Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Chương 468

《 Chương trướcChương tiếp 》Từ sau khi tổ chức tiệc cưới, người này mỗi lần mở miệng đều nói năng trắng trợn vô cùng.

Thấy cô không động đậy, anh lại kéo góc áo cô, giọng nũng nịu:

"Vợ yêu, có cần anh giúp em tắm không? Anh bế em đi nhé?"

"Được rồi, được rồi, em tự đi, không cần đâu."

Thật sự chịu không nổi, đến mức không thể chịu nổi nữa.

...

Siêu thị trong thành phố chuẩn bị xong xuôi, quyết định ba ngày sau khai trương.

Đến lúc đó, ai rảnh rỗi bên này đều phải đi theo.

Liễu Vân Sương cùng mọi người đến sớm một ngày, ở tạm trong căn nhà cũ của Kiều Dịch Khất.

Ngày khai trương, ai nấy cũng dậy sớm đi hỗ trợ.

Khánh Tử và Hỉ Tử mỗi người ôm một dàn pháo, cùng quản lý Lý và ba nhân viên nữa.

Tổng cộng sáu dàn pháo, tiếng nổ vang dội, liên tiếp không ngừng.

Người dân quanh đó đều đổ dồn ánh mắt vào cửa hàng.

Chủ yếu là vì mặt hàng điện máy.

Giờ đây, những thứ này không cần phiếu, cũng chẳng bị hạn chế số lượng.

Ai có tiền cũng muốn mua, vì không phải lúc nào có tiền cũng mua được.

Năng suất bây giờ còn thấp, hàng công nghệ cao luôn trong tình trạng cung không đủ cầu.

Tiếp đó là phần phát biểu.

Liễu Vân Sương và Kiều Dịch Khất vốn không hứng thú, nên để quản lý Lý đứng ra.

Nhân dịp khai trương, siêu thị cũng tung ra nhiều chương trình khuyến mãi:

Mua 10 tệ giảm 1 tệ, không giới hạn mức giảm.

Mua từ 100 tệ được tặng một bộ ly trà.

Mua từ 200 tệ trở lên thì tặng một cặp bình giữ nhiệt.

Nhất là mua đồ điện gia dụng, rất dễ đạt mức này.

Ngoài ra, chỉ cần mua từ 1 tệ trở lên là có thể rút bao lì xì.

Trong bao đều có tiền, ít thì một xu, hai xu, nhiều thì một hào, hai hào, không bao nào trống.

Mọi người thấy lạ, ai nấy đều muốn thử vận may.

Dầu, muối, xì dầu, dấm… nhà nào chẳng cần.

Mua ở đâu cũng vậy, mà ở đây còn được lì xì, chẳng phải là có lời sao? Chẳng bao lâu, cả cửa hàng tấp nập người ra kẻ vào, náo nhiệt hẳn lên.

Không chỉ nhân viên siêu thị giải thích khuyến mãi, ngay cả khách quen cũng hào hứng giới thiệu cho khách mới.

Tờ rơi phát khắp nơi, nội dung rõ ràng mạch lạc, khiến dòng người cứ nối tiếp nhau.

Liễu Vân Sương và mọi người cũng bận rộn tối tăm mặt mũi.

Kiều Dịch Khất còn cố ý sắp xếp cho Hứa Tri Ý ngồi gần quầy thu ngân, để nhân viên tiện trông chừng.

Người đông, lỡ cô bé chạy ra ngoài mà lạc thì rắc rối lắm.

May mắn thay, Hứa Tri Ý rất ngoan.

Bảo ngồi yên, con bé liền ngoan ngoãn ngồi ăn cái bánh quẩy to.

Đến tối, ai nấy mệt rã rời.

Nhưng vẫn theo đúng kế hoạch, chờ đến 9 giờ mới đóng cửa.

Bởi thời tiết chưa lạnh lắm, buổi tối vẫn có nhiều người ra đường dạo chơi.

Thấy cửa hàng mở cửa, cho dù vì tò mò hay muốn mua sắm, họ cũng ghé vào.

Trong khi các cửa hàng khác, kể cả bách hóa, đều đóng từ 5 rưỡi chiều.

Giờ họ tự kinh doanh, thời gian linh hoạt hơn nhiều.

Nhân viên được chia ca sáng tối, nếu tối làm muộn thì sáng hôm sau đi trễ cũng không sao.

Tất cả đều do Kiều Dịch Khất và quản lý Lý bàn bạc, giống như chế độ làm việc sau này của các siêu thị lớn.

Hoạt động kéo dài ba ngày.

Hai ngày cuối rơi đúng cuối tuần, người đi học, đi làm đều nghỉ nên càng đông.

Chưa kể Khánh Tử còn mua hẳn cái loa to, phát đi phát lại thông tin khuyến mãi.

Vị trí lại thuận lợi, hai ngày cuối, người đông đến mức khó mà tưởng tượng.

Đợi hết hoạt động mới tính sổ sách.

Việc này giao cho Liễu Phi Tuyết.

Cô ấy vốn quen thuộc giá cả, hàng tồn kho.

Vả lại chuyện tiền bạc, Liễu Vân Sương thấy vẫn nên giao cho người đáng tin cậy.

Mọi người đều ngồi trong văn phòng chờ cô ấy tính toán.

Tiếng bàn tính lách cách vang lên liên hồi.

Thực ra đã có máy tính, nhưng cô ấy quen dùng bàn tính, không đổi.

Sau một hồi gõ nhanh như bay, Liễu Phi Tuyết dừng lại.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô ấy.

Ngay cả bản thân Phi Tuyết cũng hít sâu một hơi, ngồi phịch xuống ghế.

"Trời đất ơi, có chuyện gì thế Phi Tuyết? Mau nói đi, tổng doanh thu là bao nhiêu?"

Khánh Tử cũng nóng ruột, dù sao mọi người đã chuẩn bị cho dịp này từ lâu. Nếu lần này tạo được tiếng vang lớn, sau này nhất định sẽ ngày càng phát triển, cũng cổ vũ tinh thần để mọi người thêm tự tin. Còn nếu ngay từ đầu đã không tạo được ấn tượng thì về sau ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến ý chí.

"Chị cả, anh rể, hai người đoán xem doanh thu bao nhiêu?"

"Không biết, nhưng nhìn vẻ mặt này của em, chắc chắn không ít rồi!"

Liễu Vân Sương trêu chọc, còn Liễu Phi Tuyết thì vẫn chưa hoàn hồn.

"67542 đồng, hơn sáu vạn đồng đó! Mới có ba ngày thôi, chỉ ba ngày thôi!"

"Trời ơi, hơn sáu mươi bảy nghìn thật sao?!"

Khánh Tử và Hỉ Tử đều không dám tin, vội vàng giật lấy tờ giấy trong tay cô ấy xem thử.

"Không sai đâu, tôi đã tính ba lần rồi, chính xác là 67542 đồng."

Liễu Vân Sương vốn đoán chắc chắn doanh thu phải hơn vạn, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy. Cô cũng vui vẻ hẳn lên.

"Tốt quá, mở siêu thị đúng là một quyết định sáng suốt!"

Quản lý Lý đứng bên cạnh nghe xong, vui mừng khôn xiết.

"Kiều gia, chị dâu, quá tốt rồi! Những vất vả ban đầu của chúng ta không uổng phí!"

Tất cả mọi người đều vui mừng như điên.

Chỉ có Kiều Dịch Khất gật đầu, vẫn giữ được bình tĩnh.

"Ba ngày đầu doanh thu cao phần lớn nhờ khuyến mãi. Đồ điện tử giảm giá, còn tặng thêm quà. Nhiều người thấy mới lạ nên tới mua. Nhưng đồ điện tử đâu phải hàng tiêu dùng hằng ngày, mua một lần dùng lâu dài, nên doanh thu sau này chắc chắn sẽ giảm, chuyện này bình thường thôi. Ngày mai trong cuộc họp, cậu nhắc qua một chút, nhưng đừng để ảnh hưởng tới tinh thần mọi người."

"Được, không thành vấn đề."

Lúc này, quản lý Lý đã cười đến mức miệng toe toét, chắc cũng chẳng để tâm lời dặn của anh.

"Được rồi, Khánh Tử, buổi trưa sang quán cơm bên cạnh mua vài món ngon, khao mọi người một bữa."

"Vâng ạ, em đi ngay, đi thôi Hỉ Tử!"

"Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ..."

Quản lý Lý liên tục cảm ơn. Vì trong siêu thị đang bận rộn, không thể để trống người, nên mọi người phải thay phiên nhau đi ăn.

Những món ăn Kiều Dịch Khất mua về, đương nhiên cũng là để cải thiện bữa cơm cho nhân viên.

Mộng Vân Thường

Chờ đến khi mọi người tản đi, chỉ còn lại hai vợ chồng cùng Hứa Tri Ý, Liễu Vân Sương mới dám bộc lộ cảm xúc thật:

"Dịch Khất, lần này chúng ta thật sự sắp phát tài rồi, phải không?"

"Đúng vậy, nhưng như anh đã nói, sau này doanh thu chắc chắn sẽ giảm, em đừng nản. Hơn nữa, lợi nhuận cũng không cao như em nghĩ. Giá nhập thiết bị điện tử vốn đắt, ba ngày qua mặt hàng này chiếm tới hơn tám mươi phần trăm doanh số. Điều quan trọng nhất là giữ nguồn hàng ổn định, đồng thời cập nhật sản phẩm mới. Trên hết vẫn là danh tiếng: mọi người biết siêu thị này bán đồ điện tử tốt thì sau này có nhu cầu sẽ tìm đến."

Thành phố vốn không lớn, chỉ cần siêu thị được công nhận, doanh thu sau này chắc chắn sẽ còn tăng.
Bình Luận (0)
Comment