Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 464

Cũng không nhất thiết phải vội vàng trong một hai ngày này, dù sao mọi người đã hợp tác từ lâu, đều là người quen, dễ nói chuyện và có thể thông cảm cho nhau. Nhưng tình thế hiện tại đúng là khó xử: hàng hóa thì cung không đủ cầu, cuối cùng chỉ còn cách chia đều.

Kiều Dịch Khất hôm nay không lên núi mà ở nhà phụ giúp. Một chuyến xe kéo của Trương Tùng rõ ràng là không xuể, đến cả chiếc xe đẩy cũ kỹ trong nhà cũng phải lôi ra dùng. Hai người bàn bạc chán chê, quyết định để Trương Tùng đi giao một chuyến trước, rồi quay về chở thêm. Dù sao, hàng hóa nặng như thế, mà cứ cố gắng đẩy thì chẳng mấy chốc sẽ kiệt sức.

Trên núi lúc này, trái cây coi như chẳng còn gì đáng kể, chỉ còn ít quả óc chó và hồng. Nhưng óc chó phải đợi tự rụng mới hái, còn hồng thì cố tình để lại, chờ sang mùa đông cho nó đông cứng thành hồng đông lạnh, đến lúc mang đi bán sẽ được giá. Ai cũng biết, mùa đông vốn ít hoa quả, những thứ ấy chắc chắn sẽ trở thành hàng hiếm.

Những chuyện này Liễu Vân Sương không cần quản, Kiều Dịch Khất chỉ ghé qua báo cho cô để nắm tình hình. Suốt cả buổi sáng, mọi người bận rộn ngược xuôi, cuối cùng cũng giao hết hàng đi. Nhưng chưa kịp thở, trong ruộng lại chín thêm một lứa rau nữa. Đành phải cho người thu hoạch ngay, để lại thì dễ hỏng, ban đêm nhiệt độ thấp lỡ bị đông thì uổng công.

Thêm một nỗi lo khác, để rau củ trong vườn cũng chẳng yên tâm. Dù gần đây không còn ai đến gây sự, nhưng không thể chủ quan, trong đội vẫn có lắm kẻ lười nhác, cái kiểu "tiện tay vặt vài củ" thì chẳng thiếu. Rau củ do mình còng lưng chăm bón, sao có thể để người khác lấy không được? Liên tiếp một tuần, rau củ trong ruộng mới thu hoạch xong.

"Chị cả, mấy nơi đều đã giao hàng đủ cả rồi. Khoai tây còn lại em cũng chở đến cửa hàng rau. Bên đó chật quá, may sao mấy gian hàng bên cạnh chưa có người thuê, nên em tạm chiếm làm kho chứa."

"Ừ, buổi tối nhớ che chắn cẩn thận. Thời tiết lạnh, coi chừng rau hỏng."

"Chị yên tâm, anh rể cũng đã dặn dò em chuyện đó. Hôm nay gặp anh, anh còn nhấn mạnh lần nữa."

Liễu Vân Sương biết rõ, chừng nào nhiệt độ chưa xuống dưới không độ thì không đáng ngại. Nhưng lời nói vẫn phải cẩn thận, phòng xa thì hơn.

"À, còn nữa, tiền hàng em đã thu rồi. Chị cả, giờ ta đối chiếu sổ sách cho rõ."

"Được."

Khoảnh khắc mong chờ nhất chính là lúc này đây. Bao nhiêu ngày chạy đôn chạy đáo, rốt cuộc chẳng phải cũng chỉ vì giây phút đếm tiền sao?

Lần này, Liễu Phi Tuyết thu về tổng cộng 3200 đồng, toàn bộ nhờ lứa rau vụ thu. Tiền ở cửa hàng rau thì vẫn còn đang tính toán, vì vài lô hàng chưa giao xong. Ước chừng khi hoàn tất, sẽ có thêm khoảng một ngàn nữa.

Trong lòng Liễu Vân Sương dâng lên niềm vui phấn khởi. Cô quyết định mai sẽ đưa cả nhà đi mua quần áo mùa thu mới. Dù mấy bộ Thẩm phu nhân mua trước kia vẫn còn mặc được, cộng thêm quần áo mùa xuân cũng chưa cũ, nhưng cô nghĩ: mùa mới, áo mới, trong nhà cũng nên có chút không khí khác đi.

"Vân Sương, hay là ta đi thẳng lên thành phố. Bên Khánh Tử mấy hôm nay đã dọn xong siêu thị, giờ chỉ chờ chọn ngày tốt là khai trương thôi."

Tin này khiến Liễu Vân Sương bất ngờ, đồng thời phấn khởi trong lòng. Không ngờ mọi việc lại tiến triển nhanh đến vậy.

"Chị cả, mai em cũng muốn đi. Cho em đi cùng mọi người nhé, em còn chưa được tận mắt thấy cái gọi là ‘siêu thị’. Chỉ nghe thôi đã thấy háo hức rồi."

"Được, vậy mai dẫn thêm Tri Ý đi cùng."

Hứa Tri Tình, Hứa Tri Lễ, cùng với Lãnh Thu Hương thì vẫn phải đến lớp, đành ở nhà. Nhưng cũng chẳng lo, ba đứa vốn không phải dạng yếu ớt, cơm nước có thể tự xoay sở. Thêm nữa, bây giờ thời tiết không quá khắc nghiệt, đi lại thuận tiện, nếu có gì thì Đỗ Nhược Hồng và Lý Nguyệt Lan vẫn có thể sang trông nom.

Hiện tại, phần lớn rau củ đã được thu xếp, chỉ còn nhà kính là phải đến đều đặn mỗi ngày.

Sáng hôm sau, sau khi dặn dò lũ nhỏ, cả nhóm đưa Hứa Tri Ý lên huyện. Từ đó bắt thêm một chuyến xe nữa mới đến được thành phố. Khoảng cách không xa, nhưng thủ tục đi lại thật bất tiện.

Ngồi trên xe, Liễu Vân Sương bất giác nghĩ đến đời sau, nơi mà ô tô chạy đầy đường. Nếu trong nhà có một chiếc, việc đi lại đã chẳng còn là vấn đề. Nhất là sau này, khi đã mở cửa hàng ở thành phố, họ sẽ còn phải chạy đi chạy lại nhiều lần. Chỉ tiếc, lúc này xe con trên phố hiếm hoi như vàng, cô chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, không tiện nói ra.

Năm ngoái vừa mới xây xong nhà, chưa kịp nghỉ ngơi thì lại thuê thêm mấy ngọn núi, trồng đủ loại cây ăn quả. Bao nhiêu tiền bạc cứ thế mà đội nón ra đi, nếu không có Kiều Dịch Khất âm thầm đứng sau nâng đỡ, thì đến giờ chắc Liễu Vân Sương cũng đã gục ngã từ lâu.

Không chỉ thế, mấy cửa hàng nhỏ cũng mới mở, tiền vốn chưa kịp hồi lại. Cửa hàng rau và sạp ở chợ lớn coi như đã có lời, nhưng sắp tới lại còn chuẩn bị khai trương siêu thị và mở thêm cửa hàng ở bến xe. Toàn bộ đều là những khoản đầu tư khổng lồ, từng đồng bạc trắng đều đổ mồ hôi mà có.

Cứ thế này, Liễu Vân Sương biết chắc bản thân lại sẽ quay cuồng với công việc, chẳng bao giờ được rảnh tay. Vì vậy, tốt nhất lúc này đừng tùy tiện nói ra suy nghĩ gì. Nhỡ đâu với tính tình của Kiều Dịch Khất, ngày mai anh ta thật sự vung tay mua cho cô một chiếc ô tô thì biết làm thế nào. Vấn đề là cô còn chưa biết lái xe, bằng lái cũng không có, có xe cũng chẳng dám chạy ra đường.

Sau khi xuống xe, cả nhóm đi thẳng vào siêu thị mới xây của nhà mình.

"Oa, chỗ này đẹp quá!" – Liễu Phi Tuyết tròn mắt kêu lên.

Trước mắt họ là tòa nhà với những ô cửa kính sát đất, kiểu lưới mang phong cách Mỹ, khung cửa hình bầu dục sơn màu xanh nhạt. Bên trong sáng sủa tinh tươm, tường và sàn đều trắng muốt, đèn sáng rực rỡ. Các kệ hàng bằng gỗ bóng loáng xếp ngay ngắn, thoáng đãng. Tất cả đều đúng theo kế hoạch của Liễu Vân Sương: mô hình tự chọn, khách mua gì thì ra quầy thu ngân thanh toán, vừa tiện vừa hiện đại.

Tầng trên còn hoành tráng hơn: vừa có khu trưng bày đồ điện, vừa có phòng tiếp khách, chỗ nghỉ ngơi, chẳng khác nào trung tâm thương mại thu nhỏ.

Họ vừa đặt chân vào cửa, đã có người bước ra chào đón:

Mộng Vân Thường

"Kiều gia, chị dâu, hai người đến rồi."

"Đây là Tiểu Lý, quản lý siêu thị của chúng ta." – Kiều Dịch Khất lên tiếng giới thiệu.

"Xin chào." – Liễu Vân Sương gật đầu, ánh mắt dò xét người mới.

Tiểu Lý nhanh nhẹn, lễ phép, lập tức dẫn họ đi tham quan khắp nơi. "Siêu thị chưa khai trương mà đã có nhiều người đến hỏi thăm. Tôi nghĩ đồ điện dễ thu hút sự chú ý nên ban đầu có dán thông báo ở cửa, nhưng nhìn không đẹp mắt lắm. Thế là tôi cho làm một tấm biển hiệu để đặt sang bên cạnh. Ngày mai sẽ dựng biển lớn ngay cửa ra vào, vừa nổi bật vừa chỉnh tề."

Liễu Vân Sương nghe xong khẽ gật đầu. Quả nhiên người do Kiều Dịch Khất chọn không tầm thường, vừa có óc thẩm mỹ vừa biết tính toán.

Bình Luận (0)
Comment