Xem dáng vẻ hiện tại của Hoàng Thành Đống, rõ ràng khôi phục hơn nhiều so với lúc mới chữa trị xong.
"Ông Hoàng, đây chính là Diệp tiên sinh đã chữa khỏi cho ông?" Người đàn ông trung niên này mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Tinh từ lúc hắn xuất hiện.
Hoàng Thành Đống gật đầu một cái, thở dài nói: "Nếu không phải Diệp tiên sinh, bây giờ tôi còn đang nằm trên giường bệnh đó."
Than thở một tiếng, Hoàng Thành Đống chỉ người đàn ông trung niên này cùng mấy người bên cạnh, giới thiệu cho Diệp Tinh: "Diệp Tinh, vị này là Đổng Minh Viễn, đây là vợ ông ấy Mã Gia Hiểu còn có con gái Đổng Nguyệt."
"Chào mọi người." Diệp Tinh khẽ gật đầu.
Bệnh nhân cần hắn chữa trị chắc là người nhà của mấy người này.
Khuôn mặt Đổng Minh Viễn thể hiện ra vô cùng kích động, còn Đổng Nguyệt lại hơi nghi ngờ nhìn Diệp Tinh.
Trông người này còn nhỏ hơn cô mấy tuổi, có thể chữa bệnh ung thư sao?
"Diệp tiên sinh, mời đi bên này, bệnh tình cha tôi hiện tại rất nghiêm trọng, khẩn xin mau chóng chữa trị." Đổng Minh Viễn vội vàng nói.
"Nếu đã thu tiền khám, tự nhiên tôi sẽ cố hết sức chữa trị." Diệp Tinh gật đầu. Hắn sải bước đi theo Đổng Minh Viễn.
Sau lưng, Hoàng Thành Đống và Hoàng Thiên Vũ cũng đi theo.
"Mẹ, Diệp Tinh là thần y sao? Con cảm thấy không đáng tin." Đổng Nguyệt nhỏ giọng nói: "Sẽ không tạo ra tổn thương gì với ông nội chứ ?"
"Nguyệt Nguyệt, không nên nói bậy!" Mã Gia Hiểu thấp giọng trách mắng: "Ông Hoàng thân phận thế nào, ông ấy sẽ liên hợp với Diệp Tinh lừa chúng ta sao?"
"Vâng." Đổng Nguyệt bị mẹ mình mắng, không dám nói tiếp nữa.
Nhưng trong mắt cô vẫn mang theo nghi ngờ, sít sao theo sau mọi người, cô cũng học y, quyết định nhìn kỹ càng quá trình chữa trị, nếu như có gì không đúng, cô sẽ lập tức chỉ ra, tuyệt đối không thể để cho ông nội mình bị thương.
Diệp Tinh đi theo Đổng Minh Viễn, chưa đi được mấy bước liền đã thấy tiếng ho khan.
Rất nhanh mấy người cũng đi tới bên trong một căn phòng.
Trên giường bệnh có một cụ già, nhìn cả người cụ già sưng vù, hơn nữa đang không ngừng ho khan, nhìn qua giống như là một ông lão trọc đầu gần đất xa trời vậy.
"Ba." Người đàn ông trung niên tiến lên, trong mắt tràn đầy vẻ lo âu.
Mặt cụ già vậy sưng vù, mắt cũng khó mở ra, một câu cũng không nói được.
"Ông nội." Đổng Nguyệt thấy bộ dáng hiện tại của ông nội mình, ánh mắt lập tức không nhịn được ửng đỏ.
"Diệp tiên sinh, xin hỏi hiện tại có thể bắt đầu trị liệu không?" Sau đó, Đổng Minh Viễn nhìn về phía Diệp Tinh, vội vàng hỏi nói.
Diệp Tinh nhìn dáng vẻ ông cụ, trong lòng thầm nói: "Thảo nào sảng khoái thế, xem bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối cũng đã đến giai đoạn cuối cùng."
Xem dáng vẻ cụ già này, nếu như hắn không tới nơi này, đoán chừng không sống nổi quá 10 ngày.
"Tiếp theo cho dù như thế nào cũng không nên quấy rầy tôi."
Diệp Tinh phân phó một chút, hắn trực tiếp tiến lên, sau đó lấy ra một đoạn rễ chùm nhân sâm, tay phải nắm chặt, miếng rễ chùm bị nghiền nát toàn bộ
Sau đó tay trái Diệp Tinh trực tiếp bóp má ông cụ khiến miệng mở ra, tay phải đem mảnh vỡ rễ chùm trực tiếp bỏ vào.
" Này!" Thấy vậy, Đổng Nguyệt trong lòng nhất thời xuất hiện một cỗ tức giận, người trẻ tuổi này thật quá đáng, sao hành vi lại thô lỗ như vậy.
"Sao?" Diệp Tinh cau mày nhìn lại.
"Diệp tiên sinh, cậu tiếp tục." Mẹ Đổng Nguyệt lập tức kéo tay con gái mình lại.
Mà ánh mắt Đổng Minh Viễn trừng càng dữ hơn.
"Đáng chết, khốn kiếp, thân thể ông nội mình đã như vậy, cậu ta lại còn dày vò." Đổng Nguyệt không dám có động tác gì, chỉ có thể căm hận trong lòng nhìn Diệp Tinh.
Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Tinh trực tiếp lấy ra ba cây ngân châm dài hai tấc, sau đó đâm trên cánh tay lão nhân.
Linh lực tiến vào bên trong cơ thể hắn, tình huống trong cơ thể cũng bị Diệp Tinh biết được.
"Tình huống so với tôi tưởng tượng gay go hơn." Diệp Tinh không dám khinh thường, nắm châm dài, tập trung toàn lực khống chế linh lực tiêu trừ những tế bào ung thư, đồng thời khống chế nhân sâm chậm rãi tu bổ thân thể của ông cụ.
Khoảng hai mươi mấy giây sau, tiếng ho khan của ông lão dần dần nhỏ xuống.
Tận hai phút sau, Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó rút châm ra.
Lúc này tiếng ho khan của ông lão dường như đã biến mất.
"Hiệu quả trị liệu nhanh như vậy?" Đổng Nguyệt nhìn biến hoá của ông nội mình, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Chỉ ghim mấy châm, ông nội mình liền dừng ho khan, đây là nguyên lý gì?
Cô học y, hơn nữa phương pháp châm cứu cũng biết, nhưng cô xác định ba huyệt vị Diệp Tinh châm trên cánh tay chỉ là huyệt vị thông thường.
Căn cứ kiến thức mà cô nắm được, đồng thời kích thích ba cái huyệt vị này, đối với thân thể sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thương gì, nhưng cũng sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào cả.
"Minh Viễn." Bỗng nhiên, một âm thanh yếu ớt vang lên.
"Ba." Nghe được âm thanh này, Đổng Minh Viễn lập tức trở nên vô cùng kích động, tiến lên một bước, nhìn cha mình.
Cha ông ta đã mấy ngày không mở miệng nói chuyện.
Lúc này ánh mắt ông cụ đã mở ra, gương mặt sưng vù dường như tiêu tán một ít.
"Thay ta cảm ơn thần y thật tốt." Đổng Đại Chí thấp giọng nói.
Mặc dù ông không thể nói chuyện, nhưng ý thức vẫn rất thanh tỉnh.
"Vâng ba, con biết rõ." Đổng Minh Viễn lập tức gật đầu.
Ông bảo nhân viên chăm sóc nhanh chóng kiểm tra một chút thân thể cha mình, mà ông ta thì đưa Diệp Tinh, Hoàng Thành Đống đi ra phòng khách.
"Diệp tiên sinh, cảm ơn cậu đã tới chữa trị." Đổng Minh Viễn vô cùng cảm kích nói: "Không biết tình hình cha tôi thế nào?"
Trên mặt Diệp Tinh không chút biểu tìn hnào, ngẫm nghĩ một chút, nói: "Ông Đổng tình trạng thân thể rất gay go, vừa rồi tôi dùng châm cứu và nhân sâm đồng thời chữa trị, ước chừng cần trị sáu lần nữa mới có thể khỏi."
"Sáu lần?" Đổng Minh Viễn gật đầu một cái, trong lòng hiểu rõ.
Trước đó ông ta nghe Hoàng Thành Đống nói, Hoàng Thành Đống trị liệu tổng cộng năm lần.
"Diệp... Tiên sinh, vừa rồi rõ r àng cậu châm cứu ba huyệt vị kia là sao? Đó chỉ là ba cái huyệt vị thông thường trên thân thể con người, không liên quan gì đến phổi đúng chứ?" Những người khác còn chưa nói gì, Đổng Nguyệt bện cạnh lại nhìn Diệp Tinh, không nhịn được hỏi.
Cô thực sự không nhịn được tò mò trong lòng.
"Diệp tiên sinh, con gái học y, hơn nữa đối với châm cứu cũng có chút hiểu biết." Đổng Minh Viễn cười nói.
Diệp Tinh gật đầu một cái, nói: "Huyệt vị trên thân thể con người rút dây động rừng, sao cô xác định được những cái huyệt vị kia không liên quan tới phổi?"
"Vậy cậu nói xem rốt cuộc liên quan thế nào?" Đổng Nguyệt tiếp tục truy hỏi, hơn nữa trên mặt tràn đầy vẻ tự tin: "tôi đã đọc thuộc rất nhiều sách cổ trung y, căn bản không có căn cứ mà cậu nói, chẳng lẽ sự liên quan của những huyệt vị này là cậu nghiên cứu ra?"
Ông nội của cô bệnh nặng, cô vẫn luôn nghiên cứu trung y, định tìm phương pháp cứu chữa.
Nghe vậy, Diệp Tinh liếc cô một cái, bình tĩnh nói: " Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho cô."
Vẻ tự tin trên mặt Đổng Nguyệt cứng lại, cô muốn Diệp Tinh nói ra căn cứ, nhưng Diệp Tinh căn bản không thèm trả lời vấn đề của cô.
"Vậy phải thế nào cậu mới đồng ý nói?" ánh mắt Đổng Nguyệt chuyển động một chút, nói: "Nếu không cậu nhận tôi làm học sinh, dạy tôi phương pháp châm cứu, tôi có thể trả học phí cho cậu."
" Xin lỗi, tôi cũng không có dự định nhận học sinh." Diệp Tinh lắc đầu cự tuyệt.
"Vậy..." Đổng Nguyệt vẫn không muốn buông tha.
"Nguyệt Nguyệt, im miệng!" Thấy con gái mình còn muốn nói gì đó, Đổng Minh Viễn vội vàng ngăn cản, sau đó áy náy nhìn Diệp Tinh, nói: "Diệp tiên sinh, con gái tôi bị tôi chiều hư, ngươi bỏ qua cho."