《 Chương trướcChương tiếp 》Liễu Vân Sương cũng không từ chối, tiện tay lấy một hạt phỉ, dùng kẹp bẻ ra. Nhân bên trong còn tươi, ăn bùi ngậy. Cô bẻ thêm vài hạt, đưa cho Kiều Dịch Khất.
Đúng lúc đó, Hứa Tri Thành gội đầu xong, tóc vẫn còn ướt, vội vàng lau khô rồi mặc áo mới bước vào. Cậu có vẻ ngại ngùng, nhưng vẫn ngồi xuống trò chuyện.
Vân Sương nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc:
"Tri Thành, đã về nhà lâu rồi. Việc tìm công việc… rốt cuộc thế nào rồi?"
"Mấy công việc bên ngoài đều phải bỏ tiền, mà tiền lại không ít đâu. Chị đang chắt chiu từng đồng, muốn dành để lo cho nó một công việc ổn định, có chỗ đứng lâu dài."
Đỗ Nhược Hồng thở dài.
Nghe vậy, Hứa Tri Thành lập tức nhíu mày, giọng cứng rắn:
"Mẹ, con đã nói con không đi rồi. Công việc gì mà phải bỏ tiền ra nhiều như vậy, làm đến mười năm cũng chưa chắc gỡ lại được. Nhà mình bây giờ ra sao mẹ cũng rõ, con ở nhà phụ giúp là được, không cần phí tiền nữa."
"Con nói linh tinh cái gì thế?" Bà gắt lên. "Việc nhà có đáng là bao, cần gì đến con? Nhà mình đông người, đâu thiếu sức lao động. Con là con trai, có cơ hội tìm việc thì phải nắm lấy. Sau này còn phải lập gia đình, lẽ nào con muốn cả đời ngồi nhà à? Nhiều người thèm cái cơ hội này còn chẳng có, con đừng có mà không biết điều!"
Tri Thành cắn chặt môi, mắt lóe lên sự bướng bỉnh:
"Dù sao con cũng không muốn. Con muốn tự tìm việc khác. Con thấy Trương Tùng lái xe cũng tốt, con cũng biết lái, cùng lắm con xin việc giống cậu ta. Hoặc sang bên thím hai, làm việc vặt cũng được. Không thì ra chợ, tự buôn bán cái gì đó cũng xong, chẳng cần phải bỏ cả đống tiền để mua cái gọi là công việc ổn định kia!"
Liễu Vân Sương và Kiều Dịch Khất liếc mắt nhìn nhau, rõ ràng là chưa thuyết phục nổi cậu nhóc này rồi. Quả nhiên, trong đầu Tri Thành chỉ quanh quẩn một chữ "không đáng".
Liễu Vân Sương mỉm cười:
"Tri Thành, là thế này. Thím và chú Kiều muốn mở thêm một cửa hàng tạp hóa ở bến xe huyện. Bên đó cần một người trông coi, cháu có muốn thử không?"
"Cửa hàng tạp hóa?" Tri Thành trợn tròn mắt, gần như không tin vào tai mình. "Thím hai, thím… thím thật sự muốn giao cho cháu trông coi ạ?"
"Đúng vậy," Liễu Vân Sương gật đầu. "Chỗ đó khá phức tạp, thím không yên tâm để mấy cô gái ở đó. Cháu là thanh niên trai tráng, lại chưa có việc, thím mới nghĩ ngay đến cháu."
Mắt Tri Thành sáng lên rực rỡ, giọng nói run lên vì phấn khích:
"Cháu làm được, tất nhiên là cháu làm được! Nếu như thế, cháu khỏi phải lo chuyện tìm việc nữa. Thật sự… quá tốt rồi!"
Đỗ Nhược Hồng cũng giật mình:
"Vân Sương, em nói thật sao? Hai vợ chồng em định mở thêm một cửa hàng nữa ở huyện à?"
"Vâng," cô cười đáp. "Chỗ đó vị trí đẹp, nếu mình không làm thì người khác cũng làm. Không ảnh hưởng gì đến cửa hàng ở chợ lớn cả, cách xa nhau lắm."
"Được ạ!" Tri Thành reo lên. "Chỉ cần thím và chú tin tưởng, cháu nhất định sẽ làm tốt, không để thím thất vọng đâu!"
Liễu Vân Sương gật đầu, nhưng vẫn nói rõ ràng:
"Được thôi. Nhưng cửa hàng đó còn vài ngày nữa mới khai trương, cần dọn dẹp thêm. Ban đầu lương cũng không cao, dù cháu là con trai, nhưng vẫn như Tri Niệm với mấy người khác, mỗi tháng 15 đồng, cháu chịu không?"
Thực ra, một nam thanh niên đi làm thuê bên ngoài một ngày cũng kiếm được tám, chín hào, thậm chí hơn một tệ. Nếu đi làm việc nặng như lò gạch, một ngày còn kiếm hai tệ. Nhưng đó là việc nặng nhọc, dãi nắng dầm mưa.
Tri Thành không hề do dự, dứt khoát đáp ngay:
Mộng Vân Thường
"Đi chứ! Cháu nhất định sẽ đi! Làm trong cửa hàng tạp hóa thì đâu có nắng mưa gì. Chỉ cần bán hàng, thu tiền, một tháng 15 đồng là quá tốt rồi!"
Không đợi cậu nói xong, Đỗ Nhược Hồng đã vội xen vào, giọng đầy vui mừng:
"Được! Như thế là tốt quá rồi. Tri Niệm làm cửa hàng đã kể chuyện về công việc, vừa nhẹ nhàng vừa sạch sẽ. Lại còn không phải bỏ tiền ra xin việc, dù ít một chút cũng không sao."
Liễu Vân Sương vẫn cẩn thận, quay sang xác nhận lại:
"Tri Thành, cháu đừng nghĩ nhiều. Đây là công việc thật sự, lương cũng thật sự. Nếu không muốn, chú thím cũng không ép. Nhưng đã đồng ý rồi thì phải làm đến nơi đến chốn, không được nửa chừng bỏ dở."
Tri Thành kiên quyết:
"Thím yên tâm, dù có không nhận được lương, cháu cũng vẫn sẵn sàng làm cho thím. Nhà mình bao lâu nay cháu vẫn phụ giúp, cũng đâu tính toán gì đâu."
Câu nói ấy khiến Đỗ Nhược Hồng vừa cảm động vừa xót xa. Thằng con trai này, từ nhỏ đã thật thà, chịu thương chịu khó, chưa từng nghĩ cho bản thân.
Liễu Vân Sương mỉm cười, nhưng trong lòng lại mềm nhũn. Người như vậy, không thể bạc đãi. Vì thế, cô quyết định sẽ đưa thẳng lương cho Đỗ Nhược Hồng, nói rõ ràng rằng đây là phần mà Tri Thành xứng đáng được nhận.
Bỗng nhiên, giọng nói non nớt của Hứa Tri Tâm vang lên, chen vào cuộc trò chuyện:
"Thím hai, vậy còn cháu thì sao? Sắp Tết rồi, cháu cũng sắp mười lăm tuổi rồi. Hay là cho cháu đi làm với chị Tri Niệm và anh Tri Thành luôn nhé?"
Cả nhà sững người. Liễu Vân Sương nhìn đứa bé trước mặt, bật cười khổ:
"Tri Tâm à, cháu mới mười lăm tuổi thôi, còn nhỏ lắm. Nghe lời đi, chưa cần vội. Đợi thêm hai năm nữa hẵng tính."
"Không nhỏ đâu, không nhỏ đâu, thím hai, cháu thật sự có thể làm được! Nếu thím chịu cho cháu một cơ hội, cháu chắc chắn sẽ làm tốt hơn bọn họ."
Đứa nhỏ này cái gì cũng muốn chen lên phía trước, sốt ruột muốn chứng minh bản thân. Liễu Vân Sương nhìn ra, trong lòng vừa thương vừa lo, bèn vội vàng lên tiếng trấn an.
"Cháu nghe thím nói, đi làm bên ngoài cũng chẳng phải màu hồng như trong tưởng tượng đâu. Thỉnh thoảng còn gặp khách hàng khó tính, chưa chắc đã dễ chịu."
"Nhưng cháu không sợ, cháu tin là cháu làm được!"
"Người lớn đang bàn chuyện, con chen vào làm gì? Mau đi qua phòng bên kia mà chơi!"
Đỗ Nhược Hồng liếc mắt, cũng nhìn ra được ý của Liễu Vân Sương. Rõ ràng, chị ta không muốn để Hứa Tri Tâm tham gia, dẫu gì tuổi con bé vẫn còn nhỏ.
"Mẹ, con đâu còn bé bỏng gì nữa mà mẹ cứ nói như vậy hoài!"
"Được rồi, được rồi, Tri Tâm, chờ thêm vài năm nữa đi, để cháu chín chắn hơn đã. Với lại, sang năm thím định trồng toàn bộ dâu tây ở Thủy Tuyền Câu. Đến lúc ấy mỗi ngày đều cần người ra hái, thím nghĩ việc này không quá nặng nhọc, trẻ con cũng làm được. Lúc đó, để cháu dẫn bọn nhỏ cùng đi."
"Thật hả thím? Vậy thì tốt quá rồi!"