Vừa nói xong, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ông ta. Ông chủ Thẩm hơn bốn mươi nhưng phong độ ngời ngời, ăn mặc tươm tất, da dẻ trắng trẻo, rõ ràng là người có địa vị.
Ánh mắt Liễu Vân Sương thoáng thấy Hứa Lam Xuân khựng lại, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc. Ngay sau đó, sắc mặt cô ta bỗng trắng bệch, bước chân lảo đảo như không đứng vững, may mà Hứa Tri Vi nhanh tay đỡ lấy.
"Mẹ, mẹ sao thế, không sao chứ?"
"Không… không sao…" – miệng thì nói vậy nhưng thân hình run rẩy, tay cứ liên tục chùi vào áo, rồi lại vội vã vuốt tóc, mặt mày đầy hoảng loạn.
Liễu Vân Sương còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy Hứa Lam Xuân run rẩy bước về phía ông chủ Thẩm. Ông ta cau mày, vẫn giữ phép lịch sự:
"Đồng chí, nếu đói bụng thì xin mời ngồi xuống cùng nhau uống chén rượu mừng."
Nhưng Hứa Lam Xuân chẳng thèm để ý, đôi mắt rưng rưng, run run đưa tay như muốn chạm vào mặt ông ta. Ông chủ Thẩm theo phản xạ nghiêng người né tránh, giọng đã pha chút tức giận:
"Cô làm gì vậy? Xin cô tự trọng!"
Cô ta nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã, giọng run run như hét:
"Nhược Sơ… anh… có phải anh là Thẩm Nhược Sơ không?"
Ông chủ Thẩm khựng lại, thoáng sững sờ:
"Cô… cô biết tôi?"
"Đúng rồi! Là anh! Mười ba năm… tôi tìm anh vất vả lắm mới… mới gặp lại!" – Hứa Lam Xuân vừa khóc vừa đ.ấ.m thùm thụp vào n.g.ự.c ông ta.
Ông chủ Thẩm hoảng hốt lùi lại, không biết người phụ nữ này là ai, làm sao có thể cho cô ta làm càn. Thẩm phu nhân bên cạnh bình tĩnh bước lên, lạnh lùng nắm lấy cổ tay Hứa Lam Xuân:
"Cô kia, vì sao lại động thủ với chồng tôi? Nếu không có lý do chính đáng, chúng tôi sẽ báo công an!"
Lời vừa dứt, Hứa Lam Xuân như bừng tỉnh, cả người cứng đờ lại, nước mắt lăn dài trên gò má.
"Chồng bà? Bà nói Thẩm Nhược Sơ là chồng bà sao?"
Thẩm phu nhân hất tay Hứa Lam Xuân ra, ánh mắt khinh miệt, giọng nói như băng lạnh.
"Chứ không phải thì còn là ai?"
Hứa Lam Xuân nhìn người phụ nữ sang trọng trước mặt, trong lòng dâng lên cơn tức nghẹn. Cô ta cắn răng, chỉ thẳng vào mặt ông chủ Thẩm mà gào to:
"Được lắm, Thẩm Nhược Sơ, anh đúng là kẻ vong ân bội nghĩa! Mười ba năm trước ở huyện Tân Cùng, chính anh đã c**ng b*c tôi! Khi đó anh còn thề thốt sẽ cưới tôi làm vợ. Tôi đã chờ đợi suốt bao nhiêu năm, thậm chí còn sinh cho anh một đứa con gái. Thế mà sao? Anh quay lưng, đi cưới người khác, để mặc tôi chịu khổ, anh có còn lương tâm không!"
Mộng Vân Thường
Một câu vừa dứt, bao nhiêu ánh mắt trong sảnh lập tức dồn hết về phía họ. Những người định đứng ra can ngăn cũng hóa ngây ngẩn. Tin tức này quá chấn động, giống như một quả b.o.m giữa tiệc cưới.
Có kẻ thấp giọng xì xào:
"Trời ạ, chẳng lẽ ông chủ Thẩm lại là tình nhân của Hứa Lam Xuân? Như vậy chẳng phải Hứa Tri Vi chính là con gái ruột của ông ta sao? Ông chủ Thẩm lại còn giàu có như vậy, nếu thật sự nhận con, nhà họ Hứa chẳng phải một bước thành phượng hoàng sao?"
Sắc mặt ông chủ Thẩm lập tức tối sầm, bàn tay run lên, chỉ thẳng vào Hứa Lam Xuân, giọng không tin nổi:
"Cô… cô là cô gái năm đó? Nhưng khi ấy tôi đã cho cô tiền rồi mà. Sao bây giờ lại thành ra thế này?"
"Đúng, anh đã cho tôi tiền! Nhưng anh cũng từng nói sẽ cưới tôi, sao lại trở mặt? Anh có biết những năm qua tôi bị người ta khinh miệt thế nào không? Mọi người xì xào sau lưng, con gái chúng ta thì bị mắng là con riêng. Anh nghĩ tôi dễ sống lắm sao?!"
Nói đến đây, Hứa Lam Xuân còn cố ý đỏ mắt, ra vẻ uất ức như thể mình mới là kẻ đáng thương nhất.
Ông chủ Thẩm sững người, lẩm bẩm:
"Không thể nào… chuyện này… Cô nói giữa chúng ta còn có một đứa con? Là… con gái?"
"Đúng vậy! Chính là con bé!" – Hứa Lam Xuân xoay người, kéo tay con gái – "Tri Vi, lại đây mau, đến gặp bố ruột con đi!"
Trong nháy mắt, mọi ánh nhìn đều dồn cả về phía Hứa Tri Vi. Cô ta đứng đờ ra, sắc mặt trắng bệch, không biết nên bước lên hay lùi lại.
Bên tai cô vang lên giọng nói của hệ thống lạnh lùng:
[Ký chủ, đây chính là bố ruột của cô. Một đại gia ở thủ đô, tương lai huy hoàng đã đến gần.]
[Cái gì? Ông ta là bố ruột tôi? Nhưng… tại sao ông ta chưa bao giờ đi tìm tôi?]
[Nghe không hiểu sao? Ông ta căn bản không biết sự tồn tại của cô. Giờ đã rõ rồi, cô phải chớp lấy cơ hội, giữ chặt tất cả những gì đáng thuộc về mình.]
[… Tôi hiểu rồi.]
Liễu Vân Sương ngồi bên, nhìn một màn kịch này mà lòng lạnh đi. Cô thầm nghĩ: hệ thống này quả nhiên không đơn giản, nó đã sớm biết thân thế Hứa Tri Vi, cố tình để cô ta trở thành “nữ chính”. Quá xảo quyệt, thật sự đáng sợ.
Trước bao con mắt, nước mắt lăn dài trên má Hứa Tri Vi. Ông chủ Thẩm bước lên từng bước nặng nề, đôi mắt chấn động:
"Con… con thật sự là con gái của ta sao?"
Hứa Tri Vi mím môi, không đáp, chỉ khóc nức nở.
Hứa Lam Xuân nhanh chóng ôm vai con, giọng đầy kích động:
"Tri Vi, mau gọi bố đi con! Đây chính là cha ruột của con! Từ nay sẽ không còn ai dám gọi con là con hoang nữa. Bố con đã trở về rồi!"
Cả sảnh như nín thở. Lời lẽ ấy nghe ra thì thương tâm, nhưng ai cũng hiểu nhà họ Hứa bao năm nay sống chẳng đến nỗi nào. Tất cả chỉ vì chính họ tham lam mà thôi.
Ông chủ Thẩm run run chìa tay:
"Con… xin lỗi… là bố đến muộn…"
Nhưng Thẩm phu nhân lập tức chen ngang, đưa tay chắn trước mặt chồng:
"Khoan đã! Ông định làm gì thì cũng phải giải thích rõ ràng với tôi trước. Đột nhiên ở đâu xuất hiện một đứa con gái, ông đã vội nhận là con cháu nhà họ Thẩm sao? Ông có nghĩ quá khinh suất không?"
Một lời đã khiến ông chủ Thẩm tỉnh táo lại, hạ tay xuống, hít sâu một hơi.
Ngược lại, Hứa Lam Xuân lập tức nổi giận:
"Bà có ý gì? Tri Vi rõ ràng là con gái của Nhược Sơ! À, tôi hiểu rồi… Bà sợ con bé trở về sẽ ảnh hưởng đến địa vị của bà, đúng không? Nói cho bà biết, năm đó chính anh ấy đã hứa sẽ cưới tôi! Bà mới là kẻ chen chân vào! Nếu bà biết điều thì hãy ly hôn với Nhược Sơ đi, trả chồng lại cho tôi!"
Cả sảnh rộ lên tiếng xì xào, ai nấy đều tròn mắt. Một người phụ nữ đã có chồng, lại còn lớn tiếng đòi người đàn ông của người khác, quả thực không biết liêm sỉ là gì.
Liễu Vân Sương chỉ lắc đầu, không nỡ nhìn. Cô nháy mắt ra hiệu cho Đỗ Nhược Hồng, đối phương lập tức hiểu ý, cất giọng châm biếm:
"Ôi, Lam Xuân ơi, cô đang nói nhăng gì thế? Năm đó dù có chuyện gì đi nữa, bây giờ ai nấy đều đã có gia đình. Cô cũng đã gả cho Tần Ngọc Lương, sinh cả Tiểu Bảo rồi. Giờ còn nói những lời này, cô không thấy buồn cười sao?"
Một câu nói thẳng như dao, c.h.é.m đứt giấc mộng làm vợ giàu sang của Hứa Lam Xuân. Khuôn mặt cô ta bỗng chốc trắng bệch, không cãi lại được.
Ông chủ Thẩm lúc này cũng hoàn toàn bình tĩnh. Ông khẽ gật đầu, chậm rãi nói:
"Chuyện năm đó… đúng là tôi có lỗi với cô..."