“Không biết Phong Diệp cốc có phái người ra ngoài điều tra tiếp không? Cho dù có, cũng chỉ có mấy cường giả Vương Cảnh đó thôi?”
Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Liên tục giết hai người của Phong Diệp cốc, hắn và người Phong Diệp cốc đã kết một mối thì cực lớn.
...
Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Tinh càng chú ý bảo vệ người nhà, mà việc quan trọng nhất của hắn không thể nghi ngờ là bán hai công ty.”
“Ông chủ, lại có một vài công ty liên hợp lại, muốn thu mua công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan, bọn họ ra giá 15 tỷ.” Trần Quân Nam đứng trước mặt Diệp Tinh báo cáo.
Từ khi Diệp Tinh phân phó bán hai công ty lớn, rất nhiều xí nghiệp lớn đều động lòng.
Giống như một con gà mái đang đẻ trứng, rõ ràng hiện giờ mỗi ngày đều sẽ tiếp tục đẻ trứng, nhưng Diệp Tinh lại chuẩn bị bán con gà này đi.
Chỉ cần mua về vận hành một phen, chắc chắn có thể thu được lợi nhuận khổng lồ.
Hơn nữa mấy ông chủ lớn đó không phát hiện ra khoa học công nghệ Thiên Lan có vấn đề gì, tất nhiên sẽ muốn thu mua.
Diệp Tinh im lặng nghe, cái giá này so với cái giá mà Tần Tông Lâm đưa ra đã nhiều hơn 21 tỷ.
“Ngoài ra có một tập đoàn muốn thu mua công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu, bọn họ ra giá 21 tỷ, nói đây đã là giới hạn của bọn họ, không thể tăng thêm nữa.”
Trần Quân Nam tiếp tục nói.
Trong mắt anh ta có một tia chấn động, nếu hiện tạo bán hai công ty lớn này đí, Diệp Tinh có thể lấy được 36 tỷ!
Đây là khoản tiền lớn tới mức nào!
Diệp Tinh nghĩ một lát, dặn dò: “Hiện giờ không vội, nói chuyện trước đã, cho dù đối phương có thêm tiền hay không, giờ cứ an tâm tiếp tục phát triển hai app.”
Vẫn còn hơn một tháng, hiện giờ hắn không vội, hơn một tháng sau, giá trị của hai app này sẽ tăng lên.
Kiếp trước, trước khi thời kỳ tận thế đen tối diễn ra, chỉ riêng hai app này thôi đã đạt tới cái giá hơn hai mươi tỷ, nhưng Diệp Tinh không có nhiều thời gian như vậy để an tâm phát triển.
“Vâng! Ông chủ.” Trần Quân Nam gật đầu.
Sau khi Trần Quân Nam rời đi, trong văn phòng đầu tư Tinh Nguyên, chỉ còn một mình Diệp Tinh. Hắn im lặng đứng bên cửa sổ, nhìn dòng xe bên dưới.
Ai cũng không thể nghĩ tới, nửa năm sau, thành phố hào hoa này sẽ biến thành một đống đổ nát.
Rút điện thoại ra, Diệp Tinh mở máy, hắn gọi điện cho công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh.
...
Trong văn phòng công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh, một người đàn ông trung niên đang ngồi, nhìn mặt đúng là Địch Kiến Cường.
Lúc này trông sắc mặt Địch Kiến Cường rất tốt, trông tổng thể mặt mày rạng rỡ.
Mua được gốc lam linh chi đó từ trong tay Diệp Tinh bắt đầu đưa vào sản xuất, dược hiệu thậm chí còn tốt hơn gốc mà nhà bọn họ dùng lúc bắt đầu đó.
Từng lô rượu thuốc sản xuất ra, công ty TNHH rượu chăm sóc sức khỏe Thiên Chi Bắc Kinh bọn họ kiếm được càng nhiều tiền hơn.
Theo kế hoạch của họ, lam linh chi trong tay bọn họ hiện giờ vẫn có thể sử dụng thêm ít nhất mười năm nữa, đến lúc đó hoàn toàn có thể đưa xí nghiệp của họ bước lên một bậc thang mới.
Hơn nữa có bài học trước đây, sau khi dược hiệu của lam linh chi trong tay họ dùng hết, cũng sẽ bắt đầu chuyển dần sang ngành khác, bắt đầu chuyển trọng tâm, tất nhiên, những điều này vẫn còn đang trong thời gian thảo luận, thời gian mười mấy năm, đủ để bọn họ chuyển đổi một cách hoàn hảo.
Hiện giờ, tất cả đều đang phát triển đâu vào đấy.
“Cốc cốc cốc!” Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền tới.
“Vào đi!” Địch Kiến Cường trực tiếp nói.
Cửa văn phòng mở ra, một chàng trai hai mươi mấy tuổi bước vào, chính là Địch Minh Chí.
“Ba, đơn hàng nước ngoài đã được xử lý xong, tiền đã thu toàn bộ rồi. Công ty đó rất vừa ý với rượu thuốc, chuẩn bị hợp tác lâu dài với công ty chúng ta.” Địch Minh Chí cười nói.
“Tốt.” Địch Kiến Cường hài lòng gật đầu.
Công ty bên nước ngoài đó là một con cá sấu lớn, là tập đoàn đa quốc gia, quy mô mạnh hơn tập đoàn bọn họ nhiều.
Giờ nghĩ tới, tốn 3 tỷ mua gốc lam linh chi đó từ trong tay Diệp Tinh là quyết định đúng đắn.
Địch Kiến Cường cảm thấy tự tin hoàn toàn có thể dùng gốc lam linh chi này trong vòng mười mấy năm phát triển hơn gấp mấy lần.
“Reng...”
Đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên điện theo trong tay Địch Kiến Cường vang lên.
Ông ta nhìn màn hình, sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng nhận điện thoại.
“Diệp tổng!”
Bên cạnh, Địch Minh Chí nghe thấy cái tên này, trong lòng động một cái: “Lẽ nào là Diệp Tinh?”
Chỉ vẻn vẹn mấy giây, mắt Địch Kiến Cường lộ ra sự vui mừng tột cùng, nói: “Diệp tiên sinh, chúng tôi lập tức tới Thượng Hải, đến lúc đó tình hình cụ thể ra sao chúng ta lại bàn tiếp!”
Nói mấy câu, Địch Kiến Cường cúp máy.
“Ba, là Diệp Tinh gọi tới hả?” Thấy Địch Kiến Cường cúp máy, Địch Minh Chí tò mò hỏi.
“Ừm.” Địch Kiến Cường gạt đầu, nghiêm túc nói: “Trong tay Diệp Tinh lại có một gốc lam linh chi nữa.”
“Lại có một gốc? Sao có thể? Không phải trước đó Diệp Tinh đã lấy ra hai gốc rồi sao? Cộng thêm một gốc này, đã là ba gốc rồi?” Trên mặt Địch Minh Chí lộ ra vẻ kinh ngạc.