Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 447

Mọi người lúc nãy đến đều để quà mừng xong rồi rời đi, chỉ còn lại một bàn trống, sổ sách cũng đã được cất gọn.

Đúng lúc ấy, Hứa Lam Hà lặng lẽ bước tới, đặt một phong bì xuống bàn, rồi xoay người định rời đi.

Hứa Tri Thành đứng gần đó thấy vậy, vội chạy theo.

"Để cháu đi theo xem chú ấy thế nào."

Nói rồi, cậu còn đưa mắt ra hiệu. Liễu Vân Sương gật đầu, trong lòng hiểu rõ ý đứa nhỏ này. Chắc nó sợ Hứa Lam Hà nghĩ quẩn, lại chạy đến quấy rối cô trong ngày vui.

Thời đại này tuy người ta luôn hô hào nam nữ bình đẳng, nhưng công bằng với phụ nữ vốn chỉ là lời nói suông.

Một khi ly hôn, thiên hạ sẽ xỉa xói đàn bà trước tiên.

Đàn ông đi bước nữa thì được khen là có bản lĩnh, biết làm lại từ đầu.

Còn phụ nữ vừa tái hôn, lập tức thành trò cười, bị dè bỉu không còn liêm sỉ.

Đau lòng nhất là cái suy nghĩ hẹp hòi của nhiều gã đàn ông: vợ cũ đi lấy người khác thì chẳng khác nào phản bội, dù giữa hai người sớm đã chẳng còn ràng buộc.

Vừa bước ra đến cổng lớn, đám người nhà họ Hứa đã hùng hổ kéo tới.

Mộng Vân Thường

Đi đầu là bà cụ Hứa cùng Hứa Lam Xuân. Đây cũng là lần đầu tiên Liễu Vân Sương gặp lại cô ta sau ngày sinh nở.

Hứa Tri Vi đi phía sau, vừa liếc thấy ông chủ Thẩm và Thẩm phu nhân ngồi trong sảnh, gương mặt lập tức biến sắc, căng thẳng đến mức bước chân cũng khựng lại.

Bà cụ Hứa quét mắt một vòng, rồi túm lấy Hứa Lam Hà đang bước tới.

"Lão Nhị, mày đến đây làm gì? Mày quên mình đã cưới Phượng Kiều rồi à? Loại đàn bà bị bỏ như nó, mày còn nhớ nhung làm gì?"

Giọng mụ ta sang sảng, chẳng thèm để ý hôm nay là ngày cưới của người ta, rõ ràng cố ý làm Liễu Vân Sương mất mặt.

Khánh Tử và Hỉ Tử vốn đã ngồi không yên, lập tức muốn lao tới tính sổ.

Trương Trường Minh cùng kế toán Từ vội vàng đứng dậy ngăn lại.

"Hôm nay là ngày vui, không thể gây ồn ào. Để chúng tôi ra nói chuyện."

Dù sao, họ cũng là cán bộ trong đội, bà cụ Hứa ít nhiều phải kiêng nể.

Hứa Lam Hà vội vàng lên tiếng:

"Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Con biết rõ thân phận của mình. Hôm nay con chỉ đến mừng cưới, không có ý nghĩ nào khác."

Ai ngờ, bà cụ Hứa càng nghe càng nổi đóa, chỉ tay chực chọc vào đầu con trai:

"Cái gì? Mày còn dám mở miệng chúc mừng Liễu Vân Sương? Thằng ngu! Nó là vợ cũ mà mày đã vứt bỏ, giờ lại lấy chồng mới, thế mà mày còn chúc mừng? Đầu óc mày bị kẹp cửa rồi hả?"

Hứa Lam Hà cau mày, tránh đi bàn tay đang chỉ chỏ kia, thấp giọng nói:

"Mẹ, đi nhanh đi, đừng gây chuyện ở đây nữa."

Lúc này Trương Trường Minh và kế toán Từ cũng bước tới:

"Phải rồi, bà cụ Hứa. Hôm nay là ngày vui, bà đừng làm loạn, mau về thôi. Mọi người trong cùng một đội, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng gặp, đừng vì chuyện nhỏ mà biến thành kẻ thù."

Ai dè bà cụ Hứa chẳng coi ai ra gì, giọng the thé:

"Hừ, tôi tự đi! Có ai mời tôi đâu mà ở lại? Nhưng cái lễ mà thằng hai nhà tôi vừa dâng, tôi phải lấy lại. Nó ngu ngốc thì mặc nó, Liễu Vân Sương cũng chẳng biết xấu hổ, nghèo đến điên rồi nên mới nhận cái phong bì đó chứ gì?"

Trong sảnh lập tức im phăng phắc. Ai nấy đều biết, chẳng ai kêu Hứa Lam Hà mang quà đến, tất cả là do anh ta tự nguyện. Thế mà bà cụ vừa đến đã chụp mũ lung tung, đúng là trắng trợn.

Trương Trường Minh sa sầm mặt:

"Chúng tôi thấy rõ ràng, Hứa Lam Hà tự tay đưa lễ, không ai ép buộc cả. Đồng chí Kiều há lại thiếu một cái phong bì đó chắc? Đúng là không biết điều."

Hỉ Tử tức giận bốc khói, phắt đứng dậy, chạy đến bàn lễ, túm ngay cái phong bì rồi ném mạnh vào người nhà họ Hứa.

"Cầm lấy, mang về ngay! Hôm nay là ngày đại ca tôi và chị dâu thành thân, không muốn bị xúi quẩy. Cút đi cho khuất mắt!"

Bà cụ Hứa trợn trừng mắt, giọng rít lên:

"Mày là cái thá gì? Người ngoài đội mà cũng dám vênh váo với tao à? Tao hôm nay cứ ở đây, mày làm gì được tao?"

Đúng là không còn biết xấu hổ, chuẩn bị giở trò vô lại.

Liễu Vân Sương và Kiều Dịch Khất đương nhiên không thể làm như không thấy. Hai người lập tức bước lên, ai nấy đều hiểu rõ bà cụ Hứa lần này là muốn đến phá đám, chẳng lẽ lại để bà ta được như ý? Khách khứa xung quanh cũng dần im lặng, không còn ai còn tâm trạng vui đùa nữa. Những người được mời hôm nay, phần lớn là bà con hay đồng nghiệp thường ngày, chọn lọc kỹ lưỡng mới mời đến. Ý của Kiều Dịch Khất rất rõ ràng: muốn náo nhiệt, muốn mọi người chứng kiến cuộc sống mới của Liễu Vân Sương, để vợ mình nhận được nhiều lời chúc phúc. Vậy nên phần lớn khách khứa đều đứng về phía họ.

Ngay cả ông chủ Thẩm và Thẩm phu nhân cũng đã đứng dậy. Liễu Vân Sương thoáng do dự, không biết có nên khuyên hai người họ vào trong tránh rắc rối hay không. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe tiếng chanh chua của Hứa Lam Xuân từ phía sau cất lên:

"Sao lại mời nhiều người thế này mà không mời chúng tôi? Đừng quên, trước kia chị đã ăn cơm nhà tôi suốt hơn mười năm! Giờ cưới chồng mới rồi thì vênh váo, đến một lời cảm ơn cũng không có, đúng là thứ vong ân bội nghĩa!"

Nói rồi còn hừ một tiếng lạnh tanh, khoanh tay đứng đó như thể đang cãi chợ.

Liễu Vân Sương quay lại nhìn kỹ, mới thấy rõ Hứa Lam Xuân hôm nay chẳng ra dáng gì cả. Sinh con xong thân hình phát tướng, tóc tai rối bù, mặt mày vàng vọt, lại còn quầng thâm mắt đen sì. Quần áo thì nhàu nhĩ, trên áo loang lổ vết bẩn, nhìn qua đã thấy bệ rạc. Ấy vậy mà trên mặt vẫn mang vẻ đắc ý, giọng nói the thé khó chịu.

Trương Trường Minh tức giận quát:

"Hứa Lam Xuân, cô đủ rồi đấy! Ăn nói cho đàng hoàng, đừng chuyện gì cũng bày trò gây rối! Cô đã đi lấy chồng thì lo mà giữ thể diện nhà người ta, đừng suốt ngày thò mặt vào chuyện của đội sản xuất!"

Liễu Vân Sương còn chưa kịp trả lời thì ông chủ Thẩm đã bước ra, giọng ôn tồn nhưng dứt khoát:

"Mọi người nghe tôi nói một câu. Hôm nay là ngày vui của Kiều lão đệ và em dâu, đãi tiệc rượu mừng, ai nấy đều nên vui vẻ. Nếu thật lòng chúc phúc thì xin mời ngồi xuống uống một ly. Còn nếu không có chuyện gì thì hãy quay về, đừng phá hỏng không khí. Chúng ta giữ hòa khí thì hơn, phải không?"

Bình Luận (0)
Comment