Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (Bản Dịch Full)

Chương 2197 - Chương 2125: Lời Chia Tay Cuối Cùng

Chưa xác định
Chương 2125: Lời chia tay cuối cùng

"Ba, mẹ, Tiểu Lân, Bảo Nhi, Tiểu Đồng".

Diệp Tinh nhìn nhóm người xuất hiện, giọng nói khàn khàn kêu to.

Trước đó Huyễn Thần Giới sụp đổ, hắn vẫn không có cơ hội nói lời từ biệt với người nhà mình.

"Tiểu Tinh".

Diệp Kiến An nhìn con trai mình, biết linh hồn của mình sắp tan biến, nhưng trên mặt ông không có vẻ sợ hãi, mà còn mỉm cười nói: "Ba con không có bản lĩnh gì, nhưng Tiểu Tinh con là niềm kiêu hãnh lớn nhất của ba. Tiểu Tinh, Tiểu Ngư nói đúng, đời người sống trăm năm, chúng ta đã sống hơn hai mươi nghìn năm, thỏa mãn rồi".

"Tiểu Tinh, chúng ta không còn nữa, con nhất định phải chăm sóc tốt bản thân". Ở bên cạnh, Lưu Mai đau lòng nhìn con trai mình.

Diệp Tinh đã lớn, trong lòng bà cũng chỉ là một đứa trẻ, mà sau này chỉ còn lại một mình Diệp Tinh sống tiếp.

"Ba, mẹ".

Diệp Tinh nhìn về ba mẹ mình, trong lòng đau buồn.

"Ba".

Diệp Lân nhìn ba mình, nắm quả đấm, kiêu hãnh nói: "Ba là người con sùng bái nhất bây giờ, con tin bất cứ chuyện gì cũng không thể đánh gục ba".

Trong lòng cậu, ba mình giống như một ngọn núi lớn, cậu vẫn muốn sau này có thể kề vai sát cánh với ba mình. Thế nhưng, bây giờ không còn cơ hội nữa.

"Tiểu Lân".

Diệp Tinh vô cùng đau lòng, hắn luôn yêu cầu nghiêm khắc với Diệp Lân, kỳ vọng vào cậu rất nhiều.

"Ba, Bảo Nhi đi trước đây". Tiểu Bảo Nhi nhìn Diệp Tinh, nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ.

Bên cạnh Bảo Nhi, Tiểu Đồng Mục kéo tay cô bé.

Cô bé nhìn Diệp Tinh, trên mặt cũng phảng phất nỗi buồn, vẫy tay nhỏ của mình, nói: "Ba, tạm biệt".

Vù...

Bóng người họ bắt đầu lu mờ, dần dần trở nên trong suốt.

"Diệp Tinh, nhất định phải sống tốt".

Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh không chớp mắt, khẽ nói.

Diệp Kiến An, Lưu Mai, Diệp Lân, Tiểu Bảo Nhi, Tiểu Đồng Mục đều đang nhìn Diệp Tinh, sau đó bóng người của họ đều trở nên trong suốt, cuối cùng tan biến giữa đất trời.

"Đừng mà..."

Diệp Tinh nhìn người nhà của mình, muốn giữ họ lại, nhưng cơ bản làm không được, hắn ngơ ngác nhìn vào hư không khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Thế nhưng, bây giờ người nhà hắn không còn sống nữa, dù một tia ý thức cũng không có.

"Diệp Tinh".

Tiểu Hắc thoáng cái bay đến bên cạnh Diệp Tinh, nhìn Diệp Tinh, trong mắt rơi lệ, nói: "Nếu trong lòng ngươi khó chịu, vậy hãy khóc ra".

Bây giờ nó hoàn toàn biết chuyện gì đã xảy ra.

"Tiểu Hắc..."

Nhìn Tiểu Hắc trước mặt, cảm xúc trong lòng Diệp Tinh dường như được nhen nhóm trong nháy mắt, nước mắt hắn đột nhiên trào ra, cả người hắn lập tức quỳ trên đống hoang tàn, khóc thút thít như một đứa trẻ.

"Diệp Tinh".

Nhóm người Thánh tôn Thời Không, Thánh tôn Hư Thủy, Thánh tôn Hồn Thiên, Nguyên Đế, Nguyên Hâm Chiến ở xung quanh đang nhìn Diệp Tinh, trong lòng thở dài một cái.

Hạo Đế nhìn Diệp Tinh, cũng thở dài môt hơi.

Vũ trụ đạt đến thực lực nhất định, ở một trình độ nhất định có thể làm người khác sống lại, đó chính là tuổi thọ chưa kết thúc.

Giống như nhóm người Lâm Tiểu Ngư, Diệp Kiến An kiếp trước lúc đầu thực lực không mạnh, nhiều nhất một trăm năm sau sẽ chết, cho dù bây giờ sống lại, họ cũng sẽ hóa thành tro bụi trên vết tích thời gian.

Không chỉ có vậy, nhóm người Lâm Tiểu Ngư, Diệp Kiến An bị sự quấy nhiễu của hai thánh vật hỗn độn hoàn chỉnh Huyễn Thần Giới và Thiên Đạo Liên Bàn, mới không thể thành công sống lại.

Mà hắn đã biết, người nhà của hắn đã thật sự chết đi, cũng không có cơ hội sống lại.

Có thể có, nhưng dựa vào thực lực của hắn bây giờ cơ bản không biết được.

"Diệp Tinh". Tiểu Hắc đợi bên cạnh Diệp Tinh, trong mắt đầy vẻ thương cảm.

Nó ở bên cạnh Diệp Tinh, cũng rất thân quen với nhóm Lâm Tiểu Ngư, Diệp Lân, càng thích Tiểu Bảo Nhi và Tiểu Đồng Mục ngoan ngoãn.

Trong lòng nó, người nhà của Diệp Tinh đều trở thành người nhà của nó.

Nhưng lúc này nó lại nhận thấy nỗi thương cảm này, vẫn luôn an ủi Diệp Tinh.

Không biết qua bao lâu, Diệp Tinh cuối cùng đứng lên, lúc này cơ thể hắn đều mang khí tức bi ai.

Nhìn cảnh trước mắt, toàn bộ vũ vụ thượng vị Huyền Đế giống như hóa thành phế tích.

Trong thời gian ngắn, hắn trực tiếp phá hủy ba vũ trụ.

Mặc dù như vậy, nhưng lúc này cảm xúc tiêu cực Tai Ách trong mắt Diệp Tinh đã hoàn toàn tan biến, khí lưu màu đen cũng bị khí lưu công đức ngũ sắc áp chế triệt để một lần nữa.

"Diệp Tinh, ngươi sao rồi?" Tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh đứng lên, vội hỏi.

Lúc này nó rất muốn khóc, trong thời gian ngắn, toàn bộ đều thay đổi.

"Ta không sao". Diệp Tinh lắc đầu, giọng nói hắn rất khàn, tóc tai xơ xác, thậm chí có tóc bạc mọc ra.

"Diệp Tinh".

Hạo Đế nhìn Diệp Tinh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nhanh chóng bay qua, anh ta nhìn Diệp Tinh thở dài một hơi nói: "Bây giờ diệt thế giáng xuống, ngươi chuẩn bị kề vai chiến đấu với chúng ta không?"

Diệt thế, bao phủ khắp vũ trụ, không có cách trốn thoát.

Còn Diệp Tinh được cho là hi vọng thành công duy nhất của họ.

Nghe xong, Diệp Tinh trầm mặc một lát, hắn nhìn Chu Hạo, lại lắc đầu nói: "Hạo Đế, ta rất mệt, ta không muốn chiến đấu nữa".

Bây giờ, Diệp Tinh chỉ cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, không chỉ là cơ thể, hơn hết chính là trong linh hồn, cơ bản hắn không có bất kì dục vọng chiến đấu nào.

Nghe lời nói của Diệp Tinh, trong lòng Chu Hạo thở một hơi, sau đó gật đầu nói: "Được, diệt thế có ta ngăn cản, Diệp Tinh ngươi nếu có chuyện gì có thể trực tiếp tìm chúng ta".

Bình Luận (0)
Comment