Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 120

Chờ đến khi Hà Trí đi theo Lâm Dược Phi làm được mấy ngày thì nói với Trương Sủng: “Cũng không phải không thể cố gắng thi đại học.”

Đi theo Lâm Dược Phi kiếm tiền quá khổ rồi.

Một năm lớp chín kia mặc dù cũng khổ, nhưng không phải khổ kiểu làm việc ở công trường giữa trời trưa nắng nóng như vậy.

“Tam ca, anh cũng không dễ dàng gì.” Hà Trí ôm vai Trương Sủng.

Từ sau khi Trương Sủng đi theo Lâm Dược Phi làm việc, quả thực đã từng sinh ra vô số lần suy nghĩ muốn rời đi, nhưng ngoại trừ công việc này thì anh ta đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy đây.

Trương Sủng từng suy nghĩ bây giờ nếu như không đi theo con đường học hành mà còn có thể kiếm nhiều như vậy, cũng chỉ có làm ngành xây dựng hoặc là làm buôn bán nhỏ. Làm xây dựng kiếm tiền vất vả, nhưng buôn bán nhỏ cũng phải tự chịu trách nhiệm lời lỗ, chưa chắc đã được nhẹ nhõm.

Anh ta hết lần này đến lần khác muốn bỏ chạy, cuối cùng vẫn cắn răng kiên trì đến cùng.

“Mùi vị kiếm được tiền, sau khi cậu thử thì sẽ biết.” Trương Sủng đã nếm trải, thái độ của những người chung quanh đối với anh ta đều trở nên không giống như trước, anh ta nói với Hà Trí: “Nếu như cậu không muốn kiếm tiền cực khổ như vậy thì ba năm cấp ba lo mà học hành đàng hoàng.”

Mỗi lần Trương Sủng cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa thì liền nhìn sang Lâm Dược Phi. Lâm Dược Phi mặc dù là ông chủ nhưng còn mệt mỏi hơn mình gấp nhiều lần, đúng thật là còn dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.

Trương Sủng nghĩ thầm, đại ca cũng có thể kiên trì được thì tại sao anh ta lại không thể, chẳng lẽ anh ta lại không thể chịu khổ bằng đại ca được sao.

Mang theo ý nghĩ như vậy, Trương Sủng đã đi theo Lâm Dược Phi làm được hơn mấy tháng, công việc trong tay càng ngày càng thuận lợi.

Năng lực và thái độ làm việc của Trương Sủng đều mang đến cho Lâm Dược Phi niềm vui không nhỏ. Anh để Trương Sủng theo chân mình làm việc cũng không trông cậy anh ta sẽ cống hiến được gì, chỉ là không muốn để cho anh ta đi theo con đường như đời trước, đời này dẫn anh ta đi theo con đường đúng đắn là được.

Về phần Trương Sủng có thể đi theo anh làm được bao lâu, cuối cùng hai người có khi nào không còn làm bạn được hay không, Lâm Dược Phi cũng đã từng suy nghĩ đến những vấn đề này, cuối cùng quyết định thuận theo tự nhiên.

Chỉ cần Trương Sủng đời này không bị ngồi tù thì anh cũng đã thành công rồi.

Lữ Tú Anh nghe thấy Lâm Dược Phi giải thích xong thì khó nén kinh ngạc: “Con cũng có năng lực đấy.”

Lữ Tú Anh thật không nghĩ tới, Lâm Dược Phi vậy mà có thể khiến cho ông chủ Lương thoải mái thả người, tập hợp được đám người lao động nhập cư đi theo, còn kéo thêm hai người anh em, Trương Sủng đi theo anh làm việc lâu dài, Hà Trí làm việc tạm thời lúc nghỉ hè.

“Mấy đứa giấu kỹ quá đấy.” Nếu như không phải hôm nay Trương Sủng tinh thần hoảng hốt nói lỡ lời thì Lữ Tú Anh cũng không biết mình sẽ bị giấu đến khi nào.

“Con làm riêng được mấy tháng rồi, vậy lời hay lỗ?” Lữ Tú Anh hỏi.

“Kiếm lời được chút.” Lâm Dược Phi nói: “Có một công trình nhỏ vừa lấy được tiền dự án mấy ngày trước.”

Cầm được tiền dự án thì Lâm Dược Phi lại lập tức dùng số tiền kia để làm công trình mới, điều này không cần nói với Lữ Tú Anh.

Làm công trình chắc chắn không thể tránh khỏi tam giác nợ nần, anh thiếu tôi, tôi thiếu anh.

Lữ Tú Anh im lặng thật lâu rồi mở tủ áo quần ra, từ trong ngăn tủ ở giữa lấy ra một cái hộp làm bằng tôn, mở nắp lấy ra hai cuốn sổ tiết kiệm.

“Đây là tiền lương con đưa cho mẹ, đều cất ở trong này, đưa cho con đấy.”

Lâm Dược Phi giật nảy mình: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Lữ Tú Anh nhét vào trong tay Lâm Dược Phi: “Bây giờ đang là lúc con cần dùng tiền.”

Lữ Tú Anh chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, những bước đầu khi vừa ra làm riêng chắc chắn sẽ thiếu tiền. Lâm Dược Phi còn giấu giếm cả nhà, mỗi tháng còn đưa tiền về nhà dựa theo tiền lương trước kia.

Lữ Tú Anh nói: “Tiền tiết kiệm của mẹ không thể cho con.” Mặc dù chỉ có mấy trăm đồng, nhưng là số tiền dằn túi cho cả nhà.

 

“Tiền tiết kiệm của con đều là của con, cầm đi dùng đi.” Lữ Tú Anh nhìn rõ Lâm Dược Phi muốn nhân lúc tuổi còn trẻ mà xông lên một lần, bà không cản được, cũng không thể cản.

Nếu thật sự bị bà ngăn cản thì bà cũng sợ Lâm Dược Phi sẽ oán trách bà cả đời.

“Nếu không phải lúc trước mẹ cản con thì con chắc chắn đã không giống như bây giờ.”

Kết quả như vậy, Lữ Tú Anh không thể chịu đựng nổi.

“Dù sao cũng chỉ có bấy nhiêu tiền thôi, nếu như con kiếm được thì mua miếng thịt cho mẹ và Tiếu Tiếu.”

“Nếu như con lỗ hết, mẹ luôn có thể cho con ăn miếng cháo.”

Trái tim Lâm Dược Phi đột nhiên giống như bị người ta nắm lấy, vừa chua lại vừa trướng.

Lâm Dược Phi cố gắng thả lỏng giọng nói: “Dù có bị thua lỗ hết thì con lại đi tìm việc là được rồi, con có tay có chân, đường đường là đàn ông con trai, sao có thể về nhà để mẹ nuôi chứ.”

 

Lữ Tú Anh ừ một tiếng: “Hai đứa con, mẹ đều có thể cho hai đứa ăn no.”

Gần đây mẹ và anh trai đều khiến Lâm Tiếu không hiểu nổi.

Từ ngày mẹ nổi giận đùng đùng quay về nhà thì mẹ và anh trai ở trong phòng trò chuyện cực kỳ lâu. Sau khi hai người ra ngoài thì dường như đã làm lành rồi, lại dường như vẫn chưa hết giận.

Dường như chưa ổn, lại dường như đã ổn rồi.

Lâm Tiếu từ trước đến nay chưa từng thấy giữa mẹ và anh trai kỳ quặc như vậy.

Mỗi ngày anh trai phải đi làm công, không đúng, mỗi ngày anh trai phải đi làm ông chủ, còn phải đến nhà Trương Sủng hỗ trợ đám tang, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, chỉ có sáng sớm Lâm Tiếu mới có thể nhìn thấy anh trai một chút.

Mẹ và anh trai cũng không có thời gian nói chuyện, Lâm Tiếu thông qua vài câu giao lưu giữa hai người mỗi ngày mà suy đoán mẹ và anh trai chỉ mới làm lành một nửa, nửa còn lại phải dựa vào cô.

“Còn phải dựa vào mình ra tay.” Lâm Tiếu ôm Tiểu Hoàng nói: “Tiểu Hoàng, niềm hạnh phúc vui vẻ của cái nhà này, tất cả đều dựa vào hai đứa mình rồi.”

Lâm Tiếu viết một phong thư đặt ở trên gối đầu anh trai.

“Lâm Dược Phi

Thân thiện nhắc nhở anh, ngày kia là một ngày quan trọng.

Trân trọng

Cúi chào

Lâm Tiếu

Ngày 13 tháng 8 năm 1989.”

Ban đêm Lâm Dược Phi nằm lên giường thì dưới gối vang lên tiếng sột soạt. Anh duỗi tay lần mò thì mò được một tờ giấy xếp vuông vức.

Sau khi Lâm Dược Phi mở ra, nhìn thấy từng dòng chữ “thư” tay của Lâm Tiếu thì phụt cười ra tiếng.

“Còn chào kết thư cơ đấy.” Lâm Dược Phi cười lắc đầu.

“Ngày kia sao?” Lâm Dược Phi nhìn thoáng qua lịch mới nhớ ra ngày kia là sinh nhật mẹ.

Nếu không phải Lâm Tiếu nhắc nhở thì anh thật sự bận rộn mà quên mất.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tiếu vừa dắt Tiểu Hoàng đi dạo về, ngồi ở bàn ăn để ăn sáng thì anh trai đột nhiên đạp cô một cái dưới đáy bàn.

Lâm Tiếu vừa định hét to thì lòng bàn tay bỗng bị nhét một tờ giấy.

Là anh trai trả lời cô sao.

Lâm Tiếu hồi hộp, trái tim đập thình thịch, nhìn lén mẹ một chút, lén lút nhét tờ giấy vào trong túi.

Sau khi anh trai đi khỏi, Lâm Tiếu nhân lúc mẹ đang làm việc nhà mà ngồi trước bàn học nhỏ lén lút mở tờ giấy thư ra.

“Tiếu Tiếu, giao cho em một nhiệm vụ, em nghĩ cách để mẹ đi ra ngoài hai tiếng trước giờ cơm tối vào ngày kia. Gợi ý là có thể đi tìm mẹ của chị Tiểu Mai hoặc chị Linh Linh để xin giúp đỡ.”

“Á.” Lâm Tiếu hít sâu một hơi, vội vàng dùng tay che miệng.

Anh trai giao cho cô một nhiệm vụ thật là khó khăn.

Nhiệm vụ thật là khó quá đi, Lâm Tiếu vừa hồi hộp lại vừa kích động.

“Mẹ, con đi tìm chị Tiểu Mai chơi nhé.” Buổi chiều, Lâm Tiếu tìm một cái cớ để chuồn ra khỏi nhà, đi tìm chị Tiểu Mai.

“Chị Tiểu Mai, chị có thể nhờ mẹ chị giúp em chuyện này được không?” Lâm Tiếu hỏi.

Chị Tiểu Mai rất kinh ngạc: “Giúp chuyện gì vậy?”

Mẹ của Tiểu Mai nghe thấy lời Lâm Tiếu nói thì lập tức nhìn qua: “Tiếu Tiếu, sao thế?”

Lâm Tiếu: “Cô ơi, sau buổi trưa ngày mai có thể phiền cô gọi mẹ cháu đi ra khỏi nhà được hay không, bọn cháu cần hai tiếng.”

Mẹ Tiểu Mai tò mò nói: “Hai tiếng sao, mấy đứa muốn làm gì ở nhà vậy?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Cháu không biết, đây là nhiệm vụ anh trai giao cho cháu, cháu đang hoàn thành nhiệm vụ.”

Lâm Tiếu nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Ài, để cô hoàn thành nhiệm vụ khó khăn nhất cũng đúng thôi, ai bảo cô thông minh hơn anh trai nhiều như vậy chứ.

Bình Luận (0)
Comment