Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 442

Nhưng bàn tay cô đã lạnh toát mồ hôi. Cô cắn môi, mỉm cười miễn cưỡng.

"Ừm... em đi vệ sinh một chút."

Cô bước vội ra ngoài, lòng bàn tay vẫn run rẩy. Không ngờ lại gặp cha của Hứa Tri Vi, hơn nữa còn quen biết chồng mình. Nhưng… thời điểm này quá sớm! Rõ ràng kiếp trước, phải ba năm sau ông ta mới xuất hiện ở huyện Tân Cùng. Hiện giờ, còn chưa đến giai đoạn mở cửa thu hút vốn đầu tư, sao ông ta lại đột nhiên tới? Không đúng! Tất cả đều không đúng!

Trước gương rửa tay, cô dội nước lạnh lên mặt, ép bản thân bình tĩnh. Hít sâu từng hơi, mới có thể gượng gạo lấy lại thần trí.

Ngay lúc chuẩn bị rời đi, Thẩm phu nhân từ trong bước ra, nhìn cô cười hỏi:

"Kiều phu nhân, trông cô không được khỏe, có sao không?"

"Không sao. Vừa rồi gặp người quen, nói chuyện đôi chút nên chậm trễ." Giọng nói cô nay đã vững vàng, không còn run rẩy.

"Vậy thì tốt. Kiều gia còn lo lắng, tôi vừa tiện ra ngoài liền ghé qua xem. Cũng may không có gì."

"Vâng, cảm ơn chị đã để ý. Chị cứ tự nhiên, tôi xin phép vào trước."

Trong lòng Liễu Vân Sương rối loạn, nhưng không thể suy nghĩ nhiều. Kiếp trước, rõ ràng ba năm sau ông ta mới đến. Giờ lại xuất hiện sớm thế này… Có phải do cô trùng sinh nên đã tạo ra biến đổi, giống như hiệu ứng cánh bướm? Hay là, cho dù thế nào, cô cũng không thể tránh thoát vận mệnh đã định?

Không! Không thể! Chuyện này bất thường, nhưng cô không được phép run sợ.

Cô chỉnh lại nụ cười, sải bước trở vào phòng, ánh mắt sáng rực. Cô không còn là Liễu Vân Sương yếu ớt của kiếp trước. Bên cạnh cô giờ có Kiều Dịch Khất. Dù người đàn ông kia có mưu toan gì, cô cũng sẽ đánh cược!

Thấy vợ trở lại, Kiều Dịch Khất nhìn sang dò xét. Liễu Vân Sương nở nụ cười, như thể không có gì xảy ra. Anh khẽ thở phào, rồi giới thiệu:

"Vân Sương, vị này là ông chủ Thẩm. Ông hiện đang điều hành một nhà máy sản xuất thiết bị điện ở Quảng Châu, công nghệ tiên tiến chẳng kém gì hàng ngoại. Nghe nói anh có ý định kinh doanh trong thành phố, ông ấy muốn bàn chuyện ký kết hợp đồng đại lý với chúng ta."

Ông chủ Thẩm không phải hạng người hồ đồ. Vừa nhìn liền hiểu rõ, Kiều Dịch Khất chẳng phải đang bàn chuyện riêng gì, mà là cố tình để vợ tham gia bàn bạc. Cũng chính vì vậy mà ông ta càng khẳng định: trong lòng Kiều Dịch Khất, Liễu Vân Sương có vị trí vô cùng quan trọng.

Ông ta mỉm cười, giọng khéo léo đầy khách khí:

"Em dâu, Kiều gia đây không chỉ bề ngoài tuấn tú đâu, mà năng lực cũng chẳng thua kém ai. Đồ điện Đại Bạch Nga của chúng tôi, dẫu mới khởi đầu nhưng bán rất chạy ở phía Nam. Nếu hợp tác với chúng tôi, các vị nhất định sẽ được lợi. Đây là tài liệu giới thiệu sản phẩm, phiền em dâu xem qua một chút."

Lời nói vừa mềm vừa khéo, khiến ai nghe cũng thấy dễ chịu. Liễu Vân Sương mỉm cười gật đầu, tay khẽ xoay mâm để cầm lấy cuốn tài liệu. Cô nhân cơ hội chăm chú đọc, cũng coi như để trấn tĩnh lại.

Trong tập giấy kia, chi chít hình ảnh: nào là tủ lạnh, máy giặt, ti vi, cassette, máy quay phim, máy ảnh, quạt điện… đều là những mặt hàng đang rất được ưa chuộng. Thậm chí còn có cả bình nóng lạnh, nồi cơm điện, lò vi sóng, đồng hồ, rồi đến máy chơi game.

Cô khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: "Đồng hồ cũng xếp vào đồ điện ư?" Nhưng nghĩ kỹ lại, sau này rồi cũng có đồng hồ điện tử, chạy bằng pin, coi như hợp lý. Cô không lên tiếng, chỉ im lặng lật từng trang.

Một lát sau, Thẩm phu nhân quay lại ngồi xuống. Ông chủ Thẩm liền không bỏ lỡ cơ hội, nở nụ cười tự hào:

"Không giấu gì hai vị, thương hiệu Đại Bạch Nga này là do vợ tôi sáng lập. Sau này chúng tôi còn định sản xuất thêm điều hòa, máy hút khói, máy lọc nước, máy lọc không khí… chỉ cần hai vị ký hợp đồng, quyền đại lý ở vùng này sẽ thuộc về hai vị. Ai muốn nhập hàng cũng phải thông qua hai vị. Cách bán thế nào, chúng tôi sẽ không xen vào. Chúng tôi cũng có hệ thống hậu mãi đầy đủ, bảo đảm không để hai vị phải lo lắng."

Trong khi ông ta thao thao bất tuyệt, tâm trí Liễu Vân Sương lại chợt bay đi nơi khác. Cô rùng mình khi nghe đến "máy lọc không khí", "điều hòa", những thứ chưa phổ biến vào thời điểm này. Cô càng chắc chắn: Thẩm phu nhân kia, tuyệt đối không phải người đơn giản!

Liễu Vân Sương len lén liếc nhìn đối phương. Người phụ nữ ấy chỉ bình thản mỉm cười, ánh mắt sáng như ngọc, tựa hồ đã nhìn thấu cả tâm tư của cô. Cảm giác này khiến lòng Liễu Vân Sương nặng trĩu. "Không ổn, nhất định phải hỏi rõ Dịch Khất mới được."

Đang miên man suy nghĩ, giọng trầm ổn của Kiều Dịch Khất vang lên bên cạnh:

"Vân Sương, em thấy thế nào? Nếu ổn, chúng ta sẽ ký hợp đồng với ông chủ Thẩm."

Cô thoáng giật mình, rồi chậm rãi đáp:

"Đừng vội vàng. Chúng ta mới chỉ xem hình ảnh thôi, ít nhất cũng phải nhìn thấy hàng thật chứ."

Mộng Vân Thường

Trong lòng, cô thầm nghĩ: nếu bọn họ vẫn giống như kiếp trước, đứng về phe những kẻ ác, thì dù có béo bở thế nào, cô cũng tuyệt đối không để Dịch Khất hợp tác.

Ông chủ Thẩm nghe vậy liền bật cười sảng khoái, giọng mang theo chút khâm phục:

"Em dâu quả thật thận trọng! Nhưng yên tâm đi, chúng tôi đã cho vận chuyển một số hàng mẫu tới đây, hai ngày nữa sẽ đến. Đến lúc đó, Kiều gia cùng em dâu cứ đến xem tận mắt, nếu vừa ý thì chúng ta sẽ hợp tác."

Kiều Dịch Khất mỉm cười:

"Vậy thì phiền ông chủ Thẩm rồi."

Dù lời nói khách sáo, nhưng khí chất tao nhã, phong thái điềm đạm của anh lại khiến ông chủ Thẩm vô thức thấy áp lực. Thậm chí, thoáng chốc ông ta còn có ảo giác: người ngồi trước mặt mình không phải khách hàng, mà là một vị đại nhân vật.

Món ăn được bày ra, bầu không khí lắng dịu đi, mọi người bắt đầu dùng bữa. Ông chủ Thẩm gắp một miếng thịt xào bầu, vừa nhai vừa nhắm mắt hưởng thụ:

"Ôi chao, món này vẫn giữ nguyên hương vị năm xưa. Y hệt cái hồi tôi còn trẻ, từng ăn qua."

Kiều Dịch Khất nghe xong liền giải thích:

"Ông chủ Thẩm nói, hồi còn trẻ ông ấy đã từng ở vùng này một thời gian."

Ông ta gật đầu, nở nụ cười thoáng mang theo ký ức xa xăm:

"Không phải chỉ một thời gian, mà là cả một năm trời. Khi đó gia đình rối ren, mẹ tôi vì muốn giữ cho tôi một chỗ yên ổn nên đã gửi tôi đến nơi này."

Nói đến đây, giọng ông ta bỗng chùng xuống, chất chứa hoài niệm và cảm khái.

Kiều Dịch Khất vốn hiểu rõ, những tranh chấp trong gia tộc lớn thường chẳng hề đơn giản, nên anh không hỏi thêm. Chỉ nhẹ nhàng mời ông ta nếm thử món khác.

Thế nhưng, lòng Liễu Vân Sương chợt trĩu nặng. Cô nhớ tới bí mật mà mình biết từ kiếp trước: vị ông chủ Thẩm này, năm đó chính là người từng dây dưa với Hứa Lam Xuân. Sau khi Hứa Lam Xuân mang thai, ông ta liền trở về Bắc Kinh, đến giờ vẫn không hề hay biết về sự tồn tại của Hứa Tri Vi.

Ý nghĩ đó thoáng hiện lên, khiến lòng cô như có kim châm, vừa chua xót vừa khó chịu.

Dù vậy, cô không xen vào, chỉ lặng lẽ ngồi bên. Trên bàn, Dịch Khất điều tiết không khí rất khéo, có Khánh Tử và Hỉ Tử phụ giúp, cả bữa ăn vẫn giữ được sự vui vẻ và thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment