Sau khi nâng ly cạn chén, đối với những ông chủ tuổi trung niên như ông chủ Lương đây, cho dù có nói càng buồn nôn hơn nữa cũng sẽ không cảm thấy như vậy mà ngược lại còn rất hưởng thụ.
Đời trước Lâm Dược Phi làm ông chủ nhỏ của hai cửa tiệm ở mặt tiền mà cũng không thiếu lần nghe lời tâng bốc, làm ông chủ như ông chủ Lương càng không cần phải nói, ngưỡng yêu cầu đã sớm được nâng cao, bày tỏ khoa trương nghe vào tai mới là vừa vặn.
Lâm Dược Phi phí công phí sức, cuối cùng cũng khơi gợi lên ký ức lúc ông chủ Lương vừa mới cất bước khởi nghiệp, chờ ông chủ Lương vỗ vai anh rồi nói: “Tiểu Lâm này, vừa nhìn thấy cậu là tôi lại thường xuyên nhớ tới lúc tuổi trẻ của mình.”
Nghe được câu này, trong lòng Lâm Dược Phi cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Phương pháp tốt nhất để một người trung niên thành công nhìn người trẻ tuổi với một con mắt khác, chính là để họ nhớ đến lúc tuổi trẻ của mình.
Việc nói lời rời khỏi công ty ông chủ Lương cũng đã ổn thỏa, nếu như sau này Lâm Dược Phi có thể làm được thì thậm chí còn có cơ hội tiếp tục hợp tác với ông chủ Lương, có thể duy trì mối quan hệ này không bị đứt đoạn.
Đương nhiên nếu như anh không thể tự mình làm nổi, vậy thì cái gì khác cũng không cần nói.
“Tiểu Lâm này, nếu sau này cậu muốn trở về, thì chỗ này của tôi lúc nào cũng chào đón cậu.” Ông chủ Lương vỗ vai Lâm Dược Phi trịnh trọng hứa hẹn.
Lâm Dược Phi liên tục cảm ơn ông chủ Lương. Đương nhiên anh sẽ không coi lời này là thật, cho dù anh ra làm riêng có thất bại phải đi tìm việc làm một lần nữa, cũng tuyệt đối không thể quay lại chỗ ông chủ Lương.
Nhóm công nhân đầu tiên của Lâm Dược Phi chính là đám người lao động nhập cư mà anh hỗ trợ đòi nợ thành công lúc trước, trong đó có một vài người tình nguyện đi theo anh làm việc. Dù sao đi theo ông chủ nào thì tiền lương cũng như nhau, hơn nữa ấn tượng của mọi người đối với Lâm Dược Phi đều rất tốt, còn có người gọi đồng hương của mình đến.
Lâm Dược Phi đều đã dùng hết những người có thể sử dụng được rồi, trong mấy người anh em kết nghĩa thì anh đã kéo Lão Nhị Trương Sủng đi theo anh làm việc.
Lão Tam Lưu Hồng Bân vẫn giống như đời trước, cha mẹ muốn đưa anh ta đến bộ đội, hiện đang đang chuẩn bị rồi. Đời này Lâm Dược Phi ở bên cạnh càng không ngừng khuyên nhủ anh ta, nên Lão Tam không còn làm ầm ĩ trong nhà đến nỗi bị cứng rắn nhét vào trong bộ đội nữa, bây giờ Lão Tam còn rất chờ mong được tham gia vào quân ngũ, cả nhà đang vô cùng phấn khởi chuẩn bị chuyện này.
Còn Lão Tứ Lục Tiểu Dũng, Lâm Dược Phi cũng đã nghĩ hết cách khuyên bảo anh ta đi theo con đường đúng đắn, nhưng mà bản tính ham ăn biếng làm của anh ta mãi không đổi được.
“Tôi tìm đại ca là để cùng nhau uống rượu ăn thịt, không phải để anh khuyên tôi làm việc cho tốt.”
“Anh đi làm công kiếm được vài đồng tiền bẩn đã cảm thấy mình không tầm thường rồi đúng không, ngày nào cũng khuyên tôi cũng đi làm công, anh tự mình muốn làm cháu trai thì cứ làm cháu trai đi, bớt can thiệp vào chuyện của ông nội đây.”
Lão Nhị, Lão Tam và Lão Ngũ đều không nghĩ tới Lão Tứ sẽ nói như vậy, vội vàng khuyên anh ta xin lỗi Lâm Dược Phi.
Lão Tứ lại nói thêm vài lời khó nghe, hai bên thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Cuối cùng, Lâm Dược Phi kêu ngừng lại, để Lão Tứ rời đi.
“Nếu như hôm nay cậu rời đi thì sau này chúng tôi sẽ không có người anh em là cậu nữa.” Lão Tam Lưu Hồng Bân la lớn, nhưng mà Lão Tứ cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.
Lâm Dược Phi nhìn bóng lưng của anh ta, một lát sau thu hồi ánh mắt, khuyên Lão Nhị, Lão Tam và Lão Ngũ: “Mọi người sau này ai cũng không được lui tới với cậu ta.”
Ba người đồng thanh đồng ý.
Từ nay về sau, Lão Tứ Lục Tiểu Dũng không còn lui tới với bọn họ nữa, đụng mặt ở trong khu tập thể cũng đều xem như không nhìn thấy.
Chuyện cuối cùng mà Lâm Dược Phi có thể làm chính là đến nhà của Lão Tứ Lục Tiểu Dũng nhắc nhở người nhà của anh ta: “Đừng để cậu ấy qua lại với những người không đứng đắn, nhất là phải chú ý điểm này, ngàn vạn lần không thể để cậu ấy dính vào tứ đổ tường, nếu không cả đời sẽ bị hủy.”
Cha của Lục Tiểu Dũng hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, mẹ của Lục Tiểu Dũng lau nước mắt: “Nhà dì cũng không quản được nó.”
Trong mấy đứa bé lúc trước cùng nhau nghịch ngợm quậy phá, con nhà khác đều đã trưởng thành hiểu chuyện, chỉ có con nhà mình còn xằng bậy, cha mẹ Lục Tiểu Dũng không biết đã chảy biết bao nhiêu nước mắt: “Nhà dì thật sự đã thử hết mọi biện pháp, giờ không còn cách nào cả.”
Vài ngày sau, Lâm Dược Phi liền nghe nói Lục Tiểu Dũng đã nhận đại ca mới, suốt ngày chơi chung với một đám lưu manh ở ngoài khu tập thể, ngồi xe máy tại lao vùn vụt trên đường cái.
Lâm Dược Phi thở dài một hơi, chuyện sau này anh còn có thể làm có lẽ cũng chỉ là một người công dân nhiệt tình mà gọi điện thoại báo cảnh sát.
Chỉ có thể nói có một số người có thể thay đổi được số phận, có một số người không cách nào thay đổi, ít nhất là không thể nào thay đổi bởi một người bình thường như mình.
Lâm Dược Phi đã cố gắng hết sức, anh ngủ một giấc tỉnh dậy đã hoàn toàn không còn để tâm đến Lục Tiểu Dũng, chuyện anh phải bận rộn quá nhiều, căn bản không có thời gian lãng phí ở trên một người không thể giúp được.
Lão Ngũ Hà Trí bị Lâm Dược Phi vừa đ.ấ.m vừa xoa ép buộc cậu ta học hành, ép đến mấy tháng sau thành tích quả thật có tiến bộ. Sau khi cha mẹ Hà Trí thấy thế lập tức nắm chặt chuyện học tập của con trai, học phương pháp của Lâm Dược Phi mạnh mẽ ép buộc hết một năm lớp chín, Hà Trí trải qua năm này khổ không muốn sống.
Lúc không thể tiếp tục kiên trì được nữa thì chạy đi tìm Lâm Dược Phi uống rượu, trong mười lần hết tám lần không thể tìm thấy, hai lần tìm được Lâm Dược Phi thì một lần đưa trà đậm cho cậu ta: “Uống cái này đi cho tỉnh não”, một lần đưa trà cẩu kỷ cho cậu ta: “Uống cái này đi, nâng cao tinh thần”.
Hà Trí dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Lâm Dược Phi, chén rượu của đại ca lại biến thành chén trà rồi.
Đều là do não cậu ta bị úng nước rồi mới đi tìm đại ca.
Sau quãng thời gian khổ không muốn sống này, Hà Trí cuối cùng cũng thi đậu cấp ba với vị trí cuối cùng. Mặc dù thi được hạng nhất từ dưới đếm lên, nhưng cả nhà Hà Trí cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến cậu ta có thể thi đậu cấp ba.
Thành tích vừa có là cha Hà Trí lập tức dâng hương cho ông bà tổ tiên, mua rất nhiều thuốc lá, cứ gặp ai là phát.
Con cái của nhà đối diện nhà Hà Trí cũng thi lên cấp ba vào năm nay, đã thi đậu trường chuyên cấp ba, nhưng mà cũng không vui mừng hớn hở như nhà Hà Trí.
Hà Trí ở trong nhà quả thực đã được cúng bái lên làm tổ tông. Muốn ăn cái gì thì ăn, muốn mua cái gì thì mua, muốn bao nhiêu tiền tiêu vặt đều cho.
“Đại ca, ngày nào anh rảnh, em mời anh uống rượu.” Hà Trí đuổi theo Lâm Dược Phi hỏi.
Nhìn thấy Hà Trí lại bắt đầu bay bay rồi, Lâm Dược Phi lừa người đến làm việc cho anh: “Nghỉ hè đến làm một tháng, chờ đến lúc khai giảng thì cậu sẽ có tiền rồi.”
Sau khi Hà Trí nghe thấy mức lương ngày công thì lập tức rung động: “Đại ca, dẫn em đi kiếm tiền đi.”
Trương Sủng đồng cảm nhìn Hà Trí hoàn toàn không biết gì cả, ngành xây dựng này lương ngày công rất cao, nhưng làm việc cũng rất khổ rất mệt mỏi.
Trương Sủng đã đi theo Lâm Dược Phi làm một công trình rồi. Anh ta và Hà Trí không giống nhau, Hà Trí còn phải đi học, nghỉ hè chỉ đến làm chơi thôi. Còn Trương Sủng là chính thức đi theo Lâm Dược Phi làm việc, là người duy nhất trong đám anh em kết nghĩa đi theo Lâm Dược Phi, không còn gọi Lâm Dược Phi là Lão Đại nữa mà đổi thành ông chủ Lâm rồi.
Trương Sủng ngày ngày chạy đến công trường, cả người đều đã rám đen, mỗi lần về nhà đầu vừa dính gối đã ngáy ngủ.
Tiền lương đúng là cao, cao hơn lương ở xưởng dệt vải nhiều. Ngoại trừ đi theo Lâm Dược Phi làm việc thì Trương Sủng cũng biết mình căn bản không thể tìm thấy công việc nào trả lương cao như vậy.
Nhưng vẫn quá mệt mỏi rồi.
Trương Sủng nói với Lão Ngũ vừa thi đậu cấp ba: “Nhất định phải học cấp ba cho tốt rồi thi đại học, sau này đi làm văn phòng có điều hòa.”
Lão Ngũ giật mình kêu lên: “Em thi đại học á?”
Người khác thi đậu đại học là mộ tổ bốc khói xanh, nếu cậu ta có thể thi đậu đại học: “Thế chẳng phải là hỏa hoạn rừng rậm, phóng hỏa đốt núi sao?”