Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 1134

“Dừng lại cho ta!” thấy Diệp Tinh một lòng muốn chạy, trốn tránh công kích của anh ta, Linh Khuê Mộc lập tức giận giữ quát lên.

Tay phải anh ta vung lên.

Ong...

Bỗng nhiên, trước người hắn có một quả cầu màu đen xuất hiện.

“Oành!”

Sau khi quả cầu màu đen này xuất hiện, hư không xung quanh bỗng nhiên trầm xuống, một lực trói buộc cực lớn truyền tới, bao phủ xung quanh.

Diệp Tinh đang bay nhanh trốn đi phía xa, không ngừng bài trừ ánh sáng xanh này cũng bỗng nhiên hạ xuống.

“Đây là thứ gì?” sắc mặt Diệp Tinh thay đổi.

“Haha, Kiếm Ngân, trốn cái gì? Ngoan ngoãn chiến đấu với ta tốt bao nhiêu? Ta rất mong chờ cuộc chiến này đó, ngươi chạy rồi ta thất vọng biết bao nhiêu?” người khổng lồ màu vàng vung chiến đao lên.

“Đao nguyên tinh không!”

Người khổng lồ màu vàng ngẩng đầu nhìn trời quát lên, đao mang khổng lồ ngang trời, tản ra ánh sáng chói mắt, nháy mắt đã bay tới trước mặt Diệp Tinh, thứ đang trói buộc khiến cho tốc độ của Diệp Tinh giảm mạnh, căn bản không trốn được, chỉ có thể chống lại.

“Cút cho ta!” Diệp Tinh quát nhẹ một tiếng, kiếm Hủy Nguyên trong tay vang lên.

Vút!


Một đạo kiếm quang sắc bén nhanh chóng đâm tới, nháy mắt va chạm với đao mang khổng lồ đó.

“Rầm!”

Hai đạo công kích va chạm với nhau, trời đất rung động mãnh liệt, sau đó ánh sáng vô cùng chói mắt được phóng thích ra.

“Răng rắc!”

Mấy ngọn núi đổ nát phía xa tất cả đều nổ tung, hồ nước bên dưới cũng phun cao lên cả chục nghìn mét, sau đó mãnh liệt đổ xuống.

Uy áp kh ủng bố kéo dài, đến nỗi dao động cũng truyền đi một khoảng cách rất xa.

Trong hư không, hai công kích cực kì kh ủng bố va chạm, sau đó ầm ầm đổ vỡ.

Ánh sáng chói mắt lóe lên, sau đó hai đọa công kích này biến mất hoàn toàn.

“Công kích không tệ.” Thấy vậy, mắt Linh Khuê Mộc sáng lên, lại nhanh chóng bay tới.

“Tiếp thêm một chiêu nữa của ta!”

Người khổng lồ nham thạch vàng đánh tới, chiến đao xẹt qua để lại rất nhiều dấu vết kỳ lạ trong hư không.

“Đao Nguyên Trảm!”

Đùng đùng đoàng!

Một ảo ảnh chiến đao khổng lồ ngưng tụ, dài tới cả chục nghìn dặm, mắt nhìn không thể thấy được điểm cuốt.

Đao mang ngang trời, sau đó cứ vậy mà rơi xuống!

Chiến đao khổng lồ đánh tới, sắc mặt Diệp Tinh nghiêm túc, vung thanh kiếm Hủy Nguyên trong tay.

Vút!

Lại một đạo kiếm quang bay ra, như có thể hủy diệt trời đất, tản ra dao động cực kỳ mãnh liệt, sau đó hai công kích lại va chạm trên không trung một lần nữa.

“Đùng đùng đoàng!”

Trời đất rung lên, hai công kích không ngừng tàn phá trong hư không, nhưng sau khi kiếm quang của Diệp Tinh h0àn toàn bị tiêu diệt, đạo đao mang đó vẫn tồn tại như cũ, lập tức đánh về phía Diệp Tinh.

Đạo đao mang khổng lồ nhìn không thấy tận cùng đó, cứ vậy mà đập xuống người Diệp Tinh.


“Phụt!”

Uy áp thấu trời, căn bản Diệp Tinh không ngăn cản được đạo công kích này, miệng phun ra một ngụm máu.

“Công kích mạnh quá!” sắc mặt Diệp Tinh thay đổi.

“Haha, quả nhiên binh khí mới lợi hại hơn nhiều, theo lực công kích như này, Hồn Liệt Thiên cũng không phải là đối thủ của mình.” Linh Khuê Mộc cười to nói.

“Nhân loại Kiếm Ngân, tiếp tục chiến đấu đi!”

Cơ thể anh ta bạo động, tiếp tục đánh về phía Diệp Tinh.

“Cút!” Diệp Tinh tức giận gầm lên, một đạo kiếm quang thoắt cái đã đâm ra, tốc độ nhanh tới cực hạn, nháy mắt đã bay tới trước người Linh Khuê Mộc.

Thực tế Linh Khuê Mộc có thể ngăn lại, nhưng vậy mà anh ta lại không có động tác gì, mặc cho đạo công kích này đánh lên người anh ta.

Oành!

Ánh sáng màu vàng trên thân lóe lên, vô cùng chói mắt, không ngừng tản ra xung quanh, mà rõ ràng anh ta không ngăn được đạo kiếm quang này, lùi về sau mấy bước liền, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

“Nhân loại Kiếm Ngân, đây là công kích mạnh nhất của ngươi ư? Dường như chẳng tạo ra ảnh hưởng gì cho ta?” trong mắt Linh Khuê Mộc lóe lên một tia sáng, haha cười to nói.

Vừa nãy anh ta cứng rắn nghênh đón một đạo công kích của Diệp Tinh, đơn giản chỉ dựa vào phòng ngự để chống lại, rõ ràng anh ta rất tự tin với phòng ngự của mình.

Vút!

Nói xong chiến đao khổng lồ trong tay Linh Khuê Mộc lại vung lên, lần nữa đánh tới.

“Grào!”


Người khổng lồ màu vàng gầm lên, tản phát uy thế ngút trời, hư không rung lên, dao động k hủng bố cuồn cuộn tràn ra bốn phía.

“Công kích của Linh Khuê Mộc này mạnh quá, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh.” Sắc mặt Diệp Tinh lúc này rất khó coi.

Thực tế, cho dù mạnh, nhưng Linh Khuê Mộc cũng chẳng mạnh hơn hắn bao nhiêu.

Nhưng hiện giờ Diệp Tinh không muốn chiến đấu, mà là muốn chạy trốn.

Ong...

Những ánh sáng màu xanh trong cơ thể Diệp Tinh bị bài trừ, sau đó biến mất trong hư không.

“Nhanh lên, nhanh lên, chỉ cần bài trừ hết những ánh sáng xanh này ra, mình sẽ có cách trốn khỏi nơi này.” Diệp Tinh nóng lòng.

Hắn kiêng kỵ vốn chẳng phải Linh Khuê Mộc, mà là người phía sau Linh Khuê Mộc.

Mạc Cam Lâm, cường giả vô địch Bất Tử Cảnh, là sự tồn tại kh ủng bố không kém hơn Thao Liệt của nhân tộc hay Huyền Long của yêu tộc!

Hắn tự tin rằng Linh Khuê Mộc không thể làm hắn bị thương, nhưng Mạc Cam Lâm lại hoàn toàn không giống vậy.

“Nhân loại Kiếm Ngân, cực kỳ nhát gan, chỉ biết trốn chạy!” sau lưng, tiếng quát giận dữ của Linh Khuê Mộc truyền tới.

Anh ta phát hiện ra Diệp Tinh căn bản không có ý muốn chiến đấu với anh ta.

Bình Luận (0)
Comment