Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 466

Dù sao thì đây cũng là khách quen, hơn nữa vừa rồi còn mua nhiều đồ giữ ấm như vậy, giữ quan hệ một chút cũng là lẽ thường.

"Cô..."

Sắc mặt Trần Hữu Đức khựng lại, thoáng xấu hổ, nhưng rất nhanh đã che giấu, cố tỏ vẻ bình thản.

"Phi Tuyết, em cứ mua đồ đi, anh ra cửa đợi em."

Cô còn chưa kịp từ chối thì hắn đã quay lưng bỏ đi, để lại một bóng lưng đáng ghét.

"Chị cả, em không muốn nói chuyện với anh ta đâu. Đợi lát nữa ra ngoài, chắc chắn lại đụng mặt, thật là phiền chết!" Liễu Phi Tuyết cắn môi, trong mắt lộ rõ chán ghét.

Liễu Vân Sương thấy vậy mới nhẹ nhõm thở ra. Chỉ cần em gái không mềm lòng, thì mọi chuyện đều dễ nói.

"Không sao. Có chị và anh rể ở đây, hắn cũng chẳng dám làm gì. Nào, chúng ta qua bên kia xem thử, biết đâu hắn đi mất rồi."

"Ừ, vậy cũng được!"

Trước khi rời đi, Liễu Vân Sương còn quay lại cảm ơn cô nhân viên bán hàng vừa đứng ra giúp đỡ. Sau đó, cô chọn thêm mấy quyển truyện tranh, lại mua thêm cho lũ nhỏ vài món đồ chơi – toàn là thứ trong huyện không bán, lên thành phố thì tiện mua một lần.

Nhưng khi bước ra cửa, đúng như dự đoán, bóng dáng Trần Hữu Đức lại chặn ngay trước mặt.

"Phi Tuyết, chị cả, anh rể, để em cầm giúp đồ cho!"

Vừa thấy mọi người, hắn đã tươi cười ân cần, còn vươn tay ra muốn lấy túi. Thái độ tự nhiên như thể thân thuộc lắm, chẳng biết xấu hổ là gì.

"Không cần! Chúng tôi không dám phiền cậu. Tránh xa ra, còn bám theo nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!"

Liễu Vân Sương nghiêm giọng, mắt tóe lửa.

Nhưng Trần Hữu Đức vẫn mặt dày bám sát.

"Phi Tuyết, anh thực sự biết lỗi rồi. Xin em tha thứ, cho anh một cơ hội nữa đi. Anh cam đoan sau này sẽ nghe lời em, chuyện gì cũng nghe em hết."

Hắn vừa bước theo vừa năn nỉ. Liễu Phi Tuyết càng nghe càng bực, cuối cùng dừng hẳn lại, tức giận hét lớn:

"Trần Hữu Đức! Anh có biết xấu hổ không? Tôi đã nói rõ ràng rồi, đừng làm phiền tôi nữa! Tôi thật sự rất ghét anh!"

Tiếng quát khiến người qua lại phải ngoái nhìn. Cùng lúc đó, Liễu Vân Sương chợt thấy Khánh Tử và Hỉ Tử đang đi tới.

"Phi Tuyết, có chuyện gì thế? Người này dám bắt nạt em à?"

Khánh Tử sải bước lên, lập tức kéo Liễu Phi Tuyết ra sau lưng, đồng thời đối mặt với Trần Hữu Đức.

Hắn vốn đã quen mặt, lần trước chính Trần Hữu Đức dẫn đám người gây sự, Khánh Tử nào quên được.

"Ồ, thì ra là mày. Tao còn tưởng ai, hóa ra cái đồ rác rưởi này. Lại mò tới quấy rầy Phi Tuyết à?"

Khánh Tử nhếch mép, giọng khinh thường.

Liễu Vân Sương thấy tình hình căng thẳng, lo lắng Khánh Tử sẽ động thủ.

"Anh bạn, đừng hiểu lầm, tôi tới để xin lỗi. Hôm nay gặp được cũng coi như có duyên. Phi Tuyết, em tới đây, chúng ta nói chuyện một lát thôi, được không?"

Giọng hắn dịu dàng khác hẳn, cố ý mềm mỏng để lay động lòng người.

"Nói cái con mẹ anh..."

Chưa kịp dứt lời, nắm đ.ấ.m của Khánh Tử đã vung ra, giáng thẳng vào mắt hắn.

"Ầm!" Một tiếng nặng nề, ngay lập tức mắt trái Trần Hữu Đức tím bầm, loạng choạng suýt ngã. Hắn không ngờ đối phương lại dám động thủ giữa phố đông người.

"Khánh Tử, sao anh lại đánh người?"

Liễu Phi Tuyết kinh ngạc, quay lại nhìn, trong mắt vừa sửng sốt vừa trách móc.

Khánh Tử cũng ngẩn ra:

"Anh… anh chỉ thấy hắn cứ bám riết lấy em, một lúc tức quá nên không nhịn được."

"Không nhịn được thì cũng không thể tùy tiện đánh người! Hắn như vậy, căn bản không đáng để anh ra tay. Trời ạ… tay có đau không?"

Liễu Vân Sương tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô còn tưởng em gái lại mềm lòng với Trần Hữu Đức, ai dè hóa ra lại lo cho… cái tay Khánh Tử!

Ngay cả Khánh Tử cũng sững người, không ngờ Phi Tuyết lại quan tâm mình như vậy.

"Phi Tuyết, anh bị đánh đây này, em không thấy sao?"

Trần Hữu Đức vội chen vào, giọng ấm ức như kẻ bị oan.

"Tôi thấy chứ!" Ánh mắt Liễu Phi Tuyết lạnh lùng. "Anh nên biết ơn vì bây giờ là xã hội pháp trị, nếu không tôi đã cho anh nếm mùi từ lâu rồi. Thôi, trước khi tôi nổi giận, anh mau cút ngay đi!"

"Em bảo anh đi đâu bây giờ? Bao lâu nay anh nhận ra, người anh không quên được vẫn là em. Phi Tuyết, anh thật lòng, anh không thể sống thiếu em!"

Hắn vội vàng nắm lấy tay áo, giọng van vỉ.

"Hừ! Vậy thì xin lỗi nhé, tôi chẳng còn chút tình cảm nào với anh cả. Hơn nữa, tôi đã có bạn trai rồi. Mong anh làm người, đừng làm phiền tôi nữa."

"Cái gì? Em có bạn trai rồi? Không thể nào! Mới bao lâu đâu, sao em lại có bạn trai được?"

"Sao lại không thể?" Liễu Phi Tuyết cười lạnh. "Anh còn chưa chia tay tôi đã vội vàng đi xem mắt. Giờ đã hơn một năm rồi, tại sao tôi không thể có người mới? Nói thẳng cho anh biết, đây chính là người yêu của tôi!"

Nói đoạn, cô dứt khoát khoác tay Khánh Tử.

Liễu Vân Sương, Kiều Dịch Khất, thậm chí Hỉ Tử đứng cạnh cũng đều tròn mắt sững sờ.

Thật hay giả vậy? "Chuyện này là từ bao giờ vậy?"

Trong lòng Liễu Vân Sương khẽ giật mình, nghi hoặc. Chẳng lẽ em gái chỉ buông lời chọc tức Trần Hữu Đức thôi sao?

Trần Hữu Đức nghe xong, mặt tái mét, giọng nghẹn lại vì không cam lòng:

Mộng Vân Thường

"Em... sao em có thể để mắt đến hắn ta chứ? Một thằng chẳng có công ăn việc làm, chỉ biết đi theo người khác kiếm miếng ăn, hắn ta thì có gì hơn tôi?"

Liễu Phi Tuyết hừ lạnh, ánh mắt như dao:

"Anh có công việc thì sao? Anh tự soi gương đi, xem mình có xứng đáng làm đàn ông không? Tôi thật sự khinh thường anh, Trần Hữu Đức! Từ nay trở đi, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Khánh Tử đứng cạnh cũng nhếch môi, giọng nói trầm thấp nhưng sát khí ngút trời:

"Đúng rồi đấy, mày nghe rõ chưa? Từ giờ mà còn dám bén mảng tới, tao gặp một lần, đánh một lần."

Ánh mắt hắn hung dữ như hổ dữ rình mồi, khiến Trần Hữu Đức rùng mình, nhưng trong lòng vẫn cố nén sự sợ hãi, gào lên như điên:

"Được... được lắm! Tôi biết hết rồi! Hóa ra cô sớm đã có suy tính, nên mới bày trò ép sính lễ, rồi thừa cơ chia tay tôi! Liễu Phi Tuyết, cô đúng là..."

Còn chưa kịp dứt lời, Khánh Tử đã lao lên, nện thẳng hai cú đ.ấ.m vào mặt hắn. Ngay sau đó, một cú quật mạnh làm hắn ngã ngửa xuống đất, tiếp đến là mấy cú đá liên tiếp giáng xuống bụng.

Tiếng động mạnh khiến không ít người xung quanh quay lại nhìn. Liễu Vân Sương cũng sững sờ. Người đàn ông này vốn từng là quân nhân, thân thể rèn luyện ngày ngày, vậy mà dưới tay Khánh Tử lại hoàn toàn không có chút lực phản kháng.

Chờ đến khi Trần Hữu Đức ôm bụng, không thể gượng dậy, Kiều Dịch Khất mới cất giọng lạnh như băng:

"Thôi, đủ rồi. Nếu sau này hắn còn dám quấy rầy, báo thẳng công an. Đi thôi!"

Cả nhóm cùng nhau hừ lạnh, bỏ mặc kẻ thảm hại kia mà bước đi.

Liễu Vân Sương kéo Liễu Phi Tuyết ra một góc, nhỏ giọng hỏi với vẻ khó hiểu:

"Em gái... em và Khánh Tử, rốt cuộc là thế nào vậy?"

Liễu Phi Tuyết đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm:

"Chị cả, không có gì đâu... Chẳng qua là lúc ấy tình huống đặc biệt thôi... Em không nói với chị nữa..."

Nói được nửa câu đã bỏ chạy, dáng vẻ vừa ngượng vừa bối rối.

Bình Luận (0)
Comment