Để lấy lòng Liễu Vân Sương, chị dâu cả nhà họ Lý bèn quay sang hỏi:
"Vân Sương, cô thấy sao về chuyện này?"
"Tôi thấy thế này, Hứa Lam Xuân làm ầm ĩ lên như vậy, rõ ràng là quyết tâm muốn chen chân vào thủ đô. Nhưng ông chủ Thẩm đã từng nói gì đâu? Chị không nghe Thẩm phu nhân tuyên bố chắc như đinh đóng cột à? Ông chủ Thẩm thiếu gì người đẹp bu quanh, Hứa Lam Xuân có gì hơn người mà nghĩ ông ấy sẽ để mắt? Nước cờ này, cô ta đi sai rồi."
Mọi người gật gù, ai nấy đều hiểu ra.
"Phải đó! Nếu ông chủ lớn kia thực sự muốn cô ta, thì đã sớm giúp ly hôn với nhà họ Tần rồi, đâu cần dây dưa tới giờ?"
"Chuẩn! Con đàn bà Hứa Lam Xuân này chắc nằm mơ giữa ban ngày. Ông chủ Thẩm chịu nhận đứa con gái kia về đã là nể mặt lắm rồi."
Trong đội lúc này, chuyện nóng nhất chính là việc nhà họ Hứa, mà tâm điểm vẫn xoay quanh Hứa Lam Xuân có được ông chủ Thẩm thừa nhận hay không. Nhà họ Hứa vốn kiêu ngạo, lúc nào cũng nghĩ rằng rồi sẽ trở thành người một nhà với ông chủ Thẩm, cứ như nằm mộng ban ngày.
"Hôm qua tôi gặp Lâm Thanh Thanh, nghe bảo Hứa Lam Hải sắp bỏ việc ở nhà máy than."
Nghe vậy, chị dâu cả nhà họ Lưu sững người:
"Cái gì? Bỏ việc à? Đó là công việc chính thức, biên chế hẳn hoi ở nhà máy than đấy, điên rồi sao?"
"Đúng thế! Nhưng mà nghe nói cậu ta muốn trèo cao. Nếu Hứa Lam Xuân thật sự đặt chân vào thủ đô, thì Hứa Lam Hải là anh ruột, lại có học hết cấp ba, từng làm công nhân chính thức, kiểu gì cũng được đưa đi. Đến lúc đó, nếu ông chủ Thẩm có mệnh hệ gì, chẳng phải cậu ta sẽ trở thành cánh tay phải giúp Hứa Tri Vi tranh giành gia sản sao?"
Nghe tới đây, Liễu Vân Sương liền hiểu ngay, thì ra Hứa Lam Hải đang toan tính đường dài. Trước mặt mọi người còn lớn tiếng khoe khoang, nói nào là sau này sẽ giúp tranh đoạt tài sản. Thật đúng là coi Thẩm phu nhân như kẻ mù dốt sao? "Nói không chừng là thật đấy, tốt nhất về sau gặp cậu ta thì nên cẩn thận. Có những lời không nên nói thì tuyệt đối đừng mở miệng bừa."
"Phải, phải, người nhà họ Hứa nổi tiếng thù dai. Nếu họ nắm được quyền, không chừng sẽ lật lại ghi hận từng chuyện nhỏ nhặt."
"Nhưng tôi nghĩ cậu ta cũng chẳng dám làm càn. Thời nay đã là xã hội pháp luật, có tiền cỡ nào mà phạm pháp thì cũng chẳng thoát được trừng trị."
Trần Sở Nga là vợ cán bộ, từ trước đến nay luôn tin tưởng vào pháp luật, nói một câu đã khiến những lời xì xào lập tức im bặt.
Đúng lúc đó, Trương Trường Minh bế Trương Tử Yên từ sân sau đi ra.
"Thôi nào, tôi mua đồ xong rồi, mau về thôi, đến giờ nấu cơm rồi."
"Ừ, vậy về đi. Vân Sương, rảnh thì chúng ta lại hẹn nhau nói chuyện tiếp."
Dù trong lòng biết rõ Hứa Tri Vi được đại gia để mắt, nhưng không ai dám đắc tội với Liễu Vân Sương, thậm chí còn muốn kết thân với cô. Trong đội, gia cảnh nhà cô nay đã thuộc hạng khá giả rồi.
Mọi người gật gù chào nhau rồi tản dần.
Hứa Tri Ý thì chẳng quan tâm đến mấy chuyện người lớn bàn, con bé thấy Trương Tử Yên thì liền chạy đến chơi. Em bé giờ đã gần một tuổi, vịn vào đồ vật là có thể đứng lên, chập chững vô cùng đáng yêu. Trương Trường Minh còn nhờ bác Đổng thợ mộc đóng cho con bé một chiếc cũi gỗ lớn đặt ở sau quầy, lúc Trần Sở Nga bận việc thì bỏ con vào trong, xung quanh có lan can cao nên chẳng lo ngã.
"Sau này em đừng ngồi lê đôi mách với mấy bà trong đội nữa, chuyện thị phi nói nhiều chỉ thêm phiền."
"Ôi giời, em có nói gì đâu, chẳng qua lúc rảnh mọi người tụ tập, thì em ngồi xuống góp vui chút thôi."
Trần Sở Nga chẳng buồn để ý lời chồng, thấy có người đến giúp liền kéo ghế ngồi cạnh Liễu Vân Sương. Vừa rồi mải bàn chuyện nhà họ Hứa, cô vẫn chưa trò chuyện tử tế với Vân Sương.
"Vân Sương, tôi nghe nói các cô cũng sắp mở cửa hàng tạp hóa ở bến xe huyện, có thật không?"
"Đúng thế, chuẩn bị gần xong rồi. Chắc hai ngày nữa là nhập hàng. Hôm nay tôi đến đây cũng là để bàn chuyện này."
"Thật vậy sao? Thế thì tốt quá rồi!"
Trần Sở Nga thật lòng mừng cho Liễu Vân Sương, trong mắt cô, bạn mình coi như đã khổ tận cam lai, phất lên khiến bao người ngưỡng mộ.
Lúc ấy, Trương Trường Minh ngồi bên nghe ra ý tứ trong lời cô, liền nghiêm giọng hỏi:
"Đồng chí Liễu Vân Sương, có phải cô đang gặp khó khăn gì không? Chỉ cần trong khả năng, đội sản xuất chúng tôi nhất định sẽ ra tay giúp đỡ."
Liễu Vân Sương mỉm cười, chậm rãi nói:
"Đội trưởng, tôi không có khó khăn gì lớn. Chỉ là dạo này bên cửa hàng khá bận, cần thêm người hỗ trợ. Đã bàn bạc rồi, Hứa Tri Thành và một nhân viên bán hàng có kinh nghiệm sẽ đến giúp. Nhưng như thế vẫn thiếu, nên tôi muốn thuê thêm một người nữa."
Trương Trường Minh gật gù, tỏ vẻ đồng tình:
"Ừm, chuyện này chính đáng. Làm ăn mà bận quá thì phải có thêm nhân lực. Nhưng cô cũng biết rồi, người làm thuê thì phải chọn kỹ, nhất là cửa hàng, chỗ đó đủ thứ lặt vặt. Nếu gặp phải kẻ không thật thà, lâu dần thì thiệt hại khó mà tính nổi. Người quen biết, rõ gốc gác thì mới yên tâm."
Nghe vậy, Liễu Vân Sương càng chắc mẩm mình tìm đúng người để nhờ vả.
"Đúng rồi, tôi cũng nghĩ vậy. Bây giờ ruộng đất chia xong hết cả rồi, trong đội không ít nhà người đông miệng nhiều, cũng phải ra ngoài tìm việc. Nếu có cô gái nào tháo vát, mấy chị em dâu trẻ, hoặc cả thanh niên nhanh nhẹn, đều có thể đến chỗ tôi thử làm."
Câu nói vừa dứt, Trương Trường Minh liền hiểu ra, vội đứng bật dậy:
"Ý đồng chí Liễu Vân Sương là… cô muốn chọn người trong đội sản xuất chúng ta sao?"
Anh ta không giấu nổi ngạc nhiên. Bởi lẽ, ai cũng biết cửa hàng ở chợ lớn, mở ra là cả vùng chú ý. Người phụ trách hiện tại đều là người tin cậy – như Lãnh Kiến Quốc, Liễu Vũ Yên là chị em ruột; Hứa Tri Niệm là con gái Đỗ Nhược Hồng; Hứa Tri Thành thì khỏi bàn; còn Thành Tiểu Yến vốn là người thành phố, có học vấn, lại thông minh. Theo lẽ thường, nếu mở rộng quy mô, chắc chắn phải tuyển thêm người ở thành phố, chứ ai ngờ Vân Sương lại nhắm vào đội sản xuất của mình.
Mộng Vân Thường
Liễu Vân Sương gật đầu, giọng chân thành nhưng ánh mắt kiên định:
"Đúng vậy, đội trưởng. Tôi lớn lên ở đội mình, cũng hy vọng góp chút sức giúp đỡ mọi người. Bây giờ chúng ta tuy đỡ khổ hơn trước, nhưng vẫn chỉ là đủ ăn đủ mặc. Nếu có thể mở thêm con đường kiếm sống cho bà con, thì tôi muốn làm việc có ích một chút."
Trương Trường Minh nghe vậy thì mừng rỡ như bắt được vàng, vỗ tay cái đét:
"Tốt, quá tốt! Đồng chí Liễu Vân Sương, cô đúng là có tấm lòng nghĩ cho tập thể. Chuyện này cứ yên tâm giao cho tôi. Tôi sẽ tìm cho cô vài thanh niên vừa lanh lợi vừa biết làm ăn. Vừa có thể bán hàng, vừa bê vác hàng hóa, tiện lắm!"