Đổng Minh Viễn xin lỗi Diệp Tinh.
Diệp Tinh rõ ràng không muốn trả lời vấn đề này, Đổng Nguyệt vẫn còn dây dưa không ngớt, con gái ông rất thông minh, nhưng lại có tính thích làm nũng, mấu chốt là gia đình ba thế hệ chỉ có một mình Đổng Nguyệt là con gái nên rất được nuông chiều, hoàn cảnh xung quanh như vậy, làm cho Đổng Nguyệt bất tri bất giác hình thành tính cách như vậy.
"Không sao." Diệp Tinh lắc đầu.
Trong lòng hắn không để tâm, cũng không vì vài lời nói của Đổng Nguyệt mà có gợn sóng vì, bỏ ngoài tai là được.
Đổng Nguyệt bị ba mình mắng, mặc dù cô không sợ ba, nhưng vẫn không dám mạnh miệng.
Cô thấy dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Tinh, chỉ cảm thấy trong lòng có một cơn tức giận, chàng trai này trẻ hơn cô rất nhiều, lại tỏ vẻ ông cụ non trước mặt cô.
Cô biết Diệp Tinh chữa trị cho ông nội cô, thu tròn chẵn một triệu tiền chữa bệnh, nhưng ngay cả những thứ này cũng không muốn nói cho cô.
Sau đó, máy kiểm trắc cho ra kết quả của thân thể Đổng Đại Chí, quả thật so với trước đó khôi phục một ít.
Rất nhanh, mười triệu được gửi vào tài khoản của Diệp Tinh.
Tiền vào tài khoản, Diệp Tinh liền cáo từ.
"Cách hai ngày, tôi sẽ tới trị bệnh một lần." Ra khỏi biệt thự Đổng gia, Diệp Tinh nói.
Hoàng Thiên Vũ lái xe đưa hắn đến một nơi, sau đó rời đi.
"Xem ra nên mua một chiếc xe." trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Hiện tại hắn cũng không biết lái xe, chung quy cũng không thể mỗi một lần đều để Hoàng Thiên Vũ đưa đón.
Có xe mà nói, dù đi đâu cũng thuận tiện hơn một chút.
Nghĩ đến liền làm, Diệp Tinh trực tiếp tới trung tâm dạy lái xe ghi tên, rồi đăng ký lịch học.
Rời khỏi trung tâm dạy lái xe, Diệp Tinh nhận được điện thoại của Lý Thiến quản lý tiệm thú cưng.
"Alo !" Diệp Tinh nhanh chóng bắt máy.
"Ông chủ, nhân viên Triệu Phương Phương gần đây có chuyện muốn trở về quê một chuyến, tiệm thú cưng hiện tại chỉ có ba người, nếu như tính cả thời gian nghỉ ngơi vậy tiệm thú cưng cũng chỉ có hai người, tôi gọi để hỏi cậu một chút là tiệm chúng ta có nên thuê thêm người làm thêm không?" Lý Thiến nhanh chóng nói.
Tiệm thú cưng ba người mỗi một tháng cũng nghỉ ngơi 4 ngày, hiện tại chỉ có ba người, nếu một người nghỉ, tiệm thú cưng có diện tích hơn 200 mét vuông chỉ còn hai người, dựa vào hai người chăm sóc hơn 200 con chim, quả thực hơi bận.
"Có thể." Diệp Tinh suy nghĩ một chút, tiếp nhận đề nghị của Lý Thiến.
"Vậy tiền lương tính thế nào?" Lý Thiến lại hỏi.
"Nếu là đi làm thêm, tiền lương nên giảm xuống, thấp hơn 30% so với nhân viên chính thức, bán một con thú cưng được trích 0,5% hoa hồng." Diệp Tinh nhanh chóng nói.
Làm thêm tất nhiên không được trích 1% như các nhân viên thông thường.
...
Đại học Thượng Hải, lầu 9 lớp 301, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư ngồi chung một chỗ.
"Diệp Tinh, mấy ngày nữa là sinh nhật em, anh đã nghĩ xong sẽ tặng gì chưa?" Lâm Tiểu Ngư cười hì hì hỏi.
"Đã chuẩn bị xong, đến lúc đó sẽ đưa em." Diệp Tinh cười nói.
"Có phải là một viên tinh thạch khác hay không?" Lâm Tiểu Ngư ánh mắt chuyển động, có chút tò mò hỏi.
Cô lấy ra một viên tinh thạch màu xanh da trời.
"Đây là món quà sinh nhật anh tặng em năm lớp mười hai." Lâm Tiểu Ngư xoa xoa viên tinh thạch trong tay.
Lớp mười hai hai người xác định quan hệ, sau đó lúc sinh nhật Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh suy nghĩ thật lâu cuối cùng đưa cái quà sinh nhật này.
Nhìn viên tinh thạch quen thuôc, lại nhìn Lâm Tiểu Ngư đang tươi cười trước mắt, trong lòng Diệp Tinh có một cỗ chua xót dâng lên, tiếp đó lại cảm thấy vô cùng vui mừng.
"Không phải tinh thạch, nhưng em khẳng định sẽ thích." Diệp Tinh cười nói.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, xa xa lại có người đang nhìn bọn họ.
"Nghe nói Diệp Tinh nghỉ học là bởi vì mẹ bệnh nặng, nhà nghèo, giờ cậu ta lại đi học, không biết tình hình thế nào?"
"Không biết, chắc hẳn có chút gay go."
...
Mấy người bàn tán.
Tin tức liên quan tới Diệp Tinh nghỉ học mấy ngày gần đây mới truyền ra, rất nhiều người đều biết.
Bên cạnh đó là Chu Ngọc Đình đang ngồi, lúc này ánh mắt Chu Ngọc Đình phức tạp nhìn Diệp Tinh.
Những ngày qua cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện tiệm thú cưng lớn kia, thú cưng trong tiệm cũng phải hơn 200 con, một con vẹt ít nhất 10 nghìn.
Còn có ông chủ của tiệm kia nói giá trị con người Diệp Tinh ít nhất hơn chục triệu.
Hơn 10 triệu là cái khái niệm gì?
Sau khi bọn họ tốt nghiệp một năm kiếm 100 nghìn đã là nhiều, sống hơn 100 tuổi, hơn nữa không ăn không uống mới có thể kiếm được ngần đó tiền.
Mặc dù thành phố Thượng Hải người có tiền rất nhiều, nhưng đa phần đều là có gia cảnh phổ thông.
Trong lớp nhiều người như vậy, muốn sau này kiếm được giá trị con người chục triệu, có thể được một người đã tốt lắm rồi.
"Tình huống gay go? Chờ các cậu biết giá trị con người của Diệp Tinh sẽ không dám nói vậy nữa."
Nghe người bên cạnh bàn tán, trong lòng Chu Ngọc Đình âm thầm lẩm bẩm.
Có thể có tiệm thú cưng lớn như vậy, Diệp Tinh sẽ như lời đồn đãi mẹ bệnh nặng, gia cảnh nghèo khó mà nghỉ học sao?
Vào lúc Chu Ngọc Đình đnag nhìn, Hạ Lâm cũng đang nhìn Lâm Tiểu Ngư.
Lần trước trong kí túc Hạ Lâm và Lâm Tiểu Ngư thiếu chút nữa cãi vã, lúc gặp Lâm Tiểu Ngư quả thật c ũng cảm thấy có chút ngại, hai người bây giờ rất ít nói chuyện, hơn nữa giờ học cũng không ngồi chung một chỗ.
Có điều, cô lại càng chán ghét Diệp Tinh hơn.
Lúc mới bắt đầu là bạn trai Thạch Lỗi của cô bị đánh, mà Diệp Tinh lại đứng ở một bên, lúc ấy cô đã thấy không ưa DiệpTinh.
Biết được nguyên nhân Diệp Tinh nghỉ học, cô lại càng thấy Diệp Tinh không chỗ nào vừa mắt.
Cô nghĩ, hiện tại Diệp Tinh phải vội vã đi kiếm tiền mới đúng.
"Hừ! Diệp Tinh, Tiểu Ngư quá đơn thuần mới bị cậu lừa gạt, tôi đây muốn xem cậu có thể lừa gạt cô ấy tới khi nào?" Hạ Lâm trong lòng hừ hừ nói.
Thạch Lỗi có một người bạn có vẻ đã từng gặp Lâm Tiểu Ngư, rất thích cô ấy, đây cũng là nguyên nhân hết lần này tới lần khác cô muốn đưa Lâm Tiểu Ngư đi gặp mặt. Nhưng Lâm Tiểu Ngư lại từ chối, không những thế thiếu chút nữa cãi nhua với cô, điều này làm cho cô cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương.
Theo cô thấy, cô làm vậy cũng là vì muốn tốt cho Lâm Tiểu Ngư mà thôi.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi tan học, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đến lớp học khác.
Lâm Tiểu Ngư trừ học tập bình thường thì còn đăng ký thêm một ít chương trình học bên khác.
Trong ký túc xá nữ, lúc này Lâm Tiểu Ngư, Trương Mộng, Chu Lãnh Huyên đều không ở đây, chỉ có ba người Hạ Lâm, Chu San, Tiền Giai Giai.
Tiền Giai Giai buông sách giáo khoa trong tay xuống, liền đi ra ngoài.
"Giai Giai, cậu đi đâu vậy?" Hạ Lâm nhìn Tiền Giai Giai, tò mò hỏi.
Tiền Giai Giai dừng bước, nhỏ giọng nói: "Chỗ làm thêm lúc trước của tôi hiện không thiếu người nữa, tôi lại ra ngoài tìm một công việc làm thêm khác."
"À, tôi vậy giúp cậu xem xem, có chỗ làm thêm tốt sẽ thông báo cậu." Hạ Lâm cười nói.
"Cảm ơn chị Lâm." Tiền Giai Giai nhỏ giọng cảm ơn một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thấy Tiền Giai Giai rời đi, Hạ Lâm không nhịn được nói: "San San, cậu xem Giai Giai mặc dù trong nhà nghèo, nhưng vẫn đang không ngừng nỗ lực đấu tranh, không giống Diệp Tinh."
Chu San bất đắc dĩ nhìn Hạ Lâm, qua sự việc Lâm Tiểu Ngư lầm trước, không hiểu sao Hạ Lâm rất thích nói xấu Diệp Tinh.
Tất nhiên, cô cũng sẽ không mở miệng phản bác, cô chẳng có quan hệ gì với Diệp Tinh, khẳng định sẽ đứng ở bên Hạ Lâm.
Nhưng Chu San cũng không muốn nói hùa theo Hạ Lâm, cô suy nghĩ một chút, nói: "Chị Lâm, gần trường học mới mở một tiệm quần áo, muốn đi dạo một vòng không?"