Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 268

Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu: “Sau này trong kỳ thi đừng viết về vui chơi trong cuộc sống, con cũng nên viết một chút những việc tốt.”

Lâm Tiếu buồn bã gật đầu: “Viết những việc này mới có điểm cao, tại sao đề bài làm văn không yêu cầu luôn mà còn muốn chúng con tự suy nghĩ để viết.”

Lữ Tú Anh nhớ mặc dù Lâm Tiếu có rất nhiều sách ngoại khóa, nhưng từ trước đến nay không mua cho Lâm Tiếu một cuốn sách văn mẫu nào: “Sau này mẹ sẽ mua cho con hai cuốn sách văn mẫu, sau khi đọc thêm các bài văn mẫu, con sẽ biết làm văn viết như thế nào.”

Mẹ không mắng cô, Lâm Tiếu nhanh chóng quên đi việc thi được chín mươi tư điểm môn Ngữ văn.

Cô lại được nghỉ hè rồi.

So với niềm vui của kỳ nghỉ hè, phiền lòng của việc thi chín mươi tư điểm môn Ngữ văn đã không có ý nghĩa. Mà mẹ lại không trách mắng cô nên Lâm Tiếu càng không quan tâm đến việc đó.

“Mẹ, khi nào bà ngoại đến nhà chúng ta ở?” Lâm Tiếu hỏi mẹ.

Lữ Tú Anh nói: “Bà ngoại con nói chờ con từ Trường Xuân về, bà lại tới ở.”

Lữ Tú Anh đã gọi điện thoại cho Lý Vân Châu từ sớm, Lý Vân Châu vốn muốn đến, nhưng khi bà ấy nghe nói Lâm Tiếu sẽ đến nơi khác tham gia một cuộc thi, lập tức nói không đến: “Tiếu Tiếu không ở nhà, mẹ đến làm chi.”

Lữ Tú Anh sửng sốt: “Mẹ, mẹ đến đây ở với con.”

Lý Vân Châu: “Ai muốn đến ở cùng với con, mẹ đến là gặp Tiếu Tiếu, chờ Tiếu Tiếu về mẹ lại đến.”

Lữ Tú Anh buồn bực cúp điện thoại, hoài nghi mình có còn là con gái của Lý Vân Châu nữa hay không.

Kỳ nghỉ hè này có chút đặc biệt đối với Lâm Tiếu, cô sắp đến Trường Xuân để tham gia một cuộc thi. Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều có chút lo lắng, lo lắng Lâm Tiếu có thể đạt được thành tích tốt trong cuộc thi hay không, lo lắng hơn là Lâm Tiếu một mình ra ngoài xa nhà có được hay không?

Tuy nói có giáo viên dẫn đội, nhưng giáo viên dẫn đội phải dẫn theo mấy học sinh, hơn nữa thầy cô giáo không giống với cha mẹ, nhất định là có chỗ không chăm sóc đến nơi được.

“Không thì con sẽ mua vé tàu cùng một chuyến tàu hỏa, đi cùng với Tiếu Tiếu và ở cùng khách sạn với Tiếu Tiếu. Nếu không được ở cùng phòng thì ở phòng bên cạnh chăm sóc em ấy.” Lâm Dược Phi nói.

Lữ Tú Anh nghe những lời Lâm Dược Phi nói, trừng mắt liếc anh một cái: “Con đang có suy nghĩ ngu ngốc gì thế?”

Bây giờ mỗi ngày Lâm Dược Phi đều rất bận, đi ra ngoài nhiều ngày như vậy nhất định sẽ làm trễ nải mọi việc. Càng quan trọng hơn là đi theo cả một chặng đường như vậy, Lâm Tiếu sẽ bị các bạn học cười chê.

“Bỏ đi, cũng nên rèn luyện tính độc lập cho con bé.” Lữ Tú Anh tự an ủi mình: “Những bạn học khác có thể làm được, Lâm Tiếu cũng có thể làm được như vậy.”

“Giáo viên dẫn đội sẽ trông chừng bọn trẻ, sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra đâu.”

Lữ Tú Anh nói thì nói như vậy, nhưng mỗi ngày vẫn căn dặn Lâm Tiếu: “Ở ngoài phải theo sát thầy cô giáo, không được để tụt lại phía sau, có biết không?”

“Nếu bị lạc với đội, không cần gấp gáp, con nhớ kỹ số điện thoại của nhà, nếu gọi điện thoại về nhà không có ai nghe máy thì gọi điện thoại công ty của anh, không được nữa thì đến trạm nhắn tin cho máy nhắn tin của anh con. Ở bên ngoài muốn gọi điện thoại thì phải bấm mã vùng trước, con biết mã vùng của nhà chúng ta là số mấy không?”

Lâm Tiếu đọc một cách bất lực, mã vùng chỉ có 4 số, mẹ đã kêu cô đọc nó không biết bao nhiêu lần rồi.

Lâm Dược Phi mang về nhà một chiếc vali nhỏ để cho Lâm Tiếu mang theo khi đi ra ngoài. Chiếc vali màu đen nhìn rất tinh xảo lại đẹp đẽ, bốn bánh xe bên dưới kéo lên cũng rất thuận tiện nhưng Lữ Tú Anh lại đưa tay ra xách: “Cái vali này hơi nặng, vali rỗng đã nặng để đồ vào sẽ càng nặng hơn.”

“Nếu không, thay vì xách vali thì xách ba lô hay là túi dệt.”

Lâm Tiếu nghe lời nói của mẹ, vội vàng nói: “Con muốn xách cái vali này.” Chiếc vali nhỏ đẹp hơn túi vải nhiều: “Có bánh xe ở dưới, con có thể kéo vali đi, không nặng chút nào.”

Lữ Tú Anh: “Luôn có một số chỗ không kéo vali được, có một số đường không bằng phẳng, lúc đi lên cầu thang cũng chỉ có thể xách theo.”

Lâm Tiếu nói: “Không sao đâu, con xách được.”

Thu dọn hành lý là một công trình lớn, Lữ Tú Anh cũng không dám lo liệu nhiều việc, lo lắng Lâm Tiếu sẽ không tìm thấy nơi để đồ của mình, cũng không dám để Lâm Tiếu tự sắp xếp hết hoàn toàn, lo lắng cô sẽ không mang đủ đồ đạc khi lần đầu tiên đi xa nhà.

 

 

Lữ Tú Anh phân quần áo thay và giặt quần áo cho Lâm Tiếu mang theo dựa theo mỗi ngày: “Con không cần giặt quần áo, con giặt cũng không sạch, mang về nhà chắc chắn mẹ cũng phải giặt lại một lần nữa. Quần áo mặc rồi thì bỏ vào trong túi, mang về nhà hết. Con có rảnh thì học bài hoặc là đi ngủ đều được, đừng tốn thời gian giặt quần áo.”

“Đây, cái ga trải giường này rất lớn, một nửa con để dưới thân, một nửa đắp lên người.” Lữ Tú Anh đưa cho Lâm Tiếu chiếc ga trải giường lớn nhất ở nhà, đó không phải là chiếc ga trải giường nhỏ Lâm Tiếu thường dùng, một cái ga trải giường như vậy là đủ để trải và đắp rồi.

“Còn cái gối này lúc ngủ con trải lên gối đầu,” Như vậy thì Lâm Tiếu khi ngủ sẽ không trực tiếp tiếp xúc với giường của khách sạn.

“Đây là chai gội đầu nhỏ, một miếng xà bông thơm, con không dùng nhiều xà bông thơm nên không cho con mang miếng lớn, miếng nhỏ này khi sử dụng xong còn lại thì vứt đi, không cần mang về nhà.”

Còn có khăn mặt, lược, bàn chải đánh răng, kem đánh răng.

Lữ Tú Anh vỗ trán một cái: “Đem cho con một đôi dép lê nhựa, con có thể mang đi trong phòng hoặc lúc tắm rửa cũng có thể đi.”

Lâm Tiếu cũng chỉ mang dép lê bà ngoại làm trong nhà, đế giày là đế tràm nhiều lớp, phía trên có xỏ dây vải, mang vào mùa hè sẽ thoải mái và thoáng khí hơn so với dép lê nhựa, nhưng dép lê như vậy không thể mang ra ngoài tắm rửa.

Về việc tắm rửa, Lữ Tú Anh đã nhiều lần căn dặn Lâm Tiếu: “Có nước nóng có thời gian thì con hãy tắm, không có nước nóng không có thời gian thì con phải chịu đựng một chút, về nhà tắm rửa sạch sẽ.”

Tắm rửa trong nhà rất thuận tiện, mùa hè Lâm Tiếu mỗi ngày đều tắm gội, Lữ Tú Anh lo Lâm Tiếu ở đó không có điều kiện như vậy: “Nhất định không được tắm nước lạnh, biết chưa?”

Lữ Tú Anh đưa cho Lâm Tiếu một cái chậu rửa mặt nhỏ, cái này không thể cho vào balo hay vali cũng không tiện, đến lúc đó cho vào túi xách luôn trên tay.

“Nếu không tiện tắm rửa, con có thể tự mình lấy nước nóng rửa mặt trong chậu.”

Lâm Tiếu biết mẹ lo lắng cho mình, hai ngày trước thái độ cực kỳ tốt, mẹ nói cái gì Lâm Tiếu cũng đều đồng ý. Nhưng mà mẹ không ngừng căn dặn, Lâm Tiếu thực sự không chịu đựng được nữa: “Mẹ, con biết cả rồi.”

Lâm Dược Phi không suy nghĩ cẩn thận như Lữ Tú Anh, anh nói: “Con đi hỏi thăm xem giáo viên dẫn đội là ai, đưa cho giáo viên dẫn đội một bao lì xì, để thầy cô chăm sóc Tiếu Tiếu một chút.”

Do phụ huynh không thể đi theo cùng, để giáo viên chăm sóc cũng như nhau.

Lữ Tú Anh trừng mắt liếc Lâm Dược Phi: “Đi có mấy ngày mà thôi, không cần như vậy.”

Lâm Tiếu được giáo viên chăm sóc quá, Lữ Tú Anh sợ rằng Lâm Tiếu cảm thấy mất tự nhiên.

Lâm Dược Phi nói: “Vậy thì đưa cái máy nhắn tin cũ của con cho Tiếu Tiếu.” Sau khi Lâm Dược Phi đổi cái máy nhắn tin mới có thể hiển thị chữ viết, chiếc cũ đã được cất ở nhà, thỉnh thoảng Lữ Tú Anh cũng sử dụng, cơ bản không có tác dụng gì.

Lữ Tú Anh lắc đầu: “Không cần, lúc chúng ta dùng máy nhắn tin tìm con bé, lúc đó không chắc con bé rảnh để trả lời điện thoại. Điện thoại không nhận được, ngược lại chúng ta sốt ruột nữa.”

“Đúng rồi, bây giờ không phải có điện thoại thẻ IC sao? Để nạp thẻ IC cho Tiếu Tiếu mang theo đến đó.”

Ngày hôm sau, Lâm Dược Phi nạp một thẻ IC năm mươi đồng, đặt nó vào giữa cặp sách của Lâm Tiếu. Đồng thời mang về một tin tức tốt: “Con đi hỏi thăm, có hai giáo viên đi theo đội, một là giáo viên trưởng đoàn, một là giáo viên huấn luyện.”

“Giáo viên dẫn đội là một cô giáo ở thành phố, không biết cô ấy nhưng mẹ đoán giáo viên huấn luyện là ai?”

Lữ Tú Anh nhìn nụ cười trên mặt Lâm Dược Phi, lập tức đoán được: “Thầy Triệu.”

Lâm Dược Phi vỗ tay: “Chính là thầy Triệu, thầy Triệu dạy cho hai học sinh tiến vào trận chung kết, giáo viên huấn luyện không phải thầy ấy thì là ai.”

Nói một cách tỉ mỉ, thầy Triệu đi chuyến này cũng là vinh dự cho Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn.

Có giáo viên quen thuộc đi cùng, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cũng yên tâm hơn.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày xuất phát, mọi người tập trung ở cổng nhà ga, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi cùng tiễn Lâm Tiếu đến ga tàu hỏa.

Lâm Tiếu mang theo một chiếc balo, kéo theo một chiếc vali nhỏ, còn mang theo một cái túi đựng chậu rửa mặt, không chịu đưa cho mẹ và anh: “Để con tự xách.”

“Chúng ta sẽ tách ra ở nhà ga, sau đó hành lý con phải tự xách, bây giờ con phải tự xách.” Lâm Tiếu kéo chiếc vali nhỏ, hừng hực khí thế đi về phía trước.

 
Bình Luận (0)
Comment