Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1133

“Diệp Tinh, cường giả đó vẫn đang theo sau.” Trong hư không, bóng dnasg Diệp Tinh lay động, bay về phía xa, mà giọng nói của Tiểu Hắc truyền tới.

“Ta biết.” Diệp Tinh gật đầu.

Lúc này hắn khẽ nhíu mày, linh hồn của hắn cũng đã phát hiện ra chàng trai vạm vỡ đó.

“Hửm?”

Bỗng nhiên sắc mặt Diệp Tinh thay đổi, vậy mà cường giả đó lại tăng tốc bay tới phía bên này

“Nhân loại, dừng lại.” đợi tới khi hai người hoàn toàn chạm mặt nhau, chàng trai vạm vỡ đó lập tức hô lên.

Diệp Tinh nhìn thanh niên vạm vỡ đó, ánh mắt khẽ trầm xuống, hiện giờ hắn không biết chàng trai vạm vỡ đó có ý gì.

“Ngươi có việc gì ư?”

Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Tinh lạnh giọng nói.

Nhìn Diệp Tinh, chàng trai vạm vỡ lộ ra một tia ý cười, nói: “Nhân loại Kiếm Ngân, dễ dàng miểu sát cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh cấp, thậm chí chiến đấu ngang tay với Hồn Liệt Thiên, là cường giả nổi danh nhất trong các cường giả Bất Tử Cảnh thời gian gần đây, ta đã sớm nghe nói tới ngươi, cuối cùng giờ đã gặp được.”

Trong lúc nói, đôi mắt chàng trai vạm vỡ này lộ ra chiến ý.


“Ta cũng ngang tay với Hồn Liệt Thiên, nếu đã gặp được, vậy thì chiến thôi, ta mong chờ cuộc chiến này rất lâu rồi.”

Oành!

Nói xong, chàng trai vạm vỡ này không có bất cứ lời thừa thãi nào, dao động khí thế ngút trời trên người bạo phát ra.

Ánh sáng lưu chuyển bên ngoài cơ thể anh ta, sau đó hình thành rất nhiều hoa văn sọc vàng, sau đó cơ thể bỗng nhiên biến thành một người khổng lồ vàng.

Người khổng lồ giống như chàng trai vạm vỡ đó được phóng lớn mười lần, như một ngọn núi vàng lớn, chỉ có điều núi vàng này có thêm hai cánh tay.

“Đùng đùng đoàng!”

Trời đất rung động, dường như không chịu nổi luồng dao động này, không ngưng rung lên.

“Nhận ra mình rồi?” nghe lời chàng trai vạm vỡ đó nói, sắc mặt Diệp Tinh thay đổi.

Đây là phân thân huyễn tộc của hắn đó, cho dù tồn tại cấp bậc thánh tôn vĩ đại cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra ngụy trang của hắn, chứ đừng nói là cường giả Bất Tử Cảnh.

Nhưng chàng trai trước mắt này lại có thể nhận ra tròn nháy mắt, vậy nên, chắc chắn không phải nhận ra do thực lực.

Chắc hẳn đã dựa vào thứ gì đó.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” trong lòng nháy mắt xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, Diệp Tinh trầm giọng hỏi.

“Haha, nhân loại Kiếm Ngân, rất nhanh thôi ngươi sẽ được biết.” Chàng trai vạm vỡ Linh Khuê Mộc cười to, nói.

“Grào!!!”

Sinh mệnh như ngọn núi vàng khổng lồ tức giận gầm lên, trong tay lập tức có một thanh chiến đao xuất hiện.

Thanh chiến đao này màu trắng bạc, bên trên còn có vài vết nứt nhỏ.

“Đây là.... bảo vật trước đó xuất thế trong hồ nước?” Diệp Tinh nhìn thanh chiến đao này, đồng tử hơi co lại.

Trước đó cả trăm Bất Tử Cảnh đỉnh cấp, Bất Tử Cảnh đỉnh phong, thậm chí là Bất Tử Cảnh vô địch tranh cướp hai món bảo vật này, một lượng lớn cường giả đã ngã xuống.


“Chiến đao màu trắng bạc bị Mạc Cam Lâm lấy đi, giờ lại ở trong tay cường giả này...”

Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện, nhanh chóng được Diệp Tinh liên kết lại, lòng hắn thoáng chốc đã sáng tỏ, sắc mặt hơi thay đổi: “Ngươi tới nơi này vì Ám Tư Thuẫn?”

Ám Tư Thuẫn và Mạc Cam Lâm quen biết nhau, rõ ràng cường giả trước mắt này cũng có quan hệ thân thiết với Mạc Cam Lâm.

Lòng Diệp Tinh nháy mắt chìm xuống tận đáy vực.

Ám Tư Thuẫn đã bị hắn gi ết chết, vậy mà vẫn còn có thể khiến cho người khác tìm tới đây được.

“Lẽ nào Ám Tư Thuẫn có phân thân khác?”

Nhưng không cần quan tâm có hay không, đối với Diệp Tinh mà nói chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

“Thông minh” trên mặt Linh Khuê Mộc mang theo chút suy ngẫm, nói: “Nhân loại Kiếm Ngân, Ám Tư Thuẫn bảo ta phải chiêu đãi ngươi thật tốt.”

Vút!

Người khổng lồ mù vàng quát lên, chiến đao vung tới, nhanh chóng đánh tới phía Diệp Tinh.

Đến nỗi hư không đã xuất hiện một vết nứt, có khí lưu màu xám chảy ra, đất đá ven đường cũng đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.

“Hừ, Ám Tư Thuẫn...” Diệp Tinh hừ lạnh một tiếng.

Nhưng vẫn còn chưa nói xong, hắn lập tức quay người, nhanh chóng bay về phía xa.


“Không thể chiến đấu, cường giả xa lạ này tới đây, nháy mắt đã phát hiện ra thân phận của mình, chắc chắn là dựa vào thứ gì đó, mà thứ đồ đó chín phần là ánh sáng xanh kỳ lạ lúc trước, giờ đây ánh sáng xanh đó vẫn còn, việc mình cần làm không phải là chiến đấu, mà là tập trung tinh thần nhanh chóng bài trừ những ánh sáng xanh kỳ lạ này ra ngoài.”

Lòng Diệp Tinh trở nên gấp gáp, nhưng không hề mất đi lí trí.

“Giờ vị cường giả này tới đây, mà trong tay cường giả này lại có binh khí mà Mạc Cam Lâm lấy được, vây nên không chừng Mạc Cam Lâm sẽ tới nơi này, một khi tới đây, căn bản là mình không ngăn cản được!”

Cường giả đẳng cấp vô địch Bất Tử Cảnh, ai có thể ngăn cản được?

“Muốn trốn?” nhìn thấy Diệp Tinh quay người rời đi, khóe miệng Linh Khuê Mộc lộ ra một nụ cười lạnh, nói: “Có thể trốn được ư?”

Chiến đao màu trắng bạc vung lên, từng luồng đao mang đánh về phía Diệp Tinh.

“Nhân loại Kiếm Ngân, Linh Khuê Mộc ta vẫn luôn muốn chiến với ngươi một trận, ngươi chạy cái gì?” sau lưng Diệp Tinh, giọng nói vô cùng lạnh lùng vang lên.

“Hừ!” nghe thấy giọng nói của anh ta, Diệp Tinh lại hừ lạnh một tiếng.

“Linh Khuê Mộc, bây giờ ta không có hứng thú chiến đấu với ngươi, lần sau lại nói tiếp.”

Hắn trả lời không hề khách khí.

Từng luồng ánh sáng xanh lam không ngừng bị hắn bài trừ ra ngoài, những ánh sáng này trong cơ thể hắn cũng càng lúc càng ít.

Bình Luận (0)
Comment