Quả nhiên, Thẩm phu nhân khẽ gật đầu, ánh mắt sâu xa:
“Em gái Vân Sương, em vạch trần chuyện này cho chị, rốt cuộc là vì điều gì?”
Liễu Vân Sương cúi đầu:
“Không giấu gì chị, em cũng có nỗi khổ của riêng mình. Hứa Tri Vi năm đó vốn ra đời không danh không phận. Nó và con gái lớn của em cùng tuổi, nhưng mẹ chồng cũ lại ép em phải nhận nó làm con gái, bất kể em có đồng ý hay không. Đến khi nó lớn lên, chẳng những không thân thiết, mà còn cùng mẹ ruột và bà ngoại nó ngược đãi con gái ruột của em, ngay trong lúc em đi làm xa. Nếu không phải em phát hiện kịp thời, con bé nhà em có lẽ đã bị chúng hành hạ đến c.h.ế.t rồi. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến em quyết tâm ly hôn.”
"Chị, đừng nghĩ nó là đứa con gái ngoan ngoãn, ngoài mặt thì hiền lành, nhưng bên trong tuyệt đối không đơn giản. Chính miệng nó từng nói với em: chờ ngày nó có bản lĩnh, nó sẽ khiến người nhà em c.h.ế.t không có chỗ chôn. Em nghĩ, chuyện nó là con riêng của ông chủ Thẩm, tám phần đã chắc chắn rồi. Nếu một ngày nó nắm quyền, với chúng ta mà nói, chẳng khác nào ôm một quả b.o.m hẹn giờ trong nhà. Em nhắc chị chuyện này, cũng chỉ mong chị sớm khống chế nó, đừng để nó sinh chuyện. Em tin Thẩm phu nhân chắc chắn sẽ nể mặt em."
Lời nói uyển chuyển, nhưng bên trong ẩn đầy cảnh cáo.
Quả nhiên, Thẩm phu nhân nghe xong, môi khẽ cong lên, cười thản nhiên:
"Em gái Vân Sương, lời này chị nhớ kỹ. Một con bé ranh, ở chỗ chị còn chưa đủ sức làm trời làm đất. Em yên tâm."
Liễu Vân Sương nghe vậy, trong lòng âm thầm nhíu mày. Rõ ràng bà ta căn bản chẳng coi Hứa Tri Vi ra gì! Nhưng cô không chịu bỏ qua, lại nhấn mạnh thêm:
"Chị, đứa nhỏ này tâm địa không đơn giản đâu. Từ bé đã có tính tham hư vinh, cái gì nó không có được thì sẽ liều hủy đi, cũng không để người khác hưởng. Nếu chị cứ dồn ép nó, em sợ có ngày nó sẽ liều mạng. Chị cẩn thận một chút."
Thẩm phu nhân ung dung phe phẩy tay áo, dáng vẻ như người đứng trên cao nhìn xuống:
"Chị biết rồi, em yên tâm. Hôm nay cảm ơn em gái đã cố ý đến nói rõ chuyện này với chị. Chuyện hôm nọ, đúng là chị thất lễ. Thôi thì như vậy đi, sau này bên Đại Bạch Nga, lúc bọn chị nhập hàng, sẽ nhường cho các em một phần lợi nhuận. Em thấy sao?"
Liễu Vân Sương giật mình, thật không ngờ lại rơi xuống món hời thế này. Cô vội lắc đầu:
"Thẩm phu nhân, một chuyện là một chuyện. Sao chị lại phải chịu thiệt chứ?"
Thẩm phu nhân cười càng dịu dàng hơn:
"Không sao. Chỉ cần vì chuyện hôm nay, em đặc biệt đến gặp chị. Em gái này, chị nhận rồi. Sau này nếu có việc gì cần, cứ đến tìm chị. Chỉ cần chị làm được, nhất định sẽ ra mặt."
Trong lòng Vân Sương thầm mừng. Quả đúng là vô tình cắm liễu, liễu lại xanh um. Có điều, nhìn thái độ của Thẩm phu nhân, hình như vẫn xem nhẹ Hứa Tri Vi. Nhưng cô biết, mình đã làm hết sức. Dù kiếp này con đường phía trước có giống kiếp trước đi chăng nữa, thì cô cũng không còn là người phụ nữ nông thôn để mặc người ta sắp đặt nữa rồi. Đi đến đâu, tính đến đó! Sau khi chào tạm biệt, Vân Sương cùng Kiều Dịch Khất trở lại nhà anh. Đây mới là lần thứ hai cô bước vào nơi này.
"Vân Sương, theo anh lên lầu một chuyến."
"Được."
Cô khẽ gật đầu, không rõ anh định làm gì, nhưng vẫn bước theo.
Đến nơi, không phải căn phòng quen thuộc hôm trước, mà là một gian khác. Kiều Dịch Khất mở ngăn kéo, lấy ra hai bức ảnh cũ và một cái lư hương. Anh đặt trước mặt cô, giọng trầm thấp:
"Vân Sương, thắp nén hương cho bố mẹ anh đi."
Thì ra hôm nay anh đưa cô đến đây, là muốn ra mắt bố mẹ đã khuất.
Không nói thêm lời nào, cô châm ba nén hương, cùng anh quỳ xuống.
Mộng Vân Thường
"Bố, mẹ, con là Dịch Khất, hôm nay con về thăm hai người. Đây là vợ con – Vân Sương."
Liễu Vân Sương cũng thành tâm lên tiếng:
"Bố, mẹ, con là Liễu Vân Sương. Sau này con sẽ cùng Dịch Khất sống thật tốt, xin hai người yên lòng."
Hai người cùng dập đầu ba cái, rồi mới đứng dậy. Kiều Dịch Khất kéo ghế cho cô ngồi, còn mình thì ngồi xuống, lẩm bẩm kể lể. Toàn là chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng trong mỗi câu đều có tên Vân Sương, như để cha mẹ mình dưới suối vàng biết, con trai họ rốt cuộc cũng có một người vợ xứng đáng.
Cô chỉ yên lặng ngồi cạnh, nắm tay anh. Đợi đến khi hương tàn, anh mới đứng dậy, cất ảnh, đổ tro trong lư hương rồi đặt lại chỗ cũ.
"Dịch Khất, bố mẹ anh… vẫn chưa được minh oan sao?"
Anh lắc đầu, khóe môi mím chặt:
"Không đâu. Chuyện này không phải giáng chức hay lưu đày mà xong. Trong đó có nhiều rắc rối lắm, em đừng nhắc nữa."
"Ừm, em hiểu."
Cô không hỏi thêm, tin chắc với bản lĩnh của Kiều Dịch Khất, sớm muộn gì anh cũng xử lý được.
Chẳng mấy chốc, Khánh Tử và Hỉ Tử trở về, báo đã mua xong bạt nhựa, lập tức rủ nhau lên đội sản xuất Hồng Tinh.
Trời vừa chạng vạng, cả nhóm về đến nhà. Đỗ Nhược Hồng và Lý Nguyệt Lan cũng vừa tan ca. Ngồi lại với nhau, mọi người bàn chuyện dựng nhà kính, tiện thể tính việc thuê thêm người.
Trong bếp, Liễu Phi Tuyết đã nấu cơm xong, chỉ chờ họ về ăn.
"Chị cả, bên đó thế nào rồi?"
"Rất thuận lợi. Bạt nhựa mua đủ cả rồi. Ngày mai hoặc ngày kia sẽ chuyển đến. Ngày mai ta phải gọi người lên núi đốn vài cây gỗ lớn để dựng khung. Đất cũng cần cày lại."
Mọi người gật gù. Liễu Vân Sương tiếp lời:
"Vậy tối nay ăn cơm xong, Phi Tuyết đi tìm Lý Quốc Phong, bảo anh ấy gọi thêm người."
"Được."
Vừa dứt lời, Khánh Tử đã lên tiếng:
"Phi Tuyết, chờ chút, anh đi cùng em!"
“Được thôi.”
Khánh Tử vốn chẳng để ý đến ánh mắt người ngoài, vẫn cứ gần gũi với Liễu Phi Tuyết như thường. Hai người trò chuyện thân mật, nhưng đều rất chừng mực, không vượt quá giới hạn. Liễu Vân Sương thấy vậy, cũng không tiện xen vào thêm điều gì.
Hôm sau, đội sản xuất Hồng Tinh lại nhộn nhịp như hội. Họ thuê tổng cộng năm mươi người, trong đó ba mươi người đi lên núi chặt gỗ, còn lại hai mươi người ở nhà lo việc chân tay. Chỉ mất ba ngày, tám căn nhà kính lớn được dựng xong, cộng lại thành mười cái. Việc lớn coi như hoàn thành.
Ngay sau đó, cô lại thuê thêm người đến cấy mạ. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần đào hố, đặt mạ xuống rồi tưới nước. Nhờ có nhân công đông đảo, một ngày đã xong xuôi tất cả.
Buổi chiều, khi mọi người vẫn còn bận rộn, vì tiết trời chưa quá lạnh, nhà kính đều mở bạt cho thoáng. Đúng lúc ấy, trên con đường lớn bỗng vang lên tiếng động cơ, ba chiếc ô tô con nối nhau chạy vào.
Liễu Vân Sương vừa nhìn thấy, trong lòng liền chấn động. Chính là mấy chiếc xe lần trước ông chủ Thẩm dùng. Sao hôm nay lại chạy thẳng tới đội sản xuất Hồng Tinh? Chẳng lẽ kết quả đã định, họ đến đón bà cụ Hứa và cả đám người kia? Nhưng lạ một nỗi, cả ba xe đều dừng ngay trước cửa nhà cô.
Không thể cứ đứng trong nhà mà đoán, cô vội bước ra.
Từ xe bước xuống, quả nhiên là ông chủ Thẩm, kế bên là Thẩm phu nhân, theo sau lại chính là Hứa Tri Vi.