Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 453

《 Chương trướcChương tiếp 》Khoảnh khắc ấy, giống như ngọn lửa bị kìm hãm quá lâu bỗng bùng lên dữ dội.

Đêm nay, không còn là sự dè dặt của tuổi trẻ, mà là khát khao cháy bỏng của hai kẻ trưởng thành, đã từng trải qua bao năm cô đơn.

Đến lần thứ ba, Liễu Vân Sương gần như không chống đỡ nổi, vừa khóc vừa cầu xin anh buông tha. Lúc này, anh mới chịu dừng, vào phòng tắm rửa qua, còn xách chậu nước ấm về dịu dàng lau người cho vợ.

Cô kiệt sức, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ mê man. Nhìn gương mặt yên tĩnh ấy, lòng anh tràn đầy thỏa mãn.

Sáng hôm sau, ánh nắng chói chang len qua cửa sổ. Vân Sương choàng tỉnh, hốt hoảng bật dậy.

"Trời ơi! Sao em ngủ quên thế này?"

Vội khoác áo chạy ra, lại đụng ngay Kiều Dịch Khất trong phòng khách.

"Anh dậy rồi sao không gọi em? Rau sáng nay đã hái chưa?"

"Hái rồi, còn mang đi giao cả rồi. Bây giờ đã mười giờ, việc ngoài ruộng anh cũng lo hết. Em đừng lo nữa, mau lại đây ăn sáng đi."

Cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa buồn cười vừa xấu hổ. Tối qua, quả thật "vận động" quá sức, nên mới ngủ quên đến mức này.

Quả nhiên, sắc dục hại thân, Liễu Vân Sương thầm tự nhủ, sau này phải biết kiềm chế hơn.

Kiều Dịch Khất bưng vào một khay gỗ, trên đó đặt bát cháo trắng nóng hổi cùng mấy chiếc bánh bao thịt vừa hấp xong.

"Đây là phần sáng Vũ Yên và Phi Tuyết để riêng cho em, ăn đi cho có sức."

Cô ngẩng lên, thấy ánh mắt anh đầy quan tâm, gương mặt lập tức ửng hồng. Rõ ràng là biết nguyên nhân, thế mà còn cố tình hỏi han! Dù lớn tuổi rồi, cô vẫn cảm thấy xấu hổ.

Cô cúi đầu, không đáp, chỉ đưa đũa gắp bánh bao. Nhưng trong lòng thì ấm ức: vì sao Kiều Dịch Khất tinh thần vẫn phơi phới, còn cô lại mệt rã rời? Quả là bất công! Nghĩ thế, cô tức mình cắn mạnh hai miếng bánh bao, như muốn trút giận.

Anh ngồi bên, vừa nhìn vừa cười:

"Em ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu. Dạo này cũng không có gì gấp, em ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm, anh sẽ ở cạnh."

Nói rồi, anh cố tình ghé sát lại, ánh mắt mờ ám.

Mộng Vân Thường

Liễu Vân Sương vội đưa tay chặn anh, giữ khoảng cách:

"Thôi đi, anh lo công việc của anh, em không sao."

"Vợ à, mới ngày đầu tân hôn mà em đã chán anh rồi sao?"

Cô trừng mắt:

"Đừng có nói bậy! Là anh tự nghĩ, đừng có vu oan cho em."

Cô nhấp một ngụm cháo, không buồn tranh cãi nữa. Rồi chợt nhớ ra, liền hạ giọng:

"Đúng rồi, chuyện hôm qua em nhắc anh, anh mau thu xếp đi."

"Ý em là chuyện của ông chủ Thẩm và Thẩm phu nhân?"

"Đúng. Anh còn nhớ giấc mơ em kể với anh trước kia không? Em luôn cảm thấy đứa nhỏ Hứa Tri Vi rất kỳ quái. Đạo trưởng Mã cũng từng nói, chuyện nó làm cái giấy đè mộ kia không hề bình thường. Như thể có ai đó đang ám thị trong đầu nó."

Cô cau mày, tiếp tục:

"Tri Tình từng nói với em, con bé ấy gần như chẳng đi học, thế mà lần nào thi cũng đứng nhất, còn đứng đầu cả trường trung tâm. Điểm số chênh lệch với người thứ hai thì xa lắc, gần như tuyệt đối. Nhưng em lớn lên cùng nó, biết rõ tính tình ích kỷ, có chút thông minh, nhưng tuyệt đối không đến mức thiên tài như vậy!"

Kiều Dịch Khất nhíu mày:

"Ý em là nó gian lận?"

"Đúng! Nhưng vấn đề là gian lận thế nào? Bao nhiêu giám thị, bao nhiêu con mắt nhìn vào, nó lấy đâu cơ hội? Chẳng lẽ có thứ thủ đoạn tà môn nào mà người thường không phát hiện ra?"

Cô ngừng một chút, rồi hạ giọng:

"Em lo, nếu thật sự nó là con gái ông chủ Thẩm, được đưa về nhà... với sự căm ghét của Thẩm phu nhân, Hứa Tri Vi chắc chắn sẽ tìm cách làm ra chuyện gì đó. Không chừng còn hại mạng người!"

"Ý em là sợ Thẩm phu nhân gặp chuyện chẳng lành?"

"Ừ. Nhưng cái em lo hơn, chính là chuyện làm ăn của chúng ta. Anh từng nói rồi, bên Đại Bạch Nga, mọi việc do Thẩm phu nhân quản lý. Nếu bà ấy xảy ra chuyện, không chỉ bà ấy chịu thiệt, mà con đường kiếm tiền của chúng ta cũng bị chặt đứt!"

Giọng cô càng lúc càng nghiêm túc:

"Đời sống người dân bây giờ đã khá lên, đồ điện chắc chắn bán chạy. Chúng ta lại là cửa hàng chuyên doanh đầu tiên trong thành phố, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Mà em vốn chẳng ưa Hứa Tri Vi, cảnh báo cho Thẩm phu nhân một chút cũng không thiệt gì. Nếu đoán đúng, có khi cứu được mạng người. Nếu đoán sai, thì cùng lắm chỉ là lời nhắc nhở. Anh thấy có lý không?"

Kiều Dịch Khất gật đầu:

"Ừ, em nói đúng. Vậy mai chúng ta đi gặp họ."

"Được, mai thì mai."

Trong lòng Liễu Vân Sương thầm thở phào, cảm thấy mình đã đưa ra lý do hoàn hảo. Kiều Dịch Khất cũng không tìm được chỗ nào bắt bẻ.

Ăn sáng xong, cô cũng không chịu ngồi yên, chạy ngay ra vườn. Đã là đầu thu, rau trong ruộng cũng vãn dần. Súp lơ, cần tây chín rộ, hái được cả đống. Bắp cải tròn, cải tím, củ cải, cải bẹ cũng vừa khít để tích trữ mùa đông. Ngoài ra còn bầu, bí đao, bí đỏ, cũng phải tranh thủ thu hoạch.

Ngoài ruộng, Đỗ Nhược Hồng và Lý Nguyệt Lan đang lúi húi, còn Vũ Yên với Lãnh Kiến Quốc thì vào huyện. Trong nhà chỉ còn Liễu Phi Tuyết. Thấy chị cả xuất hiện, cô mừng rỡ:

"Chị cả, chị dậy rồi à?"

"Ừ, hôm nay vất vả cho mọi người quá. Trung Thu này chị không phát quà gì, nhưng lát nữa, chị dâu với Nguyệt Lan chọn một quả bí đao to mang về, để dành nấu canh."

Một quả bí đao có thể nặng tới hai, ba chục cân, ai nghe cũng thấy thích mê.

Bí đao trong vườn nhà Liễu Vân Sương thật sự khiến ai nấy ăn một lần là nhớ mãi. Canh thì ngọt, xào thì giòn, hầm lên lại càng đậm vị.

Hai người ăn xong đều xuýt xoa không ngớt, còn cảm ơn rối rít, nói nhất định phải để phần cho ông Ba và Lý Quốc Phong, mỗi người một quả. Bởi trên núi và vườn rau hiện giờ chỉ có mấy người đàn ông này, tự nhiên phải đối xử công bằng.

Đỗ Nhược Hồng chợt nhớ ra chuyện, liền ghé sang Vân Sương:

"À đúng rồi, Vân Sương. Chị nghe Tri Thành nói, hôm qua người nhà họ Hứa đi vào thành phố, đến tối không thấy về. Sáng nay, Hứa Lam Hải lại đưa Lâm Thanh Thanh với con gái về, còn đến nhà chị hỏi chuyện. Chỉ là bọn chị cũng không biết gì, chỉ nghe loáng thoáng có một người giàu có xuất hiện, hình như là bố ruột của Hứa Tri Vi. Nhưng cụ thể ở đâu, bọn chị chịu. Cậu ta nghe xong kích động lắm, giờ còn ở nhà họ Hứa, chưa chịu đi làm."

Nói xong, chị ta khẽ thở dài. "Không biết tin tức này có ích gì cho em không, nhưng thôi chị cứ kể."

Liễu Vân Sương chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã nắm được.

Liễu Phi Tuyết bên cạnh tò mò:

"Chuyện mới xảy ra hôm qua, thế nào mà hôm nay Hứa Lam Hải đã biết rõ như vậy?"

"Em quên à? Hôm qua Hứa Lam Hà không đi theo, lúc ồn ào thì cậu ta vẫn đứng đó."    
Bình Luận (0)
Comment