"Vâng ạ." Khánh Tử gật đầu. "Đến lúc đó em sẽ nói lại yêu cầu cho anh Trương, để anh ấy trực tiếp làm luôn."
Đúng là tâm phúc đáng tin, Liễu Vân Sương nghĩ thầm. Không cần chính mình hay Kiều Dịch Khất phải ra mặt, chỉ nói một tiếng, Khánh Tử liền sắp xếp ổn thỏa. Thật chẳng hổ danh là cánh tay phải của Dịch Khất!
Mà chỗ này, vốn dĩ cũng không cần trang trí hoa mỹ. Dù sao cũng chỉ là một cửa hàng nhỏ, không cần lo đến chuyện cạnh tranh.
Liễu Vân Sương đi một vòng rồi bật cười, trong lòng đầy hứng khởi:
"Rất tốt, nơi này thật sự rất tốt. Đúng rồi, Dịch Khất, anh từng nói còn có mấy chỗ khác nữa cơ mà? Bây giờ thế nào rồi?"
"Ừ, ngoài Cung Tiêu Xã lần trước, còn hai nơi khác, đều ở gần khu nhà máy. Xung quanh toàn khu tập thể, hiện tại vẫn chưa có cửa hàng tạp hóa nào. Chúng ta có muốn đi xem thử không?"
"Thôi, khỏi." Liễu Vân Sương lắc đầu. "Nếu cửa hàng này khai trương, chắc cũng bận đến rối tung, ít nhất phải hai, ba tháng mới quen việc. Bây giờ ôm đồm nhiều quá, chẳng khéo lại rước họa. Đợi nhân viên quen tay, lúc đó nhân bản mô hình ra chỗ khác, vừa chắc ăn vừa nhanh. Nếu mình rầm rộ quá, kẻ khác ngó vào, chẳng may lại bị nẫng tay trên thì phí công lắm."
Kiều Dịch Khất gật gù:
"Em nói có lý. Một bước chắc một bước, mới là cách làm lâu dài. Vậy thế này đi, Khánh Tử, cậu đi mua hết mấy chỗ đã xem rồi. Sau này nếu chị dâu đổi ý, cũng tiện cho chúng ta xoay sở."
"Được, lão đại. Buổi chiều em với Hỉ Tử sẽ đi qua."
Ôi trời ơi! Trong lòng Liễu Vân Sương thầm hốt hoảng. Nhà đất đó mà, bọn họ lại nói mua là mua, chẳng khác nào nắm vàng trong tay. Có phải mình sắp biến thành phu nhân đại gia rồi không đây? Đang lúc lòng dạ cô chao đảo, Kiều Dịch Khất lại nghiêm giọng:
"Đúng rồi, Vân Sương, khu vực nhà ga này phức tạp lắm. Dù có bảo vệ, nhưng nếu chỉ có vài cô gái làm việc ở đây, anh sợ sẽ không an toàn."
Nghe anh nói, Liễu Vân Sương cũng nghiêm mặt gật đầu:
"Anh nói không sai. Nhưng mà hiện giờ, chỉ có Tiểu Yến với Tri Niệm là quen việc. Phi Tuyết thì tạm tính thêm được một người. Nếu muốn thêm nữa, chắc phải tìm thêm ngoài. Nếu không thì… tuyển mấy đồng chí nam đi, anh thấy thế nào?"
Trong lòng cô cũng lo lắng. Ngày thường nếu gặp mấy gã không đứng đắn, có đàn ông ở đó ít nhiều cũng khiến người ta e dè.
"Ừ, vậy thì tuyển nam cũng được." Kiều Dịch Khất đồng ý ngay. "Sau này em xem ai rảnh rỗi, mà lại muốn làm công việc này thì gọi tới."
Liễu Vân Sương nghe vậy, trong đầu liền tự động lướt qua một danh sách nhân tuyển thích hợp. Bất chợt Kiều Dịch Khất lại mở miệng:
"Vân Sương, anh có một người khá ổn đây."
"Ai vậy?" Cô lập tức tò mò.
"Hứa Tri Thành, em thấy thế nào?"
"Tri Thành?" Cô hơi sững lại.
"Đúng, chính là cậu ấy. Em xem, Tri Thành trẻ tuổi, nhanh nhẹn, lại ăn nói khéo léo. Hơn nữa còn là anh trai của Hứa Tri Niệm, đưa cậu ấy tới làm thì rất thích hợp."
Liễu Vân Sương ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu:
"Ừ, Tri Thành đúng là một lựa chọn không tệ. Nhưng mà, chuyện cậu ấy có chuyển nghề hay không… hiện tại vẫn chưa có quyết định."
"Thực ra mà nói, nếu đã có cơ hội vào cơ quan nhà nước, thì làm việc ở chỗ chúng ta cũng chẳng phải lựa chọn tốt."
Mộng Vân Thường
"Đúng vậy," cô gật đầu, "cho nên em định hỏi cậu ấy thử xem. Anh thấy đó, cậu ấy vẫn ở nhà, chẳng chịu đi đâu, chắc là chưa tìm được công việc thích hợp."
Trong lòng cô rõ ràng: những người xuất ngũ đều được sắp xếp việc làm, chỉ là tốt hay xấu thì còn tùy. Muốn chen vào chỗ tốt, tất nhiên phải tốn tiền, trừ phi có công trạng xuất sắc hoặc lý lịch đặc biệt. Chuyện của Liễu Phi Tuyết năm đó chính là một ví dụ điển hình.
"Được rồi, em cứ về hỏi cậu ấy thử xem sao."
Vân Sương khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại không yên. Kiếp trước, Hứa Tri Thành tìm được công việc ổn định từ rất sớm. Còn kiếp này, đã về nhà lâu như vậy mà vẫn chưa làm gì… quả thật bất thường.
Sau đó, Khánh Tử và Hỉ Tử rời đi tìm anh Trương, còn phải đi xem mấy cửa hàng Kiều Dịch Khất nói. Mọi người tách nhau ra.
Lần này Thẩm phu nhân mua cho cô rất nhiều đồ. Đêm qua Vân Sương đã mở ra xem, chỉ riêng quần áo thôi đã chất đầy cả một góc. Người lớn, trẻ con đều có, lại thêm mấy món đồ ăn quý hiếm. Cô chọn lấy hai bộ đem sang cho Liễu Vũ Yên mặc, dù sao đồ Thẩm phu nhân mua đều là hàng tốt, đắt đỏ, chẳng cần sắm thêm.
Khi cô và Kiều Dịch Khất đến nhà, vợ chồng Lãnh Kiến Quốc vội vàng chạy ra đón. Cả nhà trò chuyện rôm rả.
"À, chị cả," Lãnh Kiến Quốc hỏi ngay, "dạo này rau đưa đến hơi đơn điệu, nhưng bán rất chạy. Rất nhiều người hỏi khi nào nhà mình có cải thảo để tích trữ cho mùa đông?"
"Ngày mai có rồi," Vân Sương cười, "hôm nay đang thu hoạch, Phi Tuyết đang ở nhà trông coi. Em cứ bảo mọi người chuẩn bị bao tải lớn, mai mang theo mà mua."
Ở vùng Đông Bắc, mùa đông mà không có dưa muối, cải muối thì coi như chưa phải mùa đông. Nhà nào cũng mua cả trăm cân, nhà đông người thì bốn năm trăm cân là chuyện thường. Vậy nên, vừa có sương xuống, dân tình liền đổ xô đi tích trữ rau.
Năm nay, Vân Sương đã tính trước, đặc biệt trồng nhiều cải thảo, thêm bắp cải, củ cải, cải bẹ các loại để bán một đợt lớn. Giá phải thấp hơn một chút mới hút khách, nhưng chỉ cần bán nhiều thì vẫn lời.
Trò chuyện xong, cô và Kiều Dịch Khất lại sang cửa hàng tạp hóa. Thành Tiểu Yến và Hứa Tri Niệm vừa tiễn khách xong, lúc này trong tiệm không có ai. Hai người tò mò hỏi về chuyện mở cửa hàng mới ở bến xe, nhưng cũng không tỏ ý kiến phản đối. Dù sao, Vân Sương cũng chưa nói rõ sẽ để ai đi.
Buổi tối, hai người lại cùng đến nhà Đỗ Nhược Hồng. Gia đình bà nhìn thấy cả hai cùng đến thì ngạc nhiên, vội vàng đón tiếp.
Hứa Tri Thành đang gội đầu ngoài sân. Nhìn thấy họ, cậu có chút bối rối, nhanh chóng chào hỏi rồi vội vàng xối nước, như sợ để người khác nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của mình.
Trong nhà, Hứa Lam Giang ngồi trong phòng khách. Thấy Vân Sương bước vào, ông ta chỉ gật đầu chào một tiếng rồi quay người đi ra ngoài. Ông ta luôn có một cảm giác khó chịu, không sao thoải mái được khi đứng trước mặt cô. Thật ra, Vân Sương cũng chẳng tha thiết gì giao tiếp nhiều, nếu không phải vì còn Đỗ Nhược Hồng và những người khác, chắc chắn cô đã tránh gặp mặt từ lâu.
"Vân Sương, đồng chí Kiều, mau ngồi xuống."
Đỗ Nhược Hồng tươi cười, quay sang gọi: "Tri Tâm, mau rót nước cho thím với chú đi."
"Vâng ạ!"
Hứa Tri Tâm nhanh nhẹn bưng hai cốc nước đường đỏ lên.
"Trời nóng thế này, không cần khách sáo đâu, chỉ đến trò chuyện thôi." Vân Sương cười, khẽ xua tay.
"Hiếm khi hai người đến cùng lúc, chị vui lắm!"
Nói rồi, Đỗ Nhược Hồng lấy một giỏ tre nhỏ, trong đó đầy quả óc chó xanh và hạt phỉ vừa bóc vỏ, chưa kịp phơi khô.
"Đây là Tri Tâm hái trên núi về, hai người thử xem đi."