Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 465

Một lát sau, cả nhóm sang cửa hàng bên cạnh.

"Chị cả, vào đây xem chút đi. Em thấy quần áo ở đây cũng đẹp lắm, không cần lên tận trung tâm thương mại đâu." – Liễu Phi Tuyết hào hứng kéo tay chị.

"Ừ, chị cũng thấy thế."

Họ bước vào cửa hàng quần áo nữ. Cửa hàng không lớn, quần áo thì nhiều nhưng bày biện hơi lộn xộn, nhiều chỗ còn chất đống. Vậy mà trong đám hỗn độn ấy, Liễu Phi Tuyết nhanh mắt lôi ra được hai chiếc áo len.

"Chị cả, chị nhìn xem, chiếc áo này đẹp quá!"

Đó là áo len cổ lọ màu trắng, trên n.g.ự.c áo thêu mấy bông tuyết nhỏ xinh, đơn giản mà thanh nhã. Chất len mềm mịn, vừa cầm đã thấy thích tay.

Nhân viên bán hàng nhanh nhảu chen lời, giọng ngọt như mật:

"Cô có mắt thật tinh, đây là áo len lông cừu đấy, vừa mềm vừa ấm. Mặc vào chắc chắn trắng trẻo, sang trọng hẳn lên."

Liễu Phi Tuyết mặt mày rạng rỡ, lại lấy thêm một chiếc màu xanh nhạt để so.

"Chị cả, theo chị thì trắng hay xanh đẹp hơn?"

"Đều đẹp, nhưng chị chọn trắng. Màu trắng trông vừa sạch sẽ, lại càng tôn da."

"Em cũng thấy thế! Hay là chị thử đi."

"Được, vậy lấy thêm một chiếc nữa, chị em mình mỗi người thử một cái."

Nghe vậy, nhân viên bán hàng cười tít mắt, lập tức lấy thêm hai chiếc màu trắng.

Cả hai vừa mặc vào liền soi gương, vừa nhìn đã thấy ưng ngay, áo ôm gọn người, trông thanh thoát hẳn lên.

"Chiếc này bao nhiêu tiền?" – Liễu Phi Tuyết hỏi.

"10 đồng một cái thôi ạ."

"10 đồng á?! Đắt thế?" – Hai chị em đồng loạt kêu lên.

Nhân viên bán hàng vẫn tươi cười, khua môi múa mép:

"Không đắt đâu chị ạ, len lông cừu xịn thế này, mặc vào vừa ấm vừa mềm. Nếu trong trung tâm bách hóa thì ít nhất cũng phải 15 đồng một cái."

Mộng Vân Thường

Quả thật áo đẹp, nhưng 10 đồng thì cũng chẳng phải ít. Liễu Vân Sương nhìn em gái mê mẩn chiếc áo, đành tiến đến mặc cả. Sau một hồi co kéo, cuối cùng mua ba chiếc giống nhau, giá hạ xuống còn 24 đồng cả thảy, tính ra mỗi cái chỉ tám đồng.

Sau khi chọn quần áo ở mấy cửa hàng nhỏ không ưng ý, cả nhóm đành phải kéo nhau vào trung tâm thương mại. Bên trong sáng choang, tầng bán quần áo trẻ em tấp nập người qua lại, kiểu dáng quần áo cũng phong phú hơn hẳn.

Liễu Vân Sương vừa bước vào đã để mắt tới mấy chiếc áo len bày ở quầy. Cô cẩn thận chọn cho mỗi đứa nhỏ một cái. Hứa Tri Ý đi cùng nên tự chọn được màu sắc mình thích, còn ba đứa kia thì đành để người lớn chọn giúp.

Ngay bên cạnh, cô nhìn thấy gian hàng bán đồ lót giữ nhiệt – thứ mà trước giờ cô chưa từng thấy. Cầm thử một bộ, chất vải mềm mịn, lại vừa ấm vừa nhẹ. Cô lập tức mua cho mỗi người một bộ.

"Dịch Khất, chúng ta cũng nên mua cho Khánh Tử và Hỉ Tử mỗi đứa một bộ đi," cô nói "mấy năm nay theo anh đi làm vất vả, dãi nắng dầm sương, cũng phải để chúng nó được ấm áp chút."

"Được," Kiều Dịch Khất gật đầu ngay, ánh mắt đầy chân tình. Dù giờ đã thành gia thất, nhưng hai đứa em đó với anh chẳng khác gì ruột thịt. Anh còn mua thêm một bộ cho Lãnh Kiến Quốc, coi như huynh đệ có phúc cùng hưởng.

Đang lúc chọn đồ, bỗng có một giọng đàn ông cất lên sau lưng:

"Phi Tuyết… có phải em không?"

Liễu Phi Tuyết sững người, quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt Trần Hữu Đức.

Cô lập tức nhíu mày, cười lạnh: "Hôm nay ra cửa không xem ngày, đúng là xui xẻo!" Rồi dứt khoát quay lại, tiếp tục chọn màu như thể anh ta là không khí.

Nhưng Trần Hữu Đức đâu dễ bỏ qua, hắn bước thẳng tới, bất ngờ túm lấy cổ tay cô.

"Phi Tuyết, anh đang nói chuyện với em đấy, sao lại coi như không thấy? Em còn giận anh đến mức này sao?"

"Buông ra!" Phi Tuyết trợn mắt, giọng đầy phẫn nộ. "Giữa ban ngày ban mặt, anh muốn giở trò lưu manh à?"

Liễu Vân Sương lập tức tiến lên, kéo tay em gái ra rồi không nói không rằng, tát thẳng vào mặt hắn một cái nảy lửa.

"Chị cả, chị đừng nóng. Lâu rồi không gặp Phi Tuyết, em chỉ muốn chào hỏi thôi. Tết này em còn định sang thăm nhà nữa mà." Trần Hữu Đức che má, vậy mà vẫn cười giả lả, bộ dạng dẻo miệng càng khiến người ta ghê tởm.

Ánh mắt Liễu Vân Sương như băng lạnh: "Nhà chúng tôi nhỏ bé, không chứa nổi loại người như cậu. Sau này đừng mơ đặt chân vào nữa, chúng tôi và cậu đã cắt đứt sạch rồi."

Trần Hữu Đức thở dài, ra vẻ đau khổ: "Chị cả, em biết lần trước em sai. Dạo này em nghĩ rất nhiều, rốt cuộc trên đời này không ai sánh bằng Phi Tuyết. Bao năm yêu nhau, đâu thể nói dứt là dứt được. Em sẽ thuyết phục bố mẹ, em thật sự muốn cưới Phi Tuyết. Phi Tuyết, em có thể tha thứ cho anh không?"

Ánh mắt hắn nhìn Phi Tuyết ướt át, ra vẻ si tình.

Phi Tuyết nhếch môi khinh bỉ: "Tôi không có hứng ăn lại cỏ cũ. Với hạng người như anh, ai biết anh giở trò gì nữa?"

Liễu Vân Sương lạnh lùng tiếp lời: "Có khi mấy mối xem mắt của anh thất bại, nên giờ mới quay lại bám lấy em gái tôi. Phi Tuyết, em tỉnh táo đi, thứ đàn ông như hắn chỉ biết lợi dụng thôi."

"Chị cả, chị hiểu lầm rồi! Em thật lòng muốn xin lỗi…"

Chưa kịp nói hết, Kiều Dịch Khất từ quầy tính tiền bước tới, trên tay còn cầm hóa đơn. Vừa nhìn thấy cảnh đó, anh lập tức đẩy mạnh Trần Hữu Đức, giọng gầm gừ:

"Cút ngay, đừng quấn lấy vợ tôi!"

Trần Hữu Đức bị đẩy lùi mấy bước, gương mặt trắng bệch. Thấy rõ người vừa nói, hắn vội vàng cười gượng: "Anh rể, anh hiểu lầm rồi, em chỉ tình cờ gặp chị cả với Phi Tuyết thôi, mới đến chào hỏi vài câu…"

"Cậu nói xong rồi thì cút, đừng làm chướng mắt tôi."

"Anh rể…"

"Đừng gọi tôi là anh rể, tôi không có họ hàng với loại cặn bã như cậu. Nếu còn dám dây dưa với Phi Tuyết nữa…" Ánh mắt Kiều Dịch Khất hạ xuống chỗ hiểm của hắn, giọng cảnh cáo như d.a.o cắt.

Trần Hữu Đức bỗng thấy lạnh buốt dưới h* th*n, mồ hôi toát ra sau lưng. Sao Kiều Dịch Khất lại nhìn hắn như biết được bí mật mà hắn giấu kín bao lâu nay? "Phi Tuyết," hắn lại quay sang, giọng khẩn khoản, "xin em tha thứ. Lần trước là anh sai, bảo anh làm gì anh cũng chịu, chỉ cần em trở về bên anh."

Phi Tuyết phẫn nộ quát: "Tránh xa tôi ra, anh khiến tôi thấy ghê tởm! Anh còn dám mở miệng nhắc tình cảm bao nhiêu năm? Tôi thấy cái tình cảm ấy có cho chó ăn nó cũng không thèm! Anh từng chê nhà tôi nghèo, không xứng với nhà cán bộ công nhân viên như anh, vậy thì giờ còn mặt mũi gì tới đây? Trần Hữu Đức, anh thật sự khiến tôi khinh thường!"

Cô vừa dứt lời, hắn vẫn trơ trẽn định tiến thêm bước nữa. Đúng lúc ấy, chị bán hàng quầy bên cạnh bực bội lên tiếng:

"Này cậu kia, có mua đồ thì mua, không mua thì biến! Còn tiếp tục làm phiền khách hàng của tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ ngay lập tức!"

Bình Luận (0)
Comment