Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 269

Xe của Lâm Dược Phi đậu ở bên ngoài ga tàu hỏa, Lâm Tiếu tự xách tất cả hành lý của mình đi phía trước.

"Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa." Lâm Tiếu chỉ tay về phía trước, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ thì nhìn thấy trước cổng ga tàu có bảng hiệu được giơ lên cao, bên trên có năm chữ to màu đỏ:

"Đại diện đội tuyển tỉnh A".

Bước chân Lâm Tiếu nhanh hơn, tung tăng chạy tới, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi vội vàng đuổi theo. Sau khi đến gần nhìn thấy người giơ bảng không phải ai khác mà là thầy Triệu thì Lâm Tiếu vui mừng chào hỏi: "Em chào thầy Triệu!"

Bên cạnh thầy Triệu đang có hai học sinh và cha mẹ đang đứng, còn có một nữ giáo viên khoảng ba mươi tuổi.

Thầy Triệu giới thiệu với Lâm Tiếu: "Đây là giáo viên dẫn đội, cô Thường."

"Em chào cô Thường ạ!" Lâm Tiếu chào hỏi cô giáo Thường.

Cô giáo Thường cười nhìn thầy Triệu: "Đây là Lâm Tiếu hay Chu Tuệ Mẫn ạ?"

Thầy Triệu: "Là Lâm Tiếu."

Đang nói chuyện thì cha mẹ Chu Tuệ Mẫn dẫn cô bé tới, thầy Triệu giới thiệu với cô giáo Thường: "Đây là Chu Tuệ Mẫn."

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đã gặp nhau nên hai người lập tức đứng cùng nhau, hai học sinh nam bên cạnh tò mò đánh giá các cô, phát hiện các cô quen biết nhau từ trước nên lộ vẻ ngưỡng mộ.

Hai giáo viên và các phụ huynh chào hỏi lẫn nhau, các phụ huynh nhờ thầy cô chăm sóc con mình, giáo viên thì bảo phụ huynh cứ yên tâm, hai bên khách sáo với nhau xong nhưng bọn học sinh thì không có cơ hội nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh cha mẹ.

Người trên sảnh ga tàu hỏa tới tới lui lui, bảng hiệu trong tay thầy Triệu được giơ lên cao vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.

Hành khách đi ngang qua liên tục có người dùng ánh mắt tò mò đánh giá mấy người bọn họ, có người tò mò hỏi: "Đại diện đội tuyển tỉnh A, mọi người là vận động viên hả?"

Thầy Triệu cười lắc đầu: "Không phải vận động viên, mà là đại diện đội tuyển Olympic Toán học."

"Tôi nói mà, tay chân mảnh khảnh như này nhìn không giống vận động viên, đại diện đội tuyển Olympic Toán học của tỉnh, vậy là đang định đi tham gia thi cấp quốc gia hả?"

Thầy Triệu gật đầu: "Đúng."

"Thật giỏi, thật là giỏi quá." Hành khách đi ngang qua liên tục khen ngợi.

Chung quanh càng nhiều người nhìn lại đây, hiển nhiên là mọi người cảm thấy tò mò về đại diện đội tuyển Olympic Toán học hơn so với đại diện đội tuyển vận động viên.

Nhất là các phụ huynh trong nhà có con nhỏ, dù sao đa số cha mẹ đều hy vọng con mình có thể học tập hơn người chứ không phải là thể dục hơn người. Có thiên phú về thể dục thể thao hay không thì không thể làm bộ được, có thiên phú học tập hay không thì đều là mong ước của các bậc phụ huynh khi còn học lớp nhỏ.

"Đã bốn người tới, còn thiếu hai bạn nữa."

"Thầy Triệu, mấy giờ tàu hỏa chạy, có kịp không?"

Cô giáo Thường nói mọi người yên tâm: "Vẫn kịp, còn gần một tiếng nữa mà, thời gian chắc chắn không thành vấn đề."

Cô giáo Thường cầm vé tàu hỏa của mọi người trong tay, hiện tại vé tàu hỏa vẫn chưa có quy định dùng tên thật, vé của mọi người đều do cô Thường mua, sợ học sinh làm mất vé nên không chia cho bọn chúng, lên xuống đều do cô Thường giữ vé.

Lâm Tiếu tỉnh bơ đến gần cô giáo Thường liếc trộm xem vé tàu hỏa như thế nào, cô chưa từng nhìn thấy vé tàu hỏa, thì ra vé tàu hỏa là một tờ giấy nhỏ hình chữ nhật như vậy.

"Người đang đi về phía chúng ta kia chắc cũng là học sinh tham gia dự thi nhỉ?"

"Hình như là vậy, nhà ba người phía sau nhìn cũng rất giống."

Các thầy cô đoán không sai, trước sau có thêm hai học sinh nam được cha mẹ đưa đến, tổng cộng sáu người đều đã đến đông đủ, cô giáo Thường nói: "Vậy đến trạm trước đi."

"Các vị phụ huynh đưa đến đây là được rồi, giao hành lý cho bọn trẻ, chúng tôi đến trạm trước."

Lâm Dược Phi nói: "Chúng tôi có mua vé sân ga để tiễn con bé lên tàu hỏa."

Hiện tại ga tàu hỏa còn vé tiễn bạn bè người thân, hai đồng một vé là có thể đi đến sân ga.

Đúng ra vé sân ga là không thể lên tàu hỏa nhưng quản lý cũng không chặt chẽ lắm, thí dụ như một đám học sinh như Lâm Tiếu vậy mà phụ huynh muốn giúp con mình mang hành lý lên xe thì bình thường nhân viên phục vụ trên tàu cũng có thể châm chước một chút.

Bây giờ vẫn còn nhiều người muốn trốn vé tàu hỏa nên mua vé sân ga rồi nghĩ cách trà trộn lên tàu hỏa, nếu ở trên xe mà không bị bắt phải mua vé bổ sung thì coi như lần trốn vé này thuận lợi.

Lâm Dược Phi nói muốn mua vé sân ga để tiễn bọn trẻ lên xe thì mấy phụ huynh bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng đúng, chúng tôi không bận, đưa tụi nhỏ lên tàu hỏa rồi quay về."

"Kệ để hành lý trên tàu hỏa rất cao, tự bọn trẻ e là không đặt hành lý lên đó được."

Thiểu số phục tùng đa số, các phụ huynh vốn không định đứa con vào trạm cũng thuận theo số đông đi mua vé sân ga.

Trạm tàu hỏa không có máy kiểm tra an ninh, kiểm tra vào trạm toàn dựa vào nhân viên tự làm. Đội ngũ kiểm tra xếp một hàng rất dài, lưng Lâm Tiếu đeo ba lô, tay kéo một vali nhỏ còn mang theo một cái túi to, mẹ và anh trai đứng phía trước cô thì hai tay trống trơn. Lữ Tú Anh bất đắc dĩ hỏi: "Con không mệt hả?"

Lâm Tiếu: "Không mệt."

Nhân viên kiểm tra an ninh lần lượt kiểm tra hành lý của Lâm Tiếu, không phát hiện vấn đề gì thì vẫy tay để cô đi vào.

 

Trong sáu học sinh tham gia thi đấu thì có hai học sinh hành lý có chút vấn đề nhỏ, một học sinh mang theo một con d.a.o gọt trái cây để gọt táo, nhân viên an ninh không cho mang lên tàu.

Còn có một bạn học mang theo con d.a.o Thụy Sĩ nhỏ, hiện đang rất thịnh hành, nhiều người sẽ đeo bên hông cùng với chìa khóa.

"Con d.a.o nhỏ như vậy cũng chỉ có thể gọt vỏ trái cây, thằng bé một mình ra ngoài tham gia thi đấu nên tôi mang theo cho nó một ít trái cây." Phụ huynh đưa trái cây cho nhân viên kiểm tra an ninh xem, nhân viên kiểm tra vẫy vẫy tay, cho bọn họ mang d.a.o Thụy Sĩ đi vào.

Dao gọt hoa quả của bạn học kia dài quá thì không được, phụ huynh thấy vứt d.a.o đi thì tiếc, may mà có cha mẹ đi cùng nên mẹ kêu cha đứng ngoài nhà ga cầm d.a.o gọt trái cây còn mình thì đi vào tiễn con.

Lữ Tú Anh không mang d.a.o gọt trái cây cho Lâm Tiếu, ở nhà Lâm Tiếu cũng chưa từng dùng, đều là Lữ Tú Anh gọt vỏ sẵn sau đó cho Lâm Tiếu ăn, ở bên ngoài thì càng không dám để cô tự dùng.

Lữ Tú Anh nói: "Mấy ngày ở bên ngoài cố gắng nhịn xíu đừng ăn trái cây, nếu muốn ăn lắm thì con dùng răng gặm bỏ vỏ táo đi."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Con có thể không ăn."

Mọi người mang theo túi lớn túi nhỏ vào trạm, nhân viên kiểm vé nhận vé tàu hỏa từ trong tay cô giáo Thường, dùng cái kìm nhỏ bấm một lỗ trên mỗi vé tàu hỏa, như vậy là đã kiểm vé xong.

Vừa vào sân ga, Lâm Tiếu nhìn thấy trên đường sắt đang đậu một chiếc tàu hỏa thật dài.

"Woa ──" Cô nhỏ giọng phấn khích, nắm chặt tay của Chu Tuệ Mẫn, đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu nhìn thấy tàu hỏa ở khoảng cách gần như vậy.

Lâm Tiếu xách hành lý chạy về phía tàu hỏa, bị Chu Tuệ Mẫn kéo về: "Lâm Tiếu, chúng ta không lên chuyến tàu hỏa này."

Thì ra tàu hỏa đang dừng trên sân ga không phải là chiếc xe mà bọn họ ngồi, chuyến tàu hỏa này sẽ rời đi ngay, mọi người trên sân ga đợi thêm một lúc nữa thì có trận gió thổi qua sân ga, lại có thêm một chiếc tàu hỏa nữa mạnh mẽ tiến vào ga.

Chiếc này mới là xe bọn Lâm Tiếu ngồi.

Tàu hỏa mở cửa ra, đoàn người nối đuôi nhau xuống xe, đám người Lâm Tiếu cũng vội vàng lên tàu hỏa.

Các phụ huynh giải thích với nhân viên trên tàu tình hình, quả nhiên nhân viên đoàn tàu thoải mái cho các phụ huynh lên tàu, chỉ nhắc nhở bọn họ: "Đặt hành lý lên kệ xong thì mau xuống tàu, tránh để tàu chạy rồi mà mọi người vẫn chưa đi xuống."

Loại chuyện này cứ hai ba ngày nhân viên trên tàu lại thấy xảy ra một lần, tiễn người thân bạn bè lên tàu hỏa vẫn chưa kịp xuống thì tàu hỏa đã xình xịch chạy rồi nên chỉ có thể đợi đến trạm tiếp theo để xuống, rồi ở nhà ga mua vé về.

Lâm Tiếu nghe thấy nhắc nhở của nhân viên trên tàu thì rất để bụng, mẹ và anh hai vừa đặt hành lý của cô lên kệ thì Lâm Tiếu đã hối thúc mẹ và anh hai đi xuống.

"Hai người xuống nhanh đi, tàu hỏa chạy thì biết làm sao đây?!"

Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh bị Lâm Tiếu đẩy xuống xe, đứng cạnh cửa sổ cách cửa kính vẫy tay tạm biệt Lâm Tiếu, cửa kính của tàu hỏa màu xanh có thể mở.

Lữ Tú Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh rồi vội vàng nói một câu: "Chờ mẹ một chút."

Một lát sau, cầm theo một túi trứng luộc nước trà chạy đến, đưa vào trong tàu hỏa qua cửa kính: "Tiếu Tiếu, túi trứng luộc nước trà này cho con cùng thầy cô và các bạn học ăn trên tàu hỏa."

Hiện tại ở sân ga có không ít xe đẩy bán đồ ăn, Lữ Tú Anh ngửi được mùi của trứng luộc nước trà nên mua một túi cho Lâm Tiếu, tuy bà không thích mua đồ ăn ở bên ngoài lắm nhưng trứng luộc nước trà hoàn toàn không có vấn đề gì về vệ sinh, vừa ăn ngon lại còn no, ăn trên tàu hỏa cũng tiện.

Đưa một túi trứng luộc nước trà xong thì tàu hỏa cũng phải chạy, Lữ Tú Anh đứng ngoài cửa sổ xe vẫy tay tạm biệt Tiếu Tiếu: "Tiếu Tiếu, ở bên ngoài có chuyện gì thì tìm thầy Triệu và cô Thường. Nếu có thời gian thì gọi điện thoại về nhà nhé, còn không thì thôi."

Cha mẹ của các bạn học khác cũng dặn dò ở ngoài cửa sổ xe, có phụ huynh dặn dò chuyện sinh hoạt như Lữ Tú Anh, có phụ huynh thì dặn dò chuyện cuộc thi: "Lúc thi đừng căng thẳng."

"Trong phòng thi đừng ẩu tả."

"Trước khi thi không được ăn kem que, con biết con ăn kem que sẽ đau bụng mà, mẹ đã nói cô Thường để ý con, chờ con về mẹ sẽ hỏi cô Thường đấy."

"Xuy — xuy." Tiếng tàu hỏa nhả khí vang lên rồi bắt đầu di chuyển chầm chậm, Lâm Tiếu nhìn thấy hình ảnh mẹ và anh hai chuyển dần về phía sau mới phát hiện tàu hỏa đã chạy.

Cô vẫy vẫy tay với mẹ và anh hai: "Tạm biệt mẹ, tạm biệt anh hai."

Tàu hỏa màu xanh đến Trường Xuân thì phải chạy một ngày một đêm, buổi sáng hôm nay xuất phát thì giữa trưa ngày mai mới đến. Cô giáo Thường mua vé giường cứng, chia làm ba tầng trên giữa dưới, trong một khu vực nhỏ trái phải có sáu chiếc giường.

"Em muốn ngủ giường trên." Lâm Tiếu nhìn cây thang đi lên giường trên nói.

Nhưng cô Thường và thầy Triệu không đồng ý, tổng cộng trong tám vé tàu hỏa có hai vé giường trên, vừa hay cho cô giáo Thường và thầy Triệu mỗi người một vé: "Giáo viên ngủ ở giường trên, tất cả các em ngủ ở giường giữa và giường dưới."

Các thầy cô lo các em học sinh leo lên leo xuống không may bị va chạm.

Không được ngủ ở giường trên, Lâm Tiếu đành chọn ngủ trên giường giữa, vì vậy Chu Tuệ Mẫn cũng chọn giường giữa đối diện Lâm Tiếu, như vậy hai người nằm ở trên giường vẫn có thể nhìn thấy nhau.

Trên Lâm Tiếu là cô giáo Thường ngủ, trên Chu Tuệ Mẫn là một hành khách xa lạ. Thầy Triệu ở giường trên cách vách, giường của hai học sinh nam cũng ở cách vách.

Nhưng hiện tại mọi người đều ngồi ở hai chiếc giường tầng dưới bên chỗ cô giáo Thường.

"Chúng ta tự giới thiệu đi." Một học sinh nam sinh: "Tớ là Triệu Hiểu Long, là học sinh của một trường tiểu học ở thành phố Lục, tớ là đội trưởng."

"Tớ là Phương Kính Phàm."

"Lưu Xuân Khánh."

"Lý Thiếu Huy."

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn từng người cũng nói ra tên của bản thân, ánh mắt Lâm Tiếu lướt qua trên mặt mọi người, ngoại trừ cô và Chu Tuệ Mẫn thì sao bốn người khác đều là học sinh nam vậy chứ.

 
Bình Luận (0)
Comment