"Tri Tình, chú và mẹ cháu đã đăng ký kết hôn, tiệc rượu cũng đã làm, từ nay chính là vợ chồng thật sự. Cháu có bằng lòng gọi chú một tiếng 'bố' không?"
Câu nói bất ngờ ấy khiến Liễu Vân Sương khựng lại, trong lòng vừa cảm động vừa lo sợ. Cô vốn nghĩ anh sẽ từ từ chinh phục lòng mấy đứa nhỏ, không ngờ lại trực diện hỏi như thế.
Hứa Tri Tình ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào cô trước rồi quay sang Kiều Dịch Khất.
"Chú Kiều, chú có thể hứa, từ nay về sau sẽ luôn đối xử tốt với mẹ cháu không?"
Kiều Dịch Khất lập tức gật đầu, giọng trầm ấm mà chắc nịch:
"Tất nhiên! Chú bảo đảm với cháu. Từ nay, toàn bộ tiền lương, buôn bán lời lãi, chú đều giao cho mẹ cháu giữ. Nhà cửa, cửa hàng cũng là của mẹ con. Sau này, tất cả đều thuộc về mấy chị em cháu. Mẹ cháu bảo đi hướng Đông, chú tuyệt đối không dám đi hướng Tây. Mẹ cháu bảo đuổi chó, chú nhất định không dám đuổi gà. Chú chỉ cần mẹ cháu cười, còn chuyện gì cũng không quan trọng."
Lời thề son sắt ấy khiến Liễu Vân Sương run rẩy, khóe mắt ươn ướt. Bao năm chịu ấm ức, hôm nay nghe được câu nói này, lòng cô như có ngọn lửa bùng lên.
Hứa Tri Tình im lặng vài giây, rồi gật mạnh:
"Được! Chỉ cần chú hứa mãi yêu thương mẹ cháu, cháu có thể đổi cách gọi."
Nói xong, giọng cô bé run run:
"Bố..."
Một tiếng "bố" kia khiến Kiều Dịch Khất suýt rơi nước mắt. Anh không ngờ lại được chấp nhận nhanh như vậy. Trong lòng anh hiểu rõ, trong ba đứa nhỏ, Hứa Tri Tình mới là người khó lay động nhất. Con bé lớn, hiểu chuyện, lại phân rõ đúng sai. Anh vốn nghĩ phải mất nhiều thời gian, ai ngờ hôm nay lại thuận lợi đến thế.
"Con gọi anh rồi, sao anh không đáp lời?" Liễu Vân Sương khẽ huých khuỷu tay, giọng trách móc.
"Con ngoan! Đây là lì xì bố tặng, mong con chăm học, sau này bố lo cho con học đại học."
Hứa Tri Tình nhận bao lì xì bằng hai tay. Cảm giác nặng trĩu trong tay khiến lòng con bé mềm nhũn.
Không đợi ai nhắc, Hứa Tri Lễ đã lon ton chạy lại, giọng rõ to:
"Bố! Con cũng gọi bố!"
Cậu nhóc vốn là người gần gũi Kiều Dịch Khất nhất, lập tức được thưởng thêm một bao lì xì dày cộp.
Đến lượt Hứa Tri Ý, nhìn thấy anh chị đều gọi, cô bé rụt rè rồi cũng nhỏ giọng:
"Bố..."
Phong bao đỏ thẫm, dày cộp, lại vào tay cô bé. Kiều Dịch Khất không hề thiên vị, còn cố tình đưa thêm một chiếc cho Lãnh Thu Hương.
Thu Hương mừng rỡ, vui vẻ kêu:
"Dượng! Dượng!"
Chẳng mấy chốc, bốn đứa nhỏ hò reo chạy ra ngoài, khoe chiến lợi phẩm với Liễu Vũ Yên và Liễu Phi Tuyết. Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Kiều Dịch Khất nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Vân Sương, trong mắt tràn đầy vui sướng:
"Vân Sương, em nghe thấy rồi chứ? Mấy đứa trẻ đều chấp nhận anh rồi. Điều này chứng minh, chúng đã coi anh là người nhà."
Cô khẽ gật đầu, giọng nghẹn ngào:
"Anh làm tốt lắm. Anh đối xử với chúng còn tốt hơn cả Hứa Lam Hà từng làm... Em thật sự cảm kích anh."
Câu nói xuất phát từ đáy lòng, nhưng lại chạm đúng nỗi bực dọc trong lòng Kiều Dịch Khất. Anh cau mày:
"Đừng nhắc tới cái tên ấy! Người đó mắt mù mới bỏ lỡ vợ hiền con ngoan. Giờ là phúc phần của anh, anh mới được ôm em vào lòng. Từ nay, chúng ta sống cho thật tốt. Hứa Lam Hà vĩnh viễn không còn dính dáng gì nữa, được không?"
Liễu Vân Sương dịu giọng:
"Được, từ nay về sau không nhắc tới nữa, vĩnh viễn cũng không nhắc."
Cô ngả đầu vào vai anh, đôi mắt long lanh. Qua hai kiếp nhân sinh, giờ khắc này cô mới thật sự cảm nhận được hạnh phúc.
Một lát sau, cô bỗng khẽ thở dài:
"Dịch Khất... em nghĩ Hứa Tri Vi tám phần là con gái của ông chủ Thẩm. Chuyện năm đó, em vẫn muốn biết rõ hơn. Nếu có cơ hội, em muốn gặp Thẩm phu nhân nói chuyện."
Kiều Dịch Khất xoa tay cô, dịu dàng đáp:
"Được, anh sẽ thu xếp. Nhưng hôm nay đừng bận tâm người ngoài. Một lát bảo họ chuẩn bị mấy món ngon, chúng ta ăn thật no, tối nay còn 'náo động phòng' nữa đấy."
Câu nói thẳng thừng ấy khiến mặt Liễu Vân Sương đỏ bừng.
"Anh... giữa ban ngày ban mặt, nói cái gì vậy? Lỡ người ta nghe thấy thì sao?"
Mộng Vân Thường
Anh cười ha hả:
"Nghe thì nghe, giấy chứng nhận kết hôn có rồi, tiệc rượu cũng xong, ai dám nói gì chứ?"
Cô thẹn thùng quay mặt đi, trong lòng lại dâng lên một niềm ngọt ngào khó tả.
Trong khi ấy, bên ngoài Liễu Vũ Yên và Liễu Phi Tuyết vừa dọn dẹp xong, chạy vào cười nói:
"Anh rể à, anh làm gì vậy chứ? Sao lại đưa cho Thu Hương một phong bao lì xì to đến thế? Con bé chặn cửa cũng đã vơ được mấy cái rồi, anh còn không sợ nó hư sao?"
"Không sao đâu, cho bọn nhỏ vui vẻ một chút mà."
Kiều Dịch Khất cười.
Liễu Vũ Yên nhìn phong bao đỏ trên tay, lòng không khỏi hoảng hốt. Cái độ dày ấy, chỉ cần liếc mắt là biết không phải ít.
"Anh đưa tận năm trăm đồng... trời ạ, ai lại cho trẻ con số tiền này chứ?!"
Cô không kiềm được giọng kinh ngạc. "Số tiền này, bằng cả một năm tiền lương của vợ chồng em rồi!"
"Vũ Yên, Thu Hương đã nhận rồi thì cứ giữ lấy. Hôm nay tâm trạng anh ấy đang vui."
Liễu Vân Sương nhìn em, giọng vừa dỗ dành vừa bất lực.
Kiều Dịch Khất lập tức chen vào, ánh mắt hòa hoãn:
"Đúng vậy, hôm nay anh rất vui. Lì xì cho mấy đứa nhỏ cũng là muốn cả nhà đều vui vẻ. Lát nữa náo động phòng, mong hai em giúp anh che chắn một chút."
"Được thôi, anh rể!" Liễu Vũ Yên vỗ tay, cười giòn tan. "Chỉ cần anh đối xử tốt với bọn nhỏ, chuyện tối nay cứ để em với Phi Tuyết lo."
"Quá tốt rồi!" Kiều Dịch Khất bật cười sảng khoái, lại moi trong túi ra hai phong bao đỏ, đưa tận tay Phi Tuyết và Vũ Yên.
Hai cô gái nhìn nhau sững sờ.
"Bọn em lớn thế này rồi mà còn được lì xì sao?"
"Đương nhiên," anh cười, giọng kiên quyết. "Dù bao nhiêu tuổi, các em vẫn là em gái của anh và Vân Sương. Mấy phong bao này là Vân Sương chuẩn bị."
Anh vừa nói vừa nháy mắt với vợ.
Hai cô em bật cười ngượng ngùng, mà ánh mắt nhìn chị gái đầy vẻ trêu chọc. Không khí bỗng chốc ấm áp, rộn ràng.
Buổi tối, cả nhà làm hẳn hai bàn tiệc, nam nữ ngồi riêng. Ngay cả những người giúp đỡ cũng được mời ăn chung. Rượu chè, thịt cá ê hề.
Đến phần "náo động phòng", tiếng cười nói ầm ĩ vang khắp sân, kẹo được phát ra không chỉ là kẹo trái cây bình dân, mà còn có kẹo sữa, sô cô la – thứ xa xỉ mà người làng ít ai từng nếm. Đám trẻ cười rũ rượi, người lớn cũng vui không kém.
Khoảng tám rưỡi, khách khứa dần tản. Trần Sở Nga khéo léo nhắc nhở, mọi người liền giữ ý, để không gian lại cho đôi vợ chồng mới cưới.
Đêm đó, cả nhà ngủ lại nhà cũ, chỉ có Kiều Dịch Khất và Liễu Vân Sương về tân phòng.
Sau khi tắm, Vân Sương khoác lên mình chiếc váy ngủ lụa đỏ hai dây, ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng. Làn da trắng muốt dưới ánh đèn dầu hắt bóng, khiến chính cô cũng thấy ngượng ngùng.
Đúng lúc ấy, Kiều Dịch Khất từ phòng tắm bước ra, thấy cảnh tượng liền sững người. Anh tiến đến, cầm lấy lọ kem trong tay vợ, bàn tay rắn rỏi xoa nhẹ lên đôi chân thon dài.
"Vân Sương, hôm nay em vất vả cả ngày rồi, có mệt lắm không?"
"Không sao, em cũng chẳng làm gì nhiều."
"Vậy thì chúng ta... ngủ sớm một chút."
Ánh mắt anh nóng rực. Cô hiểu ý, tim đập dồn dập. Dù ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
"Vân Sương, hôm nay em thật đẹp."
"Anh cũng vậy... rất bảnh trai."
Lời vừa dứt, cả hai nhìn nhau bật cười, mà nụ cười ấy chỉ càng khiến không khí thêm lúng túng, ngọt ngào. Ánh mắt Kiều Dịch Khất rực cháy, anh nghiêng người áp sát.