Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 443

Khi bữa cơm kết thúc, mọi người chuẩn bị rời khỏi nhà hàng quốc doanh thì Thẩm phu nhân đột nhiên lên tiếng, giọng nói vừa thân mật vừa mang chút dò xét.

"Tôi nghe Kiều gia nói, mấy hôm nữa hai người chuẩn bị tổ chức hôn lễ. Chúng tôi chắc còn ở lại đây một thời gian. Nếu có cơ hội, không biết chúng tôi có thể đến tham gia không?"

Lời nói ấy mềm mại nhưng lại mang theo khí thế khó lòng từ chối. Liễu Vân Sương lập tức nặn ra một nụ cười, cố giữ dáng vẻ đoan trang.

"Vâng, rất vinh hạnh. Nhưng mà hôn lễ của chúng tôi còn chưa ấn định ngày. Nếu khi đó hai vị vẫn còn ở đây, chúng tôi nhất định sẽ mời đến chung vui. Chỉ là… bọn tôi định tổ chức ở quê, mong rằng hai vị đừng chê quê mùa, đơn sơ."

Lời cô vừa khéo vừa nhún nhường. Thẩm phu nhân lập tức bước tới, chủ động nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy nhiệt tình.

"Khách sáo cái gì chứ. Chị lớn hơn em vài tuổi, cứ gọi chị là chị đi. Từ nay coi như chị em mình kết nghĩa. Em gái kết hôn, đương nhiên chị và anh rể phải tới góp mặt rồi!"

Bị sự thân mật đột ngột này làm cho lúng túng, Liễu Vân Sương chỉ biết mỉm cười đáp lại. Trong lòng thầm nghĩ: thì ra người thành phố lớn đều nhiệt tình đến thế sao? Rời khỏi khách sạn, từ chối lời mời đến chơi của vợ chồng Thẩm, cả nhóm lại tiện đường ghé qua cửa hàng rau củ, rồi mới trở về.

Mộng Vân Thường

Vừa về tới nhà, Liễu Vân Sương lập tức kéo Kiều Dịch Khất vào phòng phía Tây. Phòng này vốn là chỗ Liễu Phi Tuyết ở, lại gần chỗ Hứa Tri Tình nên trước nay Kiều Dịch Khất rất ít bước vào. Thường thì có việc gì cũng bàn bạc ở phòng chính. Nhưng hôm nay, cô lại gấp gáp như vậy, rõ ràng có chuyện khác thường.

"Vân Sương, có chuyện gì thế? Hôm nay em lạ lắm."

Cô ngẩng mắt nhìn chồng, giọng run nhẹ:

"Anh cũng nhận ra đúng không? Ông chủ Thẩm kia… anh và ông ta quen nhau thế nào?"

Thấy vợ không trả lời câu hỏi, mà lại hỏi ngược lại, Kiều Dịch Khất không gặng thêm, chỉ chậm rãi giải thích:

"Ông ấy cùng bọn anh đi khai thác đá quý, cũng quen biết với ông chủ Vương, nên mới được giới thiệu cho anh. Lần anh đến Quảng Châu cũng là do ông ấy mời, còn đưa đi tham quan nhà máy điện Đại Bạch Nga. Anh thấy rất ổn, nên mới có ý định hợp tác. Em thấy có vấn đề sao?"

Liễu Vân Sương khẽ lắc đầu, nhưng ánh mắt kiên định.

"Không phải vấn đề về công việc. Nhưng em có cảm giác… người này, chúng ta không nên hợp tác."

Câu nói ấy khiến Kiều Dịch Khất sững lại, có phần mơ hồ.

"Tại sao? Em phát hiện điều gì à?"

Cô không đáp ngay, mà lại hỏi tiếp:

"Anh nói thật cho em biết, anh hiểu ông chủ Thẩm này đến đâu? Còn Thẩm phu nhân kia, anh biết bao nhiêu?"

Thấy vợ nghiêm túc như vậy, Kiều Dịch Khất cũng trở nên thận trọng, chậm rãi kể:

"Ông chủ Thẩm ở Bắc Kinh có thể coi là nhân vật lớn, người trong giới đều biết đến. Nghe nói thuở ban đầu, gia đình họ Thẩm chẳng mấy danh tiếng, còn bị chèn ép rất nhiều. Nhưng về sau, nhờ Thẩm phu nhân mà vực dậy. Gia đình bên ngoại bà ấy vốn có thế lực.

Khi kinh tế bắt đầu phát triển, họ mạnh tay cải cách, mở thêm nhiều ngành nghề. Ngoài doanh nghiệp truyền thống, ngoại thương cũng làm rất tốt. Quan trọng nhất, họ còn tung ra nhiều sản phẩm tiện lợi, như nồi áp suất hay nồi cơm điện… chính là nhờ họ quảng bá."

Liễu Vân Sương nghe tới đây, sắc mặt dần trầm xuống. Đúng vậy, những thứ đó quả thật là do nhà họ Thẩm lăng xê, nhưng không phải do họ phát minh.

Trong ký ức kiếp trước, Thẩm phu nhân mất rất sớm. Hình như ngay năm đầu tiên Hứa Tri Vi được đón về, bà ta đã qua đời. Sau đó, mới đến lượt Hứa Lam Xuân được đưa lên Bắc Kinh. Nhưng một người thông minh và khéo léo đến thế, sao có thể nói mất là mất? Trong đó, liệu có ẩn tình gì mà cô chưa biết?

Càng nghĩ, đầu óc Liễu Vân Sương càng rối loạn.

Kiều Dịch Khất thấy vợ thất thần, liền đưa tay khẽ lắc trước mặt cô.

"Vân Sương, em sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Cô hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay, ánh mắt quyết liệt.

"Dịch Khất, có một chuyện… em thật sự không biết nên nói thế nào."

"Em cứ nói thẳng đi. Giữa chúng ta còn có gì phải giấu giếm?"

Liễu Vân Sương mím môi, cuối cùng cũng thốt ra:

"Ông chủ Thẩm này… trước đây em từng gặp."

Ánh mắt Kiều Dịch Khất thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

"Ý em là… trước kia khi ông ấy đến huyện Tân Cùng, hai người đã từng chạm mặt?"

Câu hỏi của anh mang theo chút khó tin. Bởi rõ ràng, trên bàn ăn, ông chủ Thẩm hoàn toàn không nhận ra cô. Nhưng anh vẫn nhớ, từ khoảnh khắc cô nhìn thấy ông ta, thái độ đã trở nên kỳ lạ.

Liễu Vân Sương cắn môi, giọng trầm xuống:

"Đúng vậy. Chính lúc đó, em đã gặp ông ta. Nhưng… ông ta tuyệt đối không biết em."

Câu nói của Liễu Vân Sương coi như cũng đã giải thích được một phần.

Kiều Dịch Khất khẽ nhíu mày, gương mặt lộ ra vẻ "quả nhiên là thế".

"Nhưng mà, em từng gặp ông ấy thì có liên quan gì đến chuyện hợp tác?"

"Anh còn nhớ lần trước em nói với anh về Hứa Tri Vi không?"

"Hứa Tri Vi?"

"Đúng, nếu em đoán không sai, thì ông chủ Thẩm chính là cha ruột của Hứa Tri Vi."

"Cái gì? Ông ta? Ông ta và Hứa Lam Xuân… từng có đoạn tình à?"

"Không hẳn là tình cảm, mà là giữa hai người họ từng xảy ra chuyện kia. Lần đó, chính mắt em nhìn thấy. Nhưng vì em hoảng sợ quá nên không dám nói ra. Sau đó, ông chủ Thẩm đột nhiên biến mất. Hứa Lam Xuân thì giống như đã biết rõ thân phận ông ta, cho nên mới kiên quyết giữ lại đứa bé ấy. Đến khi người nhà phát hiện thì bụng cũng đã lớn rồi."

Thời ấy, áo quần đều rộng thùng thình, ăn uống thiếu thốn, cho nên bầu bí cũng dễ che giấu. Chỉ đến gần ngày sinh mới lộ rõ.

Đây vốn là chuyện kiếp trước Liễu Vân Sương từng biết, nay cô chỉ có thể bịa một cách vòng vo cho hợp lý.

Kiều Dịch Khất nghe đến đây, sắc mặt tối sầm:

"Nếu thật sự là cha ruột, vậy thì phiền toái lớn rồi."

"Đúng, em cũng nghĩ thế. Nếu giữa hai người có quan hệ m.á.u mủ, thì Hứa Tri Vi nhất định sẽ bám lấy. Chỉ cần nó mở miệng với ông ta, chuyện hợp tác của chúng ta chẳng phải sẽ tan tành ngay lập tức sao? Anh nghĩ mà xem, con gái ruột thất lạc nhiều năm đột nhiên trở về, ông ta chắc chắn muốn bù đắp. Nếu nó bảo không muốn Đại Bạch Nga ký hợp đồng với chúng ta, thì một câu thôi cũng đủ đập vỡ tất cả."

Liễu Vân Sương nói thẳng ra chính là muốn chồng mình từ bỏ ý định hợp tác.

Thương trường hiểm ác, chi bằng loại bỏ mầm họa ngay từ đầu. Nếu sau này dính líu vào nguồn hàng, hay có kẻ cố ý giở trò trong sản phẩm, thì chẳng khác nào tự đưa đầu vào rọ.

Bình Luận (0)
Comment