"Diệp Tinh, ngươi muốn đi đâu, ta đi với ngươi." Lúc này Tiểu Hắc nhìn Diệp Tinh, nghe được lời hắn nói, vội vàng nói.
"Không cần, Tiểu Hắc." Diệp Tinh lắc lắc đầu.
Hắn vung tay phải lên, tiếp đó có ba món bảo vật xuất hiện.
Ba món bảo vật này, một món là đĩa bánh răng kỳ dị, một món là tiểu đỉnh kỳ dị, một món là chiếc gương phong cách cổ xưa.
Bánh răng Hỗn Nguyên, đỉnh Thôn Phệ, gương Vận Mệnh, đây là ba món Thánh vật Hỗn Độn hoàn chỉnh!
"Tiểu Hắc, đỉnh Thôn Phệ này cho ngươi."
Diệp Tinh lấy ra ba món bảo vật này, sau đó giao đỉnh Thôn Phệ cho Tiểu Hắc.
Tốc độc của Tiểu Hắc vô cùng kinh người, ngoại trừ cường giả Đế cảnh, ước chừng không có bất kỳ kẻ nào có thể bắt được nó, mà tốc độ này vẫn còn đang tăng mạnh. Có điều phương diện phòng ngự lại không đủ, đoán chừng nếu thừa nhận công kích của một vị Thế Giới cảnh vô địch, liền có thể trực tiếp ngã xuống.
Có đỉnh Thôn Phệ, Tiểu Hắc sẽ không cần lo lắng phòng ngự không đủ. Đây là bảo vật thích hợp với nó nhất.
"Hạo Đế, Bánh răng Hỗn Nguyên và gương Vận Mệnh này ngươi xem rồi xử lý đi." Diệp Tinh đưa hai món Thánh vật Hỗn Độn còn lại cho Chu Hạo.
Hắn biết sự khủng bố của diệt thế, hắn không muốn chiến đấu, những bảo vật này để ở trên người hắn cũng không có tác dụng gì, hắn cũng không muốn dùng chúng nữa.
Có điều, ngoại trừ ba món Thánh vật Hỗn Độn này, trên người Diệp Tinh còn có hai món Thánh vật Hỗn Độn, đó là Thiên Đạo Liên Bàn và Huyễn Thần giới.
Thiên Đạo Liên Bàn có thể du hành xuyên qua Dòng sông Thời gian, hiện tại Diệp Tinh căn bản không thúc giục được, cũng không biết làm như thế nào để thúc giục.
Người nhà của hắn đã biến mất, nhưng mà kỳ thật trong lòng hắn vẫn còn ôm một tia hi vọng xa vời, mà hi vọng này ở ngay trên Thiên Đạo Liên Bàn.
Nói không chừng lúc nào đó có thể lại xuyên qua Dòng sông Thời gian, nói vậy nói không chừng hắn còn có thể tìm được phương pháp để người nhà mình sống lại.
Cho dù hi vọng này xa vời, nhưng mà hắn cũng không thể buông tha được.
Về phần Huyễn Thần giới đã hoàn toàn vỡ nát, lúc này đã hoàn toàn mất đi uy lực.
Vung tay phải lên, sau đó trước người Diệp Tinh lại xuất hiện hơn trăm món binh khí, trên tất cả những binh khí này đều tản ra uy lực cực kỳ cường đại, vượt xa Thánh khí thượng phẩm.
"Những thứ này đều là. . . Bán Thánh vật Hỗn Độn."
"Trên người Diệp Tinh vậy mà còn có trên trăm món binh khí loại cấp bậc này?"
Nhìn thấy những bảo vật này xuất hiện, trong mắt đám người Nguyên Đế, Thần Đế Sinh Mệnh lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cho dù là Đại sư Thạch Hồn có năng lực luyện khí mạnh nhất vũ trụ đến bây giờ cũng chỉ luyện chế ra được mấy chục món bán Thánh vật Hỗn Độn, mỗi một món sau khi luyện chế thành công, bọn họ đều đã phái người đến tranh đoạt, nhưng cũng không nhất định có thể chiếm được.
Loại bảo vật cấp bậc này, cho dù là bọn họ cũng đều vô cùng động tâm, nhưng mà hiện tại trên người Diệp Tinh lại lập tức xuất hiện nhiều như vậy.
Diệp Tinh đưa gần như toàn bộ hơn trăm món bán Thánh vật Hỗn Độn cho Hạo Đế, một vài món thì đưa cho đám người Thánh tôn Thời Không.
"Diệp Tinh." Chu Hạo khẽ than một tiếng, cuối cùng thu toàn bộ chúng lại.
"Ta đi đây."
Diệp Tinh nhìn về phía mọi người, gật gật đầu với Tiểu Hắc, đám người Thánh tôn Thời Không, Hạo Đế.
"Răng rắc!"
Trong hư không xuất hiện một vết nứt, Diệp Tinh và phân thân Tai Ách đều bước vào trong đó, nháy mắt biến mất không thấy.
"Diệp Tinh!!!"
Tiểu Hắc muốn đi theo Diệp Tinh, nhưng mà lại hoàn toàn không cảm ứng được tung tích của Diệp Tinh.
"Diệp Tinh hắn thúc giục căn nguyên Thiên Đạo, chặt đứt toàn bộ dao động xung quanh của mình." Chu Hạo nhìn Tiểu Hắc, lắc lắc đầu.
Lúc này cho dù là ông ta, cũng không biết rốt cuộc Diệp Tinh đi nơi nào.
"Ầm!"
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nơi chân trời phía xa, một cột đá màu đen bỗng nhiên xuất hiện, sau đó chậm rãi buông xuống.
Cây cột khổng lồ màu đen cực kỳ to lớn, mặt trên dày đặc bí văn kỳ dị, sương mù vờn quanh. Từng luồng khí tức vô cùng quỷ dị bắt đầu phát ra từ đó, hơn nữa không ngừng lan tràn về phía bốn phía.
Sau khi lan tràn, hư không xung quanh liền xảy ra biến hóa với tốc độ gần như lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Bóng tối bắt đầu bao phủ mảng lớn khu vực.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Không chỉ có nơi này, lúc này những khu vực khác cũng đều có những cây cột khổng lồ màu đen buông xuống!
Tổng cộng mười cây, cũng là nhóm những cây cột khổng lồ màu đen thứ hai buông xuống thế giới này.
"Hạo Đế." Lúc này đám người Nguyên Đế đi tới, nhìn về phía Hạo Đế, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
"Làm sao bây giờ?"
Từng cây cột khổng lồ màu đen không ngừng buông xuống, số lượng những sinh mệnh quỷ dị cũng càng ngày càng nhiều.
"Đối mặt diệt thế, chỉ có thể chiến!" Trong mắt Hạo Đế lóe lên ánh sáng lạnh.
Ông ta nhìn hư không phía trước.
"Răng rắc!"
Hư không vỡ ra, bỗng nhiên một sinh mệnh từ trong đó đi ra.
Đây là một sinh mệnh vô cùng dữ tợn, toàn bộ thân hình cùng loại với Giao Long, cổ rất dài, giống như là rắn, mặt trên dày đặc lân giáp dữ tợn, đầu giống như là đầu cá sấu, răng nanh dày đặc, làm cho người ta không rét mà run.
Toàn thân nó cũng tràn đầy gai ngược dữ tợn, sau lưng xuất hiện một đôi cánh bằng xương khổng lồ.
Cả người nó tản ra một luồng sát khí kinh người, sát khí này so với cự thú Tai Ách vừa rồi còn khủng bố hơn.