Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 139

Lâm Tiếu nhíu mày thật chặt. Vậy là cô giáo Từ đã biết cô lén xem TV ở nhà, mà chuyện này còn chưa là gì, chắc cô giáo Từ không biết cô phải nhẫn nhục để giặt vớ thúi cho anh trai đâu nhỉ?

Vậy thì sau này cô không còn mặt mũi nào tới trường nữa đâu!

Diệp Văn Nhân biết nỗi lo của Lâm Tiếu, cô bé nói ngay: “Sao có thể chứ? Cô giáo Từ đâu có thiên lý nhãn hay là thuận phong nhĩ đâu, làm sao cô ấy biết chuyện ở phòng giảng dạy được chứ.”

Diệp Văn Nhân bất đắc dĩ nhìn Lâm Tiếu, Lâm Tiếu ngây thơ quá rồi. Câu nói đó chỉ để lừa học sinh lớp một, bây giờ Lâm Tiếu đã học lớp ba rồi mà vẫn tin.

“Chắc chắn là cô giáo Từ nghe từ người khác.” Diệp Văn Nhân nói.

Vương Hồng Đậu ở bên cạnh gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”

Trần Đông Thanh nghe ba bạn nữ bên cạnh đang phân tích, cậu bé gấp gáp hỏi: “Các cậu đang nói lớp Olympic Toán học ở phòng giảng dạy gì vậy?”

Lâm Tiếu đã kể chuyện cô đậu vào lớp Olympic Toán học ở phòng giảng dạy cho hai bạn của mình là Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, chứ chưa kể cho Trần Đông Thanh.

Hôm nay là lần đầu tiên Trần Đông Thanh nghe được tin này, cậu bé vô cùng kinh ngạc: “Chuyện các cậu nói có phải là lớp Olympic Toán học ở phòng giảng dạy đấy không? Không thể nào! Lớp Olympic Toán học ở phòng giảng dạy bắt đầu từ lớp bốn mà. Phải học xong lớp ba thì mới tổ chức kiểm tra.”

Vương Hồng Đậu gật đầu: “Phải, chính là nó. Lâm Tiếu có thể học trước một năm, các bạn học của cậu ấy lớn hơn một tuổi. Sau này cậu ấy sẽ đi học cùng với học sinh lớp bốn đấy.”

Trần Đông Thanh nhìn Lâm Tiếu với vẻ khó tin: “Cậu đã làm như thế nào vậy?”

Khác với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, trước đó hai cô bé chưa từng nghe về lớp Olympic Toán học ở phòng giảng dạy. Sau khi nghe Lâm Tiếu kể, hai cô bé chỉ cảm thấy Lâm Tiếu có thể được học cùng với học sinh lớp bốn là rất giỏi.

Nhưng Trần Đông Thanh đã biết về lớp Olympic ở phòng giảng dạy từ rất lâu.

Không, cậu bé không chỉ biết, mà việc đậu vào lớp Olympic ở phòng giảng dạy luôn là mục tiêu của cậu bé.

Để đạt được mục tiêu đó, Trần Đông Thanh đã nghe theo sự sắp xếp của gia đình, phải cố gắng vì mục tiêu này đầu tiên.

Trong kỳ nghỉ hè, Trần Đông Thanh cũng đã học xong kiến thức toán của lớp ba trước và bắt đầu làm quen với đề Olympic Toán học.

Gia đình của Trần Đông Thanh đã tìm được giáo trình và bài thi của lớp Olympic ở phòng giảng dạy, họ sao chép lại rồi dùng làm tài liệu học tập cho cậu bé. Họ giảng dạy kiến thức trong tài liệu và cho cậu bé làm đề.

Tuy đề Olympic Toán học rất khó, Trần Đông Thanh không biết làm đa số các câu hỏi trong đó, đề nào cũng là một cửa ải khó khăn mà cậu bé phải vượt qua, nhưng Trần Đông Thanh không có ý kiến gì với việc làm đề.

Vì đề Olympic Toán học rất thú vị, thú vị hơn đề toán trong trường. Vì độ khó của nó cao nên mỗi lần Trần Đông Thanh giải ra một bài nào đó, cậu bé cũng thấy mình cực kỳ thành công.

Dưới sự yêu cầu của gia đình, từ năm lớp hai Trần Đông Thanh đã cố gắng hết sức để đạt một trăm điểm trong tất cả lần thi toán, nhất định phải duy trì thành tích toán học cao nhất.

Nếu cậu bé không phải lớp phó học tập, gia đình còn muốn cậu bé làm đại biểu toán, tạo ấn tượng tốt về thành tích học toán cho thầy cô, để trường học đề cử cậu bé tham gia cuộc thi đầu vào lớp Olympic Toán học ở phòng giảng dạy, rồi tiến vào lớp Olympic Toán học.

Trần Đông Thanh biết rõ lớp Olympic Toán học ở phòng giảng dạy khó vào như thế nào. Cả khu vực có nhiều trường học như vậy mà chỉ có mấy chục học sinh có thể đậu vào lớp Olympic Toán học. Trần Đông Thanh luôn xem đây là mục tiêu có độ khó cao để theo đuổi.

Nhưng bây giờ cậu bé lại nghe chuyện Lâm Tiếu đậu vào lớp Olympic Toán học ở phòng giảng dạy trước một năm. Sau này cứ mỗi cuối tuần là cô sẽ học Olympic Toán học với các học sinh lớp bốn.

“Là lớp Olympic Toán học mà tớ biết sao?” Trần Đông Thanh không tưởng tượng nổi: “Thật sự là lớp Olympic Toán học ở phòng giảng dạy à?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Chắc là vậy, hình như ở phòng giảng dạy chỉ có một lớp Olympic Toán học thôi.”

Trần Đông Thanh nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng không mấy quan tâm của Lâm Tiếu, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, cậu bé hét to: “Các cậu có biết lớp Olympic Toán học đại diện cho cái gì không?”

“Các cậu có biết lớp Olympic Toán học khó vào như thế nào không?”

 

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nhìn Trần Đông Thanh với vẻ khó hiểu, ngay cả ánh mắt Lâm Tiếu nhìn Trần Đông Thanh cũng mang vẻ nghi ngờ: “Trần Đông Thanh, cậu làm sao thế?”

 

Trần Đông Thanh: "Tớ muốn các cậu hiểu rằng để vào được lớp Olympic Toán học này là cực kỳ cực kỳ cực kỳ khó."

"Ai da, các cậu không hiểu được đâu."

Lâm Tiếu dần nhận ra, dường như việc cô vào lớp Olympic Toán học là một chuyện rất lớn.

Tan học về nhà, Lữ Tú Anh kể cho Lâm Tiếu việc cô giáo Từ đã gọi điện thoại về nhà để hỏi thăm chuyện lớp Olympic Toán học.

Lâm Tiếu ngạc nhiên: "Cô giáo Từ gọi điện về nhà chúng ta sao ạ?"

Lâm Tiếu lập tức cảm thấy hoang mang: "Mẹ, mẹ có nói xấu con với cô giáo Từ không? Cô giáo Từ có nói xấu con với mẹ không?"

Lữ Tú Anh hỏi ngược lại: "Gần đây con làm chuyện xấu gì ở nhà à? Hay là làm chuyện xấu gì ở trường?"

Lâm Tiếu nói ngay: "Không có, con rất ngoan mà."

Lữ Tú Anh: "Nếu con ngoan thì tại sao phải sợ mẹ hoặc cô giáo Từ nói xấu con?"

Lâm Tiếu chớp chớp mắt, tuy gần đây cô không phạm lỗi gì lớn, nhưng vẫn có vài lỗi nhỏ.

Khi món bánh mì được dọn lên trong bữa cơm giữa giờ, không biết ai là người bắt đầu, các bạn học trong lớp bắt đầu chơi một trò chơi thi xem ai là người có thể bóp được miếng bánh mì nhỏ nhất.

Lâm Tiếu không nhịn được nên cũng tham gia trò chơi bóp bánh mì với các bạn.

Sau khi bóp bánh mì, có vài bạn học sẽ không ăn nhưng Lâm Tiếu vẫn ăn. Cô cảm thấy hương vị của bánh mì sau khi bị bóp nát khá ngon, từ mềm xốp trở nên giòn rụm, cô rất thích đồ ăn giòn như vậy.

Tuy Lâm Tiếu không lãng phí đồ ăn, nhưng các bạn khác thì có. Cô không những không nói cho thầy cô giáo mà còn tham gia trò chơi, đó cũng là một lỗi sai của cô.

Nhưng cô chỉ chơi trò bóp bánh mì vài lần, bây giờ không còn chơi nữa. Viên Kim Lai gian lận, cậu bé lén ăn nửa cái bánh mì rồi dùng phần còn lại để dự thi, làm như vậy, đương nhiên chiếc bánh mì của cậu bé là nhỏ nhất, nhỏ hơn một cỡ so với các bạn khác.

Rất nhanh đã có bạn vạch trần Viên Kim Lai, sau đó mọi người bắt đầu hăng hái làm theo. Trước khi bóp bánh mì, họ sẽ ăn một phần. Mọi người thi đấu càng nhiều, phần bị ăn càng to hơn, từ một nửa biến thành ba phần tư, tiếp đó là ăn gần hết chỉ chừa lại một chút, sau đó nữa là không chơi luôn, mọi người ăn sạch chiếc bánh mì.

Nhưng lúc ăn bánh mì, Lâm Tiếu vẫn sẽ bóp mấy cái, bánh mì được bóp sẽ có hương vị khác.

Tuy không phải là lỗi gì to tát, nhưng Lâm Tiếu biết mình đã phạm lỗi nhỏ.

Còn một lỗi nhỏ nữa, gần đây Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh, Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và vài bạn khác bắt đầu “làm bài tập trước”.

Mỗi ngày mọi người sẽ đoán xem giáo viên sẽ giao bài tập nào, không chỉ đoán, mà mọi người còn làm trước.

Đặc biệt là bài tập toán, họ sẽ làm bài tập trong sách bài tập trước vào giờ ra chơi. Cứ làm trước một trang, hai trang, ba trang, thì lúc giáo viên giao bài tập, họ sẽ ngạc nhiên vì mình đã làm bài tập xong.

Lúc đó cảm thấy thật là vui.

Bài tập trong sách bài tập rất dễ, cứ làm trực tiếp trong sách bài tập là được, dù sao giáo viên cũng không biết cô làm xong khi nào.

Cái khó là bài tập thực hành trong sách giáo khoa, giáo viên sẽ chọn vài câu rồi yêu cầu học sinh làm trong vở bài tập.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân không dám làm bài thực hành trước, vì vở bài tập không giống sách bài tập. Trong sách bài tập, dưới mỗi đề bài sẽ có khoảng trống để viết, viết nhiều hay ít hơn hai câu cũng không sao, làm trước mà sai cũng không sao, chỉ cần làm hết các câu giáo viên yêu cầu là được.

Nhưng nếu làm bài dư ở trong vở bài tập sẽ bị thiếu dòng để viết, rất khó làm.

Nhưng ngày nào Lâm Tiếu cũng làm trước các câu hỏi vào vở bài tập, lần nào cô cũng đoán trúng đề bài.

Không cần xóa bỏ các đề bài bị dư, khi nộp bài tập cho giáo viên, cô giáo Cao sẽ tiện tay chữa các bài làm dư cho cô.

Còn nếu thiếu, thì cứ thêm vào ở cuối cùng, hậu quả duy nhất là trật tự sẽ bị xáo trộn.

Ví dụ như hôm nay Lâm Tiếu đoán cô giáo Cao sẽ cho bài thực hành một, hai và năm, nhưng cuối cùng cô giáo Cao lại cho đề một, hai, bốn, năm. Nếu vậy thì cô phải làm đề bốn ở dưới đề năm.

Dù sao cô giáo Cao cũng chưa bao giờ phê bình vì cô không làm theo thứ tự.

Bình Luận (0)
Comment