《 Chương trướcChương tiếp 》Hứa Tri Tâm lập tức sáng rực cả khuôn mặt. Năm nay thuê biết bao nhiêu thiếu niên đi hái trái cây, nếu sang năm cô nhóc được dẫn cả nhóm đi, chẳng khác nào được “thăng chức”! "Em xem nó kìa, cả ngày nhảy nhót như con khỉ, chẳng được trầm ổn như chị gái nó!" Đỗ Nhược Hồng chép miệng.
"Chị dâu, đừng nói thế. Tri Niệm thì điềm đạm, Tri Tâm thì hoạt bát, hai đứa đều là bảo bối cả."
"Cả ngày hệt như con khỉ, cũng chỉ có em chiều nó thôi!"
Thời buổi này, chẳng hiểu sao, ai cũng ngại khen con cái mình. Ngay cả khi người khác khen, cha mẹ cũng vội vàng hạ thấp vài câu, giống như sợ con được tâng bốc quá mức. Liễu Vân Sương nhờ đã sống lại một lần mới hiểu rõ, trẻ con cần được khen ngợi để có thêm tự tin, chứ không phải ngoài miệng chê bai mà trong lòng lại thương yêu.
Mộng Vân Thường
"À, đúng rồi, Tri Thành, nếu cháu đồng ý thì ngày mai hãy đến chợ lớn. Trước tiên làm ở cửa hàng mấy hôm, quen dần với hàng hóa và giá cả, sau này đi đâu cũng khỏi bỡ ngỡ."
"Vâng, thím hai, chú Kiều, mai cháu sẽ đi. Tiện thể cháu còn có thể phụ xe kéo chở hàng."
"Ừ, nếu buổi tối về không tiện thì tranh thủ buổi chiều, đi nhờ xe Trương Tùng về cũng được."
"Không sao đâu ạ, mấy hôm trước bạn chiến hữu của cháu bán lại cái xe đạp cũ, có ba mươi đồng thôi. Mai xong việc, cháu ghé lấy xe, sau này đi huyện cũng dễ."
"Ừ, thế thì tốt, có phương tiện vẫn hơn."
Thế là chuyện coi như quyết định xong. Ai nấy đều vui vẻ, đặc biệt là Đỗ Nhược Hồng, trong lòng nhẹ hẳn đi. Việc của con trai rốt cuộc cũng thu xếp ổn, tuy chưa kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng chỉ cần làm tốt, Liễu Vân Sương chắc chắn sẽ không bạc đãi gia đình họ.
Hai người không nán lại, trời đã khuya, liền trở về.
Ban ngày, Liễu Phi Tuyết và mấy đứa nhỏ đã dọn hẳn vào nhà mới. Đám trẻ con vui đến mức chạy tới chạy lui khắp nơi. Trước kia cũng từng đến chơi, nhưng nay được ở hẳn, cảm giác đã khác.
Trong phòng khách, vài cô bạn của Hứa Tri Tình đang ngồi chen chúc trước cái tivi. Đám trẻ ríu rít, mặt mũi hớn hở. Nhìn cảnh tượng ấy, Liễu Vân Sương thấy lòng tràn đầy mãn nguyện. Những đứa nhỏ đã có một mái ấm vui vẻ, bản thân cô cũng tìm được bến đỗ mới. Đến lúc này, cô thầm nghĩ, tất cả nỗ lực của kiếp này đều đáng giá.
"Chị cả, mọi người về rồi đấy à? Em nấu sẵn nồi nước đường, để nguội cả rồi, mau lại uống cho ngọt giọng."
"Được."
Liễu Vân Sương gật đầu, bước theo Liễu Phi Tuyết vào bếp, tiện tay múc thêm cho mỗi đứa nhỏ một bát.
"Sao tự dưng lại nhớ ra chuyện nấu nước đường?"
"Cũng chẳng có gì, chỉ thấy rảnh rỗi quá nên làm cho vui thôi. À mà chị cả, dạo này nhà họ Hứa chẳng yên ổn đâu nhé!"
"Bọn họ lại gây chuyện gì nữa?"
"Chẳng phải Hứa Tri Vi được nhận về rồi sao? Nghe nói vài hôm nữa sẽ có người đến đón. Hai ngày nay nó ở đội sản xuất, cứ vênh váo chẳng coi ai ra gì. Chiều nay còn bắt xe về huyện nữa kìa. Mà chị biết không, người trong đội kéo nhau đến nịnh bợ, nó thì nghênh mặt lên trời, chẳng buồn thèm đáp một câu!"
"Nghe nói bên ngoài, người ta đang mắng chửi ầm ĩ cả lên rồi đấy. Cô ta còn mở miệng nói ra những lời khó nghe, thật sự không coi ai ra gì nữa."
Liễu Vân Sương nghe đến đó chỉ biết cạn lời, trong lòng vừa bực vừa buồn cười. Người này rốt cuộc đầu óc nghĩ cái gì vậy? Dù sau này không còn cần đến nơi này nữa, cũng chẳng đến mức phải cao ngạo, khinh thường như thế. Đây chẳng phải ngôi làng mà cô ta đã lớn lên hay sao? Chẳng lẽ định quay lưng đi, cả đời này không bao giờ quay lại nữa? Thật sự là khó hiểu vô cùng.
Cô còn thở dài, trong bụng nghĩ mãi cũng không thông, chẳng hiểu đầu óc nữ chính kia được cấu tạo thế nào. Cái hệ thống mà người ta đồn thổi, không ngờ lại để mặc cho cô ta tự tung tự tác, đúng là hết thuốc chữa.
"Chị cả, hay là mình đừng quan tâm nhiều. Chỉ cần chú ý đề phòng một chút thôi. Em đoán chắc chắn sau khi Hứa Lam Xuân này trở về, sẽ chẳng chịu để yên đâu."
"Đúng đó," Liễu Phi Tuyết vội chen lời, "hôm nay em còn nghe người ta kháo nhau, hình như cô ta muốn đi thủ đô. Nghe đâu còn định nhờ vả ông chủ Thẩm. Nếu tin này là thật, thì về chắc chắn cô ta sẽ gây chuyện với Tần Ngọc Lương. Chưa biết chừng hai người họ còn ly hôn cũng nên."
"Haiz, chuyện này mà thành thật, thì đúng là tự mình chuốc họa thôi."
Liễu Vân Sương khẽ thở dài, nhìn xa xăm. Trong mắt cô, việc đi đến bước này hoàn toàn là tự Hứa Lam Xuân tự tay đẩy mình vào ngõ cụt.
"Thật ra cũng phải. Người ta ồn ào như thế, chắc chắn nhà họ Tần sẽ chướng mắt. Còn cô ta thì lúc nào cũng tưởng mình cao sang, chỉ mơ đến thủ đô để bay lên làm phượng hoàng. Nhưng thử nghĩ xem, ông chủ Thẩm sao có thể để tâm đến loại người như cô ta? Vợ ông ta vừa đẹp vừa có năng lực, chưa kể bên cạnh còn khối cô gái trẻ trung, xinh đẹp chực chờ. Còn Hứa Lam Xuân, cô ta có tài đức gì? Không đầu óc, EQ cũng chẳng có, dựa vào cái gì mà nghĩ ông ta sẽ coi trọng?"
Liễu Phi Tuyết càng nói càng bực, trong mắt toát ra vẻ khinh thường.
Liễu Vân Sương lại khẽ cười, lắc đầu:
"Nếu cô ta thật sự khôn khéo, thì nên an phận ở bên cạnh Tần Ngọc Lương, vun vén một chút, sau này ít ra còn có thể được c.h.ế.t yên ổn. Nhưng cô ta không chịu, cứ làm loạn. Đến cuối cùng, em tin đi, chẳng còn lại gì hết."
"Không phải sao. Lòng tham không đáy thì số phận chỉ có thể hẩm hiu."
Liễu Vân Sương bật cười. Câu này của em gái đúng là chẳng khác nào vạch trúng tim đen. Lòng tham không đáy, số phận hẩm hiu – quá chuẩn xác rồi.
"Thôi, hai ngày tới chúng ta cứ để ý kỹ thêm. Nếu có tin tức gì từ bên kia truyền về, chắc chắn cả đội sản xuất Hồng Tinh đều hóng."
Liễu Phi Tuyết cười nghiêng ngả:
"Chị cả, từ khi nào chị cũng thích hóng hớt như vậy thế?"
"Chị đâu có thích hóng, nhưng em đừng quên, từ trước đến nay Hứa Lam Xuân lúc nào cũng đối đầu với chúng ta. Nếu cô ta thật sự ngoi lên được, thì chúng ta e rằng sẽ chẳng yên đâu. Trong nhà còn bốn ngọn núi vẫn đứng tên nhà họ Hứa, em quên rồi à? Nếu họ muốn làm khó dễ, thì chắc chắn sẽ bắt đầu từ chỗ đó."
Giờ phút này, Liễu Vân Sương đã nghĩ rất rõ ràng: tiền có thể không nhiều, nhưng tuyệt đối không thể không có. Mấy ngọn núi nhà cô cùng cây ăn quả trên đó chính là nguồn thu nhập chủ yếu của gia đình. Nếu nhà họ Hứa dám động vào, cô thề sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thậm chí có liều mạng cũng phải giữ.
Nghe đến đây, Liễu Phi Tuyết lập tức gật đầu lia lịa:
"Chị cả yên tâm. Ngày mai em sẽ nhắc với chị Nhược Hồng. Nếu bên kia có tin gì, kiểu gì cũng sẽ có người tìm đến họ. Như vậy chúng ta sẽ nắm tin tức tận gốc."
Hai chị em trò chuyện thêm một lúc lâu mới dừng lại.
Ngày hôm sau, công việc đã bận rộn hơn bao giờ hết. Đợt bắp cải đầu tiên chính thức được thu hoạch. Trong ruộng người làm việc tấp nập, từng sọt từng sọt bắp cải được chất đầy. Ngoài ra còn có củ cải trắng, cải bẹ, khoai tây đủ loại. Sương giá đã xuống, nếu không tranh thủ gặt hái, chỉ cần để ngoài đồng dăm bữa nửa ngày là hỏng hết.
Số rau này vốn đã được nhiều nơi đặt trước. Ngay trong ngày, ít nhất phải có năm sáu nghìn cân được thu hoạch. Riêng Điền Mẫn đã đặt tới ba nghìn cân. Nhưng giao hết một lúc thì không thể, nếu không những nơi khác sẽ chẳng có hàng.
Liễu Vân Sương đắn đo, rồi phân chia theo tỉ lệ, chỗ nào cũng giao một ít. Phần lớn vẫn phải đưa đến cửa hàng bán rau, không thể ngưng bán lẻ, nếu không khách quen sẽ bỏ đi hết. Ngày mai, ngày kia sẽ còn rau tươi, chỉ cần bổ sung kịp thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Dù sao, phần lớn khách mua về cũng để muối dưa, nên số lượng lớn mới cần như thế.