Lúc này nó nhìn về Diệp Tinh bị vô số khí lưu màu đen bao phủ khắp người, tản ra khí thế vô cùng thô bạo, nước mắt mau chóng rơi xuống.
Trước đây Diệp Tinh sắp đột phá đến Thế Giới Cảnh, họ vô cũng hưng phấn, đợi sau khi đột phá đi tìm Côn Đế tính sổ.
Thế nhưng thời gian ngắn không gặp, Diệp Tinh lại biến thành dáng vẻ này.
Nghe thấy lời của nó, Diệp Tinh chỉ sững sờ, ánh mắt màu đỏ nhìn Tiểu Hắc, hắn cũng không ra tay với Tiểu Hắc, mà tiếp tục phá hủy vũ trụ trước mắt.
"Diệp Tinh, ta là Tiểu Hắc, ngươi bị cảm xúc tiêu cực Tai Ách ảnh hưởng, ngươi mau tỉnh lại". Tiểu Hắc không ngừng gào lên.
Thế nhưng Diệp Tinh cơ bản không nghe thấy lời của nó, cơ thể hắn tỏa ra một nỗi bi thương, cứ như vậy không ngừng phá hủy, dường như bản thân chỉ còn sót lại một bản năng này.
Bản năng này chính là phá hủy tất cả!
Soạt! Soạt!
Trong hư không, hai bóng người xuất hiện, một người là sinh mệnh kì dị, sinh mệnh này tựa như hỗn hợp của Giao long và Kỳ lân.
Còn có một người xem ra chỉ mới bốn năm tuổi.
Trên mặt đầy bí văn màu đen, nơi cổ đứa bé có lân giáp che phủ.
Đó là Nguyên Đế và Nguyên Hâm Chiến.
Họ nắm giữ Thời Không Châu đứng thứ mười trong danh sách thánh vật hỗn độn, mặc dù Thời Không Châu không có trợ giúp gì cho thực lực, nhưng lại có thể tùy ý đi khắp nơi.
Biết được chuyện ở đây, họ nhanh chóng đến nơi này.
"Diệp Tinh sao lại thành ra như vậy?" Nguyên Hâm Chiến nhìn dáng vẻ của Diệp Tinh, sắc mặt thay đổi.
Diệp Tinh bây giờ hoàn toàn hóa thành sinh mệnh Tai Ách, dao động khí thế khủng bố trên người thậm chí vượt qua cha cậu ta, đạt đến cấp độ vô cùng khủng khiếp.
"Không biết". Nét mặt Nguyên Đế nghiêm túc, lắc đầu nói.
Ông ta cũng không rõ trước mắt xảy ra thay đổi gì.
"Răng rắc!"
Đột nhiên hư không vỡ nát, sau đó lại có một vài bóng dáng xuất hiện, dẫn đầu là một thanh niên.
Nhìn thấy thanh niên này, Nguyên Đế nhanh chóng bay đến, cung kính nói: "Hạo Đế".
Thanh niên đến đây chính là Hạo Đế.
Mà sau lưng Hạo Đế còn có ba người, đó là Thánh tôn Thời Không, Thánh tôn Hư Thủy, Thánh tôn Hồn Thiên.
"Diệp Tinh..." Lúc này Thánh tôn Thời Không nhìn đệ tử của mình, trên mặt đầy vẻ đau lòng.
Ông ta đã nghe tình hình từ Hạo Đế.
"Diệp Tinh, ngươi mau tỉnh lại". Ông không do dự bay đến trước người Diệp Tinh, liên tục gọi to.
Diệp Tinh là đệ tử ông ta hãnh diện nhất, sau khi đi ra vũ trụ của họ, liền nhanh chóng vượt qua họ, trong thời gian ngắn đạt đến bước này.
Thế nhưng, trọng trách trên lưng đệ tử ông ta quá nhiều.
Từ lúc bắt đầu tu luyện đến bây giờ, Diệp Tinh cũng mới tu luyện hơn hai mươi nghìn năm, đối với họ mà nói, đó là thời gian ngắn ngủi ra sao?
Nhưng toàn bộ người nhà biến mất, còn trách nhiệm ngăn cản diệt thế cũng rơi vào người đệ tử này của ông ta.
Thánh tôn Thời Không cùng Tiểu Hắc liên tục gào to, nhưng Diệp Tinh vẫn giống như không nghe thấy, liên tục phá hủy.
Trên người hắn tràn đầy khí thế tàn khốc, trong mắt có vẻ tuyệt vọng, còn có thù hận với thế giới này.
Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này, linh hồn của hắn lúc này đã rơi vào trong vực sâu, không cách nào thoát khỏi, hắn cũng không muốn thoát ra.
"Hủy diệt!"
Lúc này trong lòng Diệp Tinh chỉ có một suy nghĩ.
Ầm! Ầm!
Dưới ảnh hưởng của bánh răng Hỗn Nguyên và đỉnh Thôn Phệ, vũ trụ bên dưới bị phá hủy không ngừng.
"Diệp Tinh..."
Lúc này, đột nhiên một giọng nói ấm áp vang lên trong đầu Diệp Tinh.
Trong đầu hắn lại có một chùm sáng màu trắng kì dị phát ra dao động.
Nghe thấy giọng nói in dấu nơi sâu nhất trong linh hồn, cả người Diệp Tinh rơi vào trong cảm xúc tiêu cực Tai Ách đột nhiên ngưng lại, linh hồn bỗng nhiên run rẩy dữ dội.
Trong mắt hắn dường như có hơi ngọ nguậy, nhưng đều bị cảm xúc tiêu cực khắp nơi áp chế toàn bộ.
"Diệp Tinh..."
Sau đó, lại có giọng nói ấm áp truyền đến, nghe giọng nói này, linh hồn Diệp Tinh càng bắt đầu run rẩy.
Những cảm xúc tiêu cực đó lại bị đẩy lui dưới tác động của giọng nói này, ánh mắt Diệp Tinh cuối cùng xuất hiện tia trấn tĩnh.
"Tiểu...Tiểu Ngư..." Giọng hắn khàn khàn, lúc này sững sờ nhìn phía trước.
Giọng Diệp Tinh rất khàn, lúc này sững sờ nhìn về phía trước.
Vù...
Chùm sáng trắng trong đầu hắn lấp lánh, sau đó trước mặt có một bóng người xuất hiện.
Đó là một người con gái, người con gái lúc này nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt hắn, trong mắt đầy vẻ đau lòng.
"Tiểu Ngư, anh rất nhớ em".
Diệp Tinh nhìn người con gái trước mặt, cảm xúc tiêu cực Tai Ách trong mắt đột nhiên rút như thủy triều.
Hắn muốn ôm người con gái trước mắt, nhưng cơ bản làm không được.
"Diệp Tinh, trước đây anh chẳng phải đã đồng ý với em, cho dù em không còn nữa, anh vẫn sống thật tốt sao". Lâm Tiểu Ngư nhìn dáng vẻ bây giờ của Diệp Tinh, đau lòng nói.
Đó là một phần linh hồn của cô, được Hạo Đế giữ lại trong chùm sáng trắng kia, bây giờ lại dùng cách này gặp mặt Diệp Tinh, đánh thức Diệp Tinh đang bị lún sâu.
"Nhưng anh không làm được".
Diệp Tinh nhìn người con gái trước mặt, cũng ý thức được đây là ý thức cuối cùng của Lâm Tiểu Ngư, hắn nhìn người con gái phía trước, nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô, dường như muốn hoàn toàn in dấu cô vào sâu trong linh hồn của mình.
Trong giọng nói của hắn đầy niềm nhớ mong, chính thức xa cách mới có thể cảm nhận được nỗi thống khổ này, trong thời gian ngắn, hắn giống như đi vào trong địa ngục.
"Diệp Tinh, đừng đau lòng, đời người trăm năm, chúng ta đã ở cùng nhau hơn hai mươi nghìn năm rồi, đây đã là ban ơn lớn nhất trên trời rồi".
Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, khẽ nói.
"Tiểu Tinh".
Lúc này, bên cạnh Lâm Tiểu Ngư lại có vài bóng người xuất hiện, đó là Diệp Kiến An, Lưu Mai, Diệp Lân, Tiểu Bảo Nhi và Tiểu Đồng Mục.