Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 450

Thẩm phu nhân cười lạnh, ánh mắt như d.a.o lia qua cả đám.

"Tôi khuyên các người đừng làm loạn ở đây nữa. Tính khí tôi có hạn, thật sự chọc giận tôi, chúng tôi sẽ lập tức rời đi. Con gái ruột hay không, Thẩm gia không thiếu. Dù sao ông Thẩm cũng đã có không ít con riêng ở ngoài rồi, đâu phải chỉ mỗi một đứa này."

Bà ta đảo mắt nhìn Hứa Tri Vi, giống hệt như đang soi xét một món hàng.

Hứa Lam Xuân gào lên:

"Nhược Sơ còn chưa nói lời nào, đến lượt bà quyết định chắc?"

Hứa Tri Vi nghe đến đây, sắc mặt tái nhợt, giọng run rẩy.

"Bà ấy... bà ấy nói thật sao?"

Ông chủ Thẩm vội vàng lên tiếng, giọng đầy vẻ trấn an.

"Con đừng nghĩ nhiều. Nếu thực sự là con gái ruột của ta, Thẩm gia tuyệt đối không để m.á.u mủ của mình phải chịu cảnh trôi dạt bên ngoài."

Câu này như liều thuốc an thần, khiến Tri Vi bình tĩnh đôi chút. Nhưng bà cụ Hứa vẫn chưa chịu buông tha, giọng gắt gỏng như rít qua kẽ răng.

"Hừ, con thì nhận mà mẹ thì bỏ? Thật bạc tình bạc nghĩa!"

Thẩm phu nhân khẽ nhếch môi, lạnh lùng cắt ngang.

"Đã nói rõ là nhận nhầm người. Hơn nữa lúc đó cũng đã đưa tiền. Các người còn muốn lật lại chuyện cũ để làm gì?"

"Cậu nói đưa tiền là xong chắc? Vậy Lam Xuân nhà tôi là cái gì trong mắt cậu? Đừng tưởng có tiền là muốn giẫm đạp lên người khác thế nào cũng được! Trên đời này còn có pháp luật đấy! Cậu coi chừng tôi đi kiện cậu!"

Liễu Vân Sương nãy giờ đứng yên nghe, vốn dĩ chẳng muốn chen vào chuyện của nhà họ Hứa. Nhưng họ lại lôi cả hôn lễ của cô ra làm loạn, nên cô không nhịn được nữa.

"Nói thật cho bà biết, thời đó quản lý nghiêm lắm. Chưa kết hôn mà có con, dính vào vụ quan hệ bất chính, bị coi là phạm tội lưu manh. Nếu bà kiện ông chủ Thẩm, vậy Hứa Lam Xuân nhà bà cũng là đồng phạm. Hơn nữa, cô ta đã nhận tiền, tính chất sự việc càng khác. Nói trắng ra, nếu đem chuyện này ra tòa, cả nhà bà cũng chẳng thoát được. Tôi khuyên bà, chưa rõ sự tình thì ngậm miệng lại thì hơn."

"Chuyện này liên quan gì đến mày? Tao đang nói chuyện giữa Lam Xuân và Tri Vi, ai cho mày xen vào?"

Liễu Vân Sương lạnh lùng cười:

"Không liên quan gì đến tôi? Thế sao các người lại chạy đến làm ầm trong hôn lễ của tôi? Thật đáng khinh. Chuyện riêng giữa chúng ta, để sau hẵng tính. Đừng tưởng làm loạn một phen là có thể muốn gì cũng được."

Thẩm phu nhân đưa tay kéo Liễu Vân Sương lại, khẽ nói:

"Em gái Vân Sương, đừng chấp mấy người này. Cửa Thẩm gia, không phải ai muốn vào cũng được."

Nhìn thần sắc bình thản của bà ta, Liễu Vân Sương thầm nghĩ: quả nhiên đây không phải lần đầu bà ta phải xử lý chuyện tương tự. Một vẻ chai lì đến lạnh người.

Mộng Vân Thường

Thẩm phu nhân quay sang Hứa Tri Vi, dứt khoát.

"Hứa Tri Vi, bây giờ đây là chuyện giữa cô và Thẩm gia. Những kẻ không liên quan, mời ra ngoài hết. Đừng có đứng đây làm loạn, thật phiền phức."

Bà cụ Hứa lập tức quát ngược lại:

"Ý cô là gì? Tôi là mẹ của Lam Xuân, là bà ngoại của Tri Vi! Cô bảo chúng tôi đi, lỡ như cô bắt nạt cháu gái tôi thì sao?"

Tưởng rằng tấm danh nghĩa ấy sẽ khiến đối phương nhượng bộ, nhưng Thẩm phu nhân lại cười khinh khỉnh.

Trong đầu Hứa Tri Vi chợt vang lên giọng nói của hệ thống:

[Ký chủ, bây giờ quan trọng nhất là phải nghĩ cách nhận nhau với Thẩm Nhược Sơ. Chờ ngày cô vào thủ đô, nắm cả Thẩm gia trong tay, lúc ấy muốn thế nào chẳng được?]

[Đúng vậy. Chỉ cần ta chiếm trọn Thẩm gia, đến lúc đó, bất cứ kẻ nào cũng phải quỳ gối dưới chân ta.]

[Cho nên, cô biết phải làm gì rồi đấy.]

Bây giờ tuyệt đối không thể manh động. Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Thẩm Nhược Sơ, rõ ràng trong lòng ông ta chẳng có bao nhiêu tình cảm với cô ta. Còn Thẩm phu nhân thì lại là người khó đối phó, nhìn qua đã biết là kiểu người không dễ để lấn át. Vì kế hoạch hôm nay, Hứa Tri Vi đành nuốt giận, tạm thời hạ giọng yếu thế.

[Được, tôi hiểu rồi.]

Cô ta quay sang bà ngoại, nhỏ nhẹ như thể mình bị oan ức.

"Bà ngoại, nếu không thì bà cứ về trước đi. Ông chủ Thẩm và Thẩm phu nhân khác hẳn với người trong thôn chúng ta. Họ là người từng trải, nói chuyện phải giữ lễ một chút, kẻo họ chê cười."

Câu nói nghe thì có vẻ hiền lành, nhưng rõ ràng là làm bộ đáng thương.

Ai ngờ Thẩm phu nhân không hề nể nang, thẳng thừng ném một câu như d.a.o c.h.é.m xuống.

"Đồ rẻ tiền, chẳng ra thể thống gì cả."

Hứa Tri Vi nghe thế thì trong lòng bùng lửa giận, hai nắm tay siết chặt run run. Liễu Vân Sương thấy rõ, đây là khoảnh khắc con bé bắt đầu hận thấu xương Thẩm phu nhân. Trong đầu cô thoáng hiện lên một ý nghĩ: nếu tương lai bọn họ thật sự trở về thủ đô, liệu Thẩm phu nhân có phải đi lại vết xe đổ như kiếp trước hay không? Cô suy nghĩ thêm: tuy Thẩm phu nhân rất thông minh, nhưng ít ra ngoài mặt vẫn còn biết cách xử sự. Còn bản thân cô và Hứa Tri Vi vốn đã là kẻ thù. Nếu giúp đỡ Thẩm phu nhân một tay, chẳng phải cô sẽ có thêm một đồng minh sao? Kẻ thù của kẻ thù, dĩ nhiên là bạn. Nghĩ vậy, trong lòng Liễu Vân Sương đã ngấm ngầm đưa ra quyết định.

Bà cụ Hứa cuối cùng vẫn không đi, chỉ im lặng, chẳng nói thêm gì.

Hứa Lam Xuân thì khác, cô ta cắn môi, ánh mắt chan chứa bi thương nhìn ông chủ Thẩm.

"Nhược Sơ… năm đó tôi đâu biết anh nhận nhầm người. Bao nhiêu lời anh nói với tôi, tôi đều ghi nhớ trong lòng. Anh không thể nào chỉ vì một câu nói hờ hững mà để tôi khổ sở chờ đợi ngần ấy năm!"

Ông chủ Thẩm nhướng mày, giọng đầy mỉa mai.

"Chờ đợi ư? Tôi nghe nói cô đã tái hôn từ lâu, còn sinh thêm con rồi. Thực tế thì cũng đâu giống như cô đang kể lể."

Hứa Lam Xuân vội biện minh, nước mắt lưng tròng.

"Lúc ấy tôi tái giá cũng là bất đắc dĩ thôi. Con gái đã lớn, anh vẫn bặt vô âm tín, mẹ con chúng tôi liên tục bị bắt nạt. Tôi đâu còn cách nào khác ngoài tìm chỗ dựa. Nhược Sơ, anh hiểu nỗi khổ của tôi không?"

Thẩm phu nhân bật cười khẩy, chưa kịp nói thì Liễu Vân Sương đã chen vào, giọng như lưỡi d.a.o c.h.é.m phăng bức màn giả dối.

"Hừ, tìm chỗ dựa ư? Vậy tại sao sau khi tái hôn, cô không đón con gái về nuôi? Cô bỏ mặc nó ở thôn, còn bản thân thì lên thành phố hưởng thụ với chồng mới. Giờ cô và Tần Ngọc Lương đã có con chung, thế mà chưa từng tính đưa nó về. Đấy gọi là nỗi khổ sao?"

Không khí trong phòng đông cứng ngay lập tức. Hứa Lam Xuân giận đến run người, ánh mắt tóe lửa nhìn Liễu Vân Sương, hận không thể nuốt chửng cô ngay tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment