Mọi người tham gia vẽ tranh trên quảng trường nhỏ của cung thiếu nhi, bức tranh Diệp Văn Nhân vẽ còn giành được giải ba, giải thưởng nhận được là một cái khăn mặt và một cục xà phòng thơm.
Lâm Tiếu nói với mẹ: “Diệp Văn Nhân kể giáo viên bên cung thiếu nhi đã nói, trên báo chí sẽ đưa tin về hoạt động này!”
Diệp Văn Nhân đã thật sự trông thấy có mấy người cầm máy ảnh không ngừng chụp hình ở hiện trường, lúc ấy cô bé không biết những người đó đang làm gì, sau đó nghe giáo viên cung thiếu nhi nói mới biết những người đó đều là phóng viên!
Sau khi Lữ Tú Anh nghe xong, bà lập tức hỏi: “Đăng lên tờ báo nào?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Con không biết.”
Trường tiểu học trực thuộc đặt mua hai loại báo, Lữ Tú Anh có thể được đọc cả hai tờ báo này khi đang làm việc trong phòng lưu trữ. Bà định sẽ tìm kỹ những tờ báo số gần đây xem xem có thể tìm ra bài báo về hoạt động bên cung thiếu nhi hay không.
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Con có muốn học vẽ không?”
Nghe con gái kể như thế, xem ra lớp học vẽ ở bên cung thiếu nhi khá ổn, ít ra còn tốt hơn lớp huấn luyện người mẫu kia nhiều.
Sau khi hỏi xong, Lữ Tú Anh lại tự lắc đầu phản đối: “Không được, con không có thời gian đi học vẽ tranh.”
Mỗi tuần lễ Lâm Tiếu được nghỉ một ngày rưỡi, thứ bảy nghỉ nửa ngày, chủ nhật nghỉ một ngày. Sau này mỗi chủ nhật cô sẽ phải tới lớp Olympic Toán học học một buổi sáng, chỉ còn lại chiều thứ bảy và chiều chủ nhật để nghỉ ngơi.
Hai buổi chiều này còn phải để dành làm bài tập về nhà.
Nếu như để cô đi học vẽ, Lâm Tiếu sẽ quá bận rộn.
Cũng may Lâm Tiếu không có quá nhiều hứng thú với lớp vẽ tranh, cô từng nghe Diệp Văn Nhân nói, giáo viên trong lớp vẽ tranh muốn họ vẽ gì thì bọn họ sẽ phải vẽ cái đấy. Lâm Tiếu vẫn thích tiết vẽ tranh ở trường, cô có thể tự do muốn vẽ gì thì vẽ đó.
Bài tập làm văn của Diệp Văn Nhân được cô giáo Từ đem ra làm bài văn mẫu đọc trước lớp, các bạn học đều biết cô bé tham gia hoạt động Quốc Khánh của cung thiếu nhi, tất cả đều cực kỳ hâm mộ.
Trong giờ ra chơi, một đám bạn vây quanh Diệp Văn Nhân hỏi này hỏi nọ.
Đường Kiều nói: “Giáo viên lớp người mẫu chúng tớ nói, đợi đến ngày Quốc tế Thiếu Nhi tới, chúng tớ cũng sẽ có một tiết mục.”
“Đến lúc đó không chỉ được lên báo đâu, sẽ lên hẳn TV đó!”
Đường Kiều tiếc nuối nói với Lâm Tiếu: "Cậu không nên nghỉ học, nếu cậu còn đang học trong lớp thì cậu có thể lên TV với tớ rồi.”
Bản thân Lâm Tiếu không hề cảm thấy tiếc nuối, lên TV có gì vui? Xem TV mới là chuyện thú vị nhất!
Lữ Tú Anh ở trong phòng văn thư để ý tìm báo chí mấy ngày nay, quả thật tìm ra sự kiện một nghìn trẻ em vẽ tranh tổ chức ngày sinh nhật cho mẹ Tổ Quốc. Sự kiện không chiếm quá nhiều trang, chỉ nằm trong một khung nho nhỏ, đi kèm một tấm ảnh.
Lữ Tú Anh mang tờ báo về cho Lâm Tiếu xem, hai mẹ con cẩn thận tìm một lần, không trông thấy Diệp Văn Nhân trong ảnh, cũng không tìm được tên cô bé trong bài báo.
Lữ Tú Anh an ủi Lâm Tiếu: “Một ngàn bạn nhỏ, chắc chắn không thể xuất hiện hết.”
Lâm Tiếu rất thoải mái: “Con biết Diệp Văn Nhân có ở đây là được rồi!” Cô vẫn cẩn thận cất tờ báo này đi, còn nhờ mẹ giúp đỡ, cất nó vào dưới gầm giường.
Ngày hôm sau vào giờ ra chơi, bữa ăn phụ giữa giờ của họ là sữa dâu tây!
Lâm Tiếu thích sữa sô cô la nhất, sau đó đến sữa vị dâu tây. Trong lúc cô đang vui vẻ uống sữa dâu tây, Trần Đông Thanh đột nhiên chạy tới nói với cô: “Lâm Tiếu, cô giáo Từ gọi cậu lên văn phòng.”
Lâm Tiếu rất lo lắng: “Cô giáo Từ gọi tớ lên văn phòng làm gì thế?”
Trần Đông Thanh lắc đầu: “Cô giáo Từ không nói.”
Chẳng lẽ hôm nay đến ngày uống sữa dâu tây nên cô giáo Từ nhớ ra chuyện cô phun sữa sô cô la lên người Viên Kim Lai, lại gọi cô lên phê bình hả?
Lâm Tiếu thấp thỏm đi đến cửa phòng làm việc của cô giáo Từ, gõ cửa hô báo cáo.
“Em vào đi!” Cô giáo Từ cười tủm tỉm vẫy gọi Lâm Tiếu vào trong.
“Lâm Tiếu, nghe nói em đã được chọn vào lớp Olympic Toán học rồi? Tin tức tốt như thế sao không chia sẻ với cô vậy?”
Từ giọng điệu của cô giáo Từ, dường như đây là một chuyện rất tốt.
Tuy hành động của mẹ và anh trai cũng đã làm Lâm Tiếu cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng cảm giác được giáo viên khen ngợi rất khác lạ.
Cô giáo Từ và cô giáo Cao dạy toán thay phiên nhau ra đề cho Lâm Tiếu, hỏi hết câu này sang câu khác, nhưng cũng có vài câu Lâm Tiếu không biết đáp án.
Cô giáo hỏi Lâm Tiếu đã vào lớp Olympic Toán học như thế nào, Lâm Tiếu ăn ngay nói thật rằng cô đã đạt chín mươi tư điểm của bài kiểm tra Olympic Toán, thế là giáo viên ở phòng giảng dạy đã cho cô vào học lớp Olympic Toán học.
Cô giáo tiếp tục hỏi Lâm Tiếu, tại sao cô có thể tới phòng giảng dạy để làm bài thi, Lâm Tiếu nhăn mày lại, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh trai đưa em tới đó.”
Cô giáo Từ và cô giáo Cao còn hỏi lớp Olympic Toán học ở phòng giảng dạy trông như thế nào, Lâm Tiếu chỉ có thể lắc đầu: “Em còn chưa đi học, cuối tuần này mới học buổi đầu tiên ạ.”
Hai cô giáo động viên và cổ vũ Lâm Tiếu một phen, nói Lâm Tiếu phải nghiêm túc học tập ở phòng giảng dạy. Cô giáo Cao nói với Lâm Tiếu: “Sau này nếu có câu hỏi nào về toán học thì có thể tới hỏi cô bất cứ lúc nào.”
Sau khi Lâm Tiếu rời khỏi văn phòng giáo viên, cô giáo Cao hỏi cô giáo Từ: “Gia đình em ấy có quan hệ à?”
Cô giáo Từ lắc đầu: “Có thể cơ hội làm bài thi là do gia đình tìm được, nhưng điểm chín mươi tư là tự thân vận động. Ai cũng biết lớp Olympic ở phòng giảng dạy mà, nếu học sinh không đạt yêu cầu thì không được nhận. Dù có nhét vào cũng vô dụng, không theo nổi đâu.”
Mà Lâm Tiếu còn đi học trước một năm, càng không thể chỉ dựa vào quan hệ của gia đình.
Cô giáo Cao trầm tư, gật đầu: “Trước đây tôi không biết Lâm Tiếu học toán giỏi như vậy.” Trong lòng cô giáo Cao có vài học sinh học giỏi toán, nhưng trong số đó không có Lâm Tiếu, chẳng lẽ cô ấy không giỏi trong việc khám phá tài năng của học sinh à?
“Tại sao gia đình của Lâm Tiếu lại nghĩ đến việc đưa em ấy đến lớp Olympic Toán học của phòng giảng dạy để làm kiểm tra nhỉ?” Cô giáo Cao cực kỳ tò mò chuyện này.
“Thậm chí còn sớm hơn một năm, có nghĩa là gia đình em ấy rất tin tưởng em ấy.”
Cô giáo Cao bàn bạc với cô giáo Từ: “Hay là tìm gia đình Lâm Tiếu để hỏi thử nhỉ?” Cô ấy muốn biết quá.
Cô giáo Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy gọi cho gia đình Lâm Tiếu hỏi luôn.” Cô giáo Từ cũng rất tò mò, cô ấy cũng không phát hiện Lâm Tiếu lại có thiên phú trong toán học như thế. Cô ấy vẫn luôn cho rằng Lâm Tiếu thích ngữ văn hơn, am hiểu ngữ văn hơn đấy.
Lâm Tiếu viết văn khá hay, điều hiếm thấy nữa là Lâm Tiếu luôn duy trì thói quen đọc sách. Cô giáo Từ biết tháng nào cô cũng mua tạp chí, còn mua sách ở hiệu sách trước cổng trường, Lâm Tiếu cũng là một trong những học sinh có số lần sử dụng góc sách trong lớp nhiều nhất.
“Không ngờ Lâm Tiếu lại học giỏi toán hơn.” Cô giáo Từ xuýt xoa.
Cô giáo Cao mỉm cười nhìn cô giáo Từ: “Sao nào, ghen tị à?” Một học sinh lớp ba bỗng nhiên được chọn vào lớp Olympic Toán học của phòng giảng dạy, đương nhiên là cô giáo Cao rất ngạc nhiên.
Cô ấy giục cô giáo Từ: “Hôm nay cô gọi cho gia đình Lâm Tiếu hỏi cho rõ đi rồi kể cho tôi nghe với nhé.” Cô ấy thật sự rất tò mò.
Khi Lâm Tiếu trở về phòng học, các bạn học đã tập thể dục giữa giờ xong và vừa mới trở về phòng học.
Trần Đông Thanh lập tức hỏi thăm Lâm Tiếu: “Cô giáo Từ gọi cậu vào văn phòng làm gì vậy?”
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng đứng bên cạnh chỗ ngồi của Lâm Tiếu, nhìn cô với vẻ lo lắng.
Lâm Tiếu trấn an các bạn: “Cô giáo Từ không có phê bình tớ.”
Các bạn nhỏ thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tiếu: “Cô giáo Từ gọi tớ lên văn phòng để hỏi tớ đã vào lớp Olympic của phòng giảng dạy như thế nào.”
“Tại sao cô giáo Từ lại biết cậu đậu vào lớp Olympic của phòng giảng dạy?” Vương Hồng Đậu nói.
Lâm Tiếu lắc đầu: “Tớ cũng không biết nữa.” Lâm Tiếu chưa từng nói chuyện này với cô giáo Từ, chính cô cũng đang thắc mắc tại sao cô giáo Từ lại biết được.
“Chẳng lẽ cô giáo Từ biết hết tất cả mọi thứ thật à?” Lâm Tiếu nhớ tới khi cô còn học lớp một ở trường tiểu học trực thuộc, cô giáo ở đó đã nói với cô rằng giáo viên biết tất cả chuyện xấu mà học sinh làm, chỉ cần làm chuyện xấu là giáo viên biết ngay.
Nếu như vậy thì có phải chuyện tốt cũng giống vậy luôn không? Giáo viên thật sự biết từng chuyện mà học sinh làm thật à?