《 Chương trướcChương tiếp 》"Anh nói đúng lắm, đây chính là hiệu ứng thương hiệu, mình nhất định phải tận dụng. Về sau ta có thể mở thêm một siêu thị như vậy ở huyện, anh thấy sao?"
"Ừm, cũng được. Nhưng đừng vội, đợi bên này ổn định đã rồi hẵng tính. Có kinh nghiệm thực tế rồi sẽ tránh được nhiều rắc rối."
Người ta vẫn bảo, những năm 80 là thời đại hoàng kim.
Liễu Vân Sương chỉ nghĩ đơn giản, lúc này trong tay mọi người đều có chút tiền nhàn rỗi, làm ăn nhỏ lẻ kiểu gì cũng có lãi. Nhưng kiếm được mấy vạn đồng trong một lần, là điều cô chưa từng dám mơ.
Cho nên con người cần phải từng bước tiến lên.
Mộng Vân Thường
Cũng vì thế, cô lại lo lắng đến cửa hàng tạp hóa ở bến xe huyện. Sau khi bàn bạc với Kiều Dịch Khất, cô quyết định để Thành Tiểu Yến sang đó. Nhà cô ấy vốn ở trong huyện, ngày nào cũng đạp xe đi, giờ đổi chỗ làm cũng không ảnh hưởng mấy.
Nếu là Hứa Tri Niệm thì còn phải lo chuyện chỗ ở, rất phiền phức. Huống hồ, cửa hàng hiện tại cũng không phải nơi cô ấy sẽ gắn bó lâu dài.
Về sau, trong số những cửa hàng Kiều Dịch Khất tính mở, có một chỗ rất gần nhà họ, đi bộ mười phút là tới, khỏi cần xe đạp.
Liễu Vân Sương cũng đã nói với cô ấy, đợi khi cửa hàng này ổn định, sẽ tìm thêm vài người rồi để cô ấy chuyển sang đó, còn giao toàn quyền quản lý.
Dù là cửa hàng nhỏ, ít nhất cũng phải có hai người trở lên làm việc.
Nói cách khác, tối thiểu cũng cần có một người chịu trách nhiệm.
Dù sao cũng còn kho hàng, còn tồn kho, sau này chắc chắn phải phối hợp với Liễu Phi Tuyết để kiểm kê, đối chiếu sổ sách.
Liễu Vân Sương nghĩ bụng: thôi thì tạm coi như Thành Tiểu Yến là quản lý cửa hàng nhỏ đi.
Cô ấy vốn đã có chút kinh nghiệm, đến lúc đó giao hẳn cho cô ấy trông nom, chắc chắn đảm đương nổi.
Lương bổng cũng phải nhỉnh hơn người khác một chút, dù sao việc nhiều, trách nhiệm cũng nặng hơn.
Việc trong nhà kính giờ coi như ổn thỏa. Rau củ đều đang giai đoạn lớn, mấy ngày nay cũng không cần chở đi đâu nhiều.
Chỉ có hai nhà kính trồng rau lá đầu tiên là đã có thể hái ăn, mỗi ngày chỉ cần cắt ít mang ra cửa hàng ngoài chợ lớn.
So với rau, trứng gà lại ổn định hơn.
Ngày nào cũng có sản lượng đều đều.
Trời lạnh hơn chút cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.
Trứng ngon, chất lượng lại tốt, danh tiếng đã lan ra khắp nơi.
Hôm ấy, trời chuyển lạnh.
Liễu Vân Sương mặc chiếc áo len trắng, bên ngoài khoác áo dạ xanh đậm, phối với quần đen, trông vừa gọn gàng vừa sang trọng.
Hứa Tri Ý cũng mặc đồ dày cộp, nhảy nhót tung tăng bên cạnh, không hề lo nghĩ gì.
Cô đi thẳng đến quầy tạp hóa.
Bây giờ Trần Sở Nga hầu như ngày nào cũng ở đó, coi như trung tâm cả thôn.
Mùa đông gió lạnh, đám phụ nữ vốn hay tụ tập buôn dưa ngoài đầu làng đều tản hết.
Ngược lại, quầy tạp hóa lại náo nhiệt hẳn.
Thấy Liễu Vân Sương bước vào, mọi người chào hỏi rôm rả:
"Ơ kìa, Vân Sương! Hôm nay ăn mặc đẹp thế, tính đi đâu à?"
Cô cười, đáp qua loa:
"Không có gì, hôm nay rảnh, qua thăm Tử Yên một chút thôi."
Trần Sở Nga biết ngay là cô đến tìm mình, liền vui vẻ kéo ghế, rót ly nước nóng đưa tới.
"Con bé ngủ rồi, chồng tôi đang trông ở phía sau. Vân Sương này, nhà kính nhà cô dạo này chắc bận lắm nhỉ?"
"Cũng tạm, có chị dâu và Nguyệt Lan ở đó, hai người xoay xở được."
Một người phụ nữ ngồi bên cạnh xen vào, vừa thở dài vừa lắc đầu:
"Các cô xem, người với người khác nhau thật. Lúc đầu ai cũng khen Hứa Lam Xuân số sướng, lấy được chồng có công việc nhà nước. Nhưng bây giờ nhìn lại, Vân Sương nhà ta chẳng phải sống còn tốt hơn cô ta gấp mấy lần sao? Đồng chí Kiều thì đẹp trai như tài tử điện ảnh, gái trong đội thấy mặt là đỏ bừng hết. Vân Sương thì càng ngày càng trẻ ra, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng khác hẳn trước. Nhà cửa, cơ ngơi, khiến người ta nhìn mà ghen c.h.ế.t đi được."
Người khác lập tức hùa theo:
"Phải rồi, ai mà không nói thế. Còn cái Hứa Lam Xuân ấy, trước kia ai cũng bảo có phúc, bây giờ các cô nghe tin chưa? Nó đang làm ầm ĩ đòi ly hôn ở nhà họ Tần đấy."
Liễu Vân Sương nghe mà dựng cả tai lên:
"Gì cơ, ly hôn à?"
Chị dâu cả nhà họ Lý hạ giọng, kể rành rọt như sợ người khác tranh mất phần tin tức nóng hổi:
"Không phải thế sao! Bọn họ chuyển lên huyện thành, ở cùng khu tập thể với em gái tôi. Ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ. Hứa Lam Xuân thì chê Tần Ngọc Lương không xứng với mình, một hai đòi ly hôn. Con cũng chẳng cần, còn nói muốn đến thủ đô tìm Hứa Tri Vi với ông bố giàu có kia."
Có người xuýt xoa:
"Giỏi thật, gan quá, dám nghĩ dám làm!"
Người khác lập tức chua chát chen vào:
"Ối trời ơi, trước kia ôm ấp đứa bé như trân bảo, bây giờ nói bỏ là bỏ, đúng là nhẫn tâm."
Một chị khác hừ mũi:
"Ai nói không phải. Nhưng mà nghĩ đi, nếu thật sự đến thủ đô, lỡ ông chủ lớn kia muốn cô ta thật, sau này tha hồ ăn sung mặc sướng. Ai lại muốn chôn vùi tuổi xuân ở cái huyện nhỏ bé này? Nhất là chồng cô ta, nghe đâu đã bị cách chức lâu rồi, không thì sao lại vác mặt về đội mình xin nhận thầu đất trồng rừng."
Một người nữa thêm vào, giọng đầy tiếc nuối:
"Đúng là đẹp trai chưa chắc đã ra gì. Trước kia tôi còn nghe phong thanh bảo anh ta phẩm hạnh chẳng ra sao. Bây giờ xem ra cũng chẳng sai."
Người ngồi gần đấy khẽ ghé sát, thì thào như bật mí bí mật:
"Nhưng mà tôi nói cho mà nghe nhé, nhà họ Tần không chịu cho ly hôn đâu. Ai đời đàn ông dễ lấy vợ, giờ lại có cả đứa con, sao nói bỏ là bỏ được. Nếu Hứa Lam Xuân muốn đi, thì phải bồi thường tiền nong đàng hoàng, bằng không, chắc chắn họ sẽ níu lại."
Liễu Vân Sương nghe đến đây, trong lòng liền sáng tỏ.
Ở thủ đô, ông lớn kia chắc chắn nhiều tiền.
Còn Tần Ngọc Lương, hắn đâu có ngốc.
Biết rõ vợ đã chán chê nhà mình, thế thì nhân cơ hội này cắn một khoản, cũng chẳng thiệt thòi gì.
Huống hồ, hắn còn Hà Tĩnh bên cạnh để an ủi.
Còn Hứa Lam Xuân, nếu không nhanh chân, sợ rằng cơ hội cũng tuột mất.
"Ôi trời đất ơi, sao lại ra nông nỗi này chứ! Tôi vừa nói thẳng ra, vợ cậu ta sắp cắm sừng cho cậu ta rồi, còn xoắn xuýt cái gì nữa!"
Chị dâu cả nhà họ Lý hừ một tiếng, rồi vội vàng giải thích như thể sợ người khác không hiểu.
"Các cô nghĩ xem, người ta là đại gia đó! Chỉ cần hất tay một cái, rơi ra chút tiền từ kẽ ngón thôi cũng đủ cho chúng ta ăn sung mặc sướng cả đời rồi. Lúc nhà họ Tần cưới vợ, ai mà biết cô ta là hạng đàn bà thế này chứ? Thêm nữa, giờ đã có con, chắc chắn không dễ mà ly hôn. Đừng nói đến bỏ đi tay trắng, ít ra cũng phải moi cho được một khoản chứ, các cô cứ chờ mà xem."
Mọi người đều thở dài.