Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 449

Ông chủ Thẩm khẽ cau mày:

"Nhưng mà… tôi nhớ rõ, khi đó cô hoàn toàn tự nguyện. Sau đó tôi cũng đã đưa tiền cho cô. Nếu Tri Vi thực sự là con gái ruột của tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc. Còn những chuyện khác… xin lỗi, tôi và cô vốn chẳng có quan hệ gì sâu đậm cả."

Câu nói ấy chẳng khác nào tạt gáo nước lạnh thẳng vào mặt Hứa Lam Xuân. Nhưng cô ta không chịu bỏ cuộc, lập tức vùng vằng, dáng vẻ như muốn ăn vạ ngay tại chỗ.

Ông chủ Thẩm nhanh chóng chen ngang, ngăn cơn tam bành của cô ta:

Mộng Vân Thường

"Được rồi, tôi biết những năm qua cô đã vất vả. Vì đã nuôi dưỡng con gái của chúng ta, tôi sẽ không để cô phải chịu uất ức thêm nữa."

Thẩm phu nhân bên cạnh cũng dịu giọng:

"Đúng vậy, chúng tôi sẽ sắp xếp bù đắp cho cô một phần. Nhưng bây giờ cô đã có gia đình riêng, những chuyện khác không tiện bàn ở đây. Hôm nay là ngày vui của Kiều gia và em gái Vân Sương, xin cô giữ thể diện cho mọi người. Chuyện này… để sau hãy nói."

"Không được! Sao có thể để sau được?" – Hứa Lam Xuân lập tức gào lên, đôi mắt đỏ ngầu. – "Tri Vi chính là con gái ruột của Thẩm Nhược Sơ! Tôi đã đợi anh ấy bao nhiêu năm, chẳng lẽ bây giờ anh chỉ buông một câu mà phủi sạch hết sao?"

Cảnh tượng chẳng khác nào một màn ăn vạ giữa chợ. Liễu Vân Sương nhìn mà thấy khó hiểu, không biết từ bao giờ Hứa Lam Xuân lại trơ trẽn đến mức này, ngay cả bộ dáng giả vờ cũng chẳng buồn giữ nữa.

Thẩm phu nhân mỉm cười áy náy, xoay người nói với Vân Sương:

"Xin lỗi em, Vân Sương. Đột nhiên lại xảy ra chuyện riêng của gia đình, phiền em cho chúng tôi mượn tạm một gian phòng để nói chuyện."

Bà Ba thấy thế thì vội vàng chen vào:

"Nhà Vân Sương là phòng cưới, hôm nay không tiện. Nếu vị này không chê, mời sang sân sau nhà tôi, ở đó nói chuyện thì được."

"Được, vậy cảm ơn bà cụ đã giúp đỡ." – Thẩm phu nhân gật đầu.

Bà Ba liếc mắt ra hiệu với Vân Sương, sau đó dẫn cả nhóm đi về phía sân sau. Khánh Tử và Hỉ Tử cũng nhanh chóng trấn an mọi người, mời tiếp tục ăn uống, tránh để bữa tiệc mất vui.

Liễu Vân Sương trở vào phòng, thay một bộ đồ giản dị hơn nhưng vẫn giữ sắc đỏ tươi. Biết rằng chuyện bên kia chưa yên, cô và Kiều Dịch Khất quyết định sang đó xem tình hình. Một là vì ông chủ Thẩm và Thẩm phu nhân đến dự hôn lễ là nể mặt vợ chồng họ, không thể bỏ mặc. Hai là nếu thật sự ầm ĩ ở sân sau, bà Ba lại phải chịu liên lụy, họ không thể khoanh tay.

Kiều Dịch Khất nắm tay vợ, ánh mắt dịu dàng:

"Em xem đi, em nói chẳng sai chút nào. Không ngờ ông chủ Thẩm lại thật sự là cha ruột của Hứa Tri Vi. Nhà họ Hứa… phen này chắc chắn loạn lên."

"Ừ, chúng ta mau sang xem. Đừng để đến lúc có chuyện rồi lại phiền đến bà Ba."

"Đi thôi." – Anh khẽ gật đầu, kéo tay Vân Sương đi thẳng sang sân sau.

Nhưng tình hình lại chẳng giống như họ tưởng. Ông chủ Thẩm thừa nhận khả năng Hứa Tri Vi là con mình, nhưng có Thẩm phu nhân ở đây, ông không tiện khẳng định ngay, liền nói phải đi xét nghiệm m.á.u để chắc chắn. Đó cũng coi như một kiểu giám định cha con, dù thời buổi này còn rất xa lạ, chưa mấy ai nghe qua.

Hứa Lam Xuân thì khác, mặt mày hớn hở, vênh váo như kẻ thắng trận, còn liếc Thẩm phu nhân bằng ánh mắt khiêu khích. Rõ ràng cô ta chẳng sợ, bởi trong lòng quá chắc chắn: Hứa Tri Vi chính là con của Thẩm Nhược Sơ.

Khi Vân Sương và Dịch Khất bước đến, thấy bọn họ đang bàn chuyện trong nhà chính của bà Ba, cửa cũng không đóng. Bà Ba vừa thấy thì bước ra đón:

"Vân Sương, tuy rằng đây là chuyện riêng nhà người ta, nhưng đã lôi cả hai vị này tới đây thì các cháu cũng nên vào chứng kiến. Có mặt các cháu, nói chuyện cũng dễ hơn."

"Vâng ạ, cháu cũng nghĩ vậy, nên mới tới." – Vân Sương lễ phép đáp.

Bà cụ dặn thêm đôi câu, nhấn mạnh không được để xảy ra xô xát, rồi mới cho họ vào.

Trong nhà chính, không khí căng thẳng đến ngột ngạt. Vân Sương và Dịch Khất khẽ gật đầu chào, rồi ngồi xuống một bên, lặng lẽ nghe.

Hứa Lam Xuân chống nạnh, mắt đỏ hoe, giọng đanh lại:

"Nhược Sơ, những gì anh nói với tôi năm đó, tôi đều nhớ rõ! Tri Vi chắc chắn là con gái của anh. Anh muốn xét nghiệm thì cứ việc, tôi chẳng lo ngại gì. Nhưng nhớ cho kỹ, phải làm cho đàng hoàng, đừng để bị ai đánh tráo!"

Nói đến đây, cô ta cố tình liếc xéo Thẩm phu nhân, giọng lộ rõ vẻ châm chọc.

Ông chủ Thẩm thở dài, thấy lời cô ta cũng không phải không có lý, bèn đáp:

"Chiêu Hoa không phải người như vậy, cô cứ yên tâm."

"Hừ!" – Hứa Lam Xuân bật cười khinh khỉnh – "Anh còn tin bà ta sao? Bình thường thì không nói, nhưng chuyện liên quan đến con ruột, bà ta tất nhiên lo ảnh hưởng đến con mình. Loại đàn bà ích kỷ như thế, có chuyện gì mà không dám làm?"

Nghe đến đây, Thẩm phu nhân mỉm cười đầy khinh bỉ, đôi mắt lạnh lùng liếc thẳng vào Hứa Lam Xuân, toát ra vẻ châm biếm không hề che giấu.

"Chuyện này cô đừng xen vào. Bao nhiêu năm nay, tôi dọn dẹp đống rắc rối của Thẩm Nhược Sơ còn chưa đủ chắc? Thêm một đứa con riêng thì có gì ghê gớm."

"Cái gì? Ý anh là... anh còn có con riêng khác nữa sao?"

Lời vừa dứt, cả phòng như nổ tung. Không chỉ Hứa Lam Xuân trừng mắt kinh hãi, ngay cả những người đang ngồi bên cạnh cũng xôn xao.

Ông chủ Thẩm lập tức nở nụ cười gượng, vừa nhìn vợ mình với ánh mắt lấy lòng, vừa quay sang Lam Xuân.

"Chuyện của tôi, đến lượt cô xen vào chắc? Nói thật, năm đó tôi bị người ta tính kế, uống phải thứ không nên uống... lại còn nhầm cô thành người khác. Đợi đến khi tỉnh táo, tôi mới biết mình ngủ nhầm. Cũng chính vì vậy, tôi mới đưa tiền cho cô. Những lời hôm nay không phải chỉ để nói với cô, mà là để giải thích rõ ràng với mọi người."

Câu nói ấy rơi xuống, tựa như đổ một gáo nước lạnh. Tất cả bỗng chốc thông suốt — hóa ra năm đó tất cả chỉ là một màn nhận nhầm người.

Bà cụ Hứa đập mạnh tay xuống bàn, giọng run run vì tức giận.

"Không đúng! Cậu nói cái kiểu gì thế? Năm đó Lam Xuân nhà chúng tôi là gái tân, trong sạch như gương! Cậu bảo nhầm là nhầm à? Cậu hại đời nó, để nó nuôi con cho cậu hơn mười năm trời, bây giờ còn mở miệng chối bỏ? Trời đất ơi, thật thất đức mà!"

Nói xong, bà cụ suýt nữa ngồi phịch xuống đất ăn vạ, miệng lẩm bẩm chuẩn bị khóc lóc.

Bình Luận (0)
Comment