Lâm Tiếu giơ tay hỏi cô giáo: "Cô ơi, còn em thì sao ạ?"
Cô giáo Dương bảo các bạn học viết tên học sinh có vị trí cao mình ở lần thi trước đó, thế nhưng phía trước Lâm Tiếu không có người.
Cô Dương nói với Lâm Tiếu: "Em tự so với mình. Nếu như lần thi này điểm bị trừ ít hơn lần thi trước, tổng điểm cao hơn, coi như em thắng. Ngược lại thì em thua."
Lâm Tiếu đã quên tổng điểm lần trước thi của mình là bao nhiêu, cô lười lật lại bài thi và cộng lại từng môn, trực tiếp chạy đi tìm Dư Chiêu Chiêu.
Dư Chiêu Chiêu chuyên môn ghi chép điểm số vào trong sổ, thành tích mỗi môn của Lâm Tiếu đều nhớ rất rõ.
Điểm số của Lâm Tiếu một hàng, điểm của Dư Chiêu Chiêu một hàng, mỗi môn đều viết tương ứng, còn phải tính chênh lệch bao nhiêu, tính xem đến mình và vị trí thứ nhất chênh lệch nhiều hay ít.
Dư Chiêu Chiêu khẽ lật sổ, nhìn điểm số lần trước của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu thở phào một hơi: "Haiz, tại sao lần trước tớ thi cao như vậy chứ."
Lần trước thi là kỳ thi hàng tháng, phạm vi thi ít hơn nhiều so với lần thi cuối kỳ này, Lâm Tiếu cũng không xác định được thành tích lần thi cuối kỳ này mình có thể vượt qua kỳ thi hàng tháng trước không.
Phần thưởng giảm bài tập hè của cô giáo Dương đối với Lâm Tiếu mà nói là vô cùng hấp dẫn, như thế cô sẽ có nhiều thời gian chơi Tiểu Bá Vương, không biết nghỉ hè năm nay cô còn có thể ra ngoài du lịch hay không, chắc chắn đến lúc nghỉ hè anh hai sẽ không rảnh, nhưng mẹ nói là mẹ cũng có thể đưa Lâm Tiếu đi du lịch, chỉ là không thể đến chỗ xa như kỳ nghỉ đông, có lẽ có thể chơi ở chỗ gần một chút.
Kỳ nghỉ hè năm nay, Lâm Tiếu chỉ có hơn mười ngày nghỉ.
Còn lại hơn một tháng, Lâm Tiếu đều phải đến Trung học số một để tham gia lớp học.
Lớp năm năm bắt đầu tiếp xúc thi đua từ năm lớp tám, bắt đầu ngay từ kỳ nghỉ hè trước khi bước vào lớp tám.
Mùa hè này cô giáo Dương dạy toán, cô giáo Ngô dạy vật lý, thầy Ngụy dạy hoá học, ba người bắt đầu dạy bài thi đua, nghỉ hè mọi người đều phải đến trường học học bù.
Nghỉ hè chỉ còn lại hơn mười ngày quý giá, Lâm Tiếu cũng không muốn tất cả đều phải dành hết vào làm bài tập về nhà, nếu như có thể giảm bài tập thì quá tốt rồi.
"Haiz, tại sao cô giáo Dương không nói sớm. Nếu biết trước, kỳ thi hàng tháng lần trước tớ sẽ thi thấp một chút." Lâm Tiếu nhớ kỹ điểm số kỳ thi hàng tháng lần trước của mình, trả lại sổ cho Dư Chiêu Chiêu.
"Lâm Tiếu, cậu đến nhà vệ sinh với tớ đi." Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu.
Hai người cùng nhau đi đến nhà vệ sinh cuối hành lang, trên đường đi, Chu Tuệ Mẫn nhìn Lâm Tiếu rất nhiều lần với dáng vẻ muốn nói lại thôi, cắn răng một cái rồi mở miệng.
"Lâm Tiếu, vừa rồi cậu có để ý ánh mắt Dư Chiêu Chiêu nhìn cậu không?" Chu Tuệ Mẫn hỏi.
Lâm Tiếu: "Không có, sao thế."
Chu Tuệ Mẫn: "Tớ cảm thấy sau này cậu không nên nói những lời như thế trước mặt Dư Chiêu Chiêu."
Lâm Tiếu không hiểu: "Nói gì cơ?"
Chu Tuệ Mẫn: "Chính là “tại sao tớ thi cao như vậy”,” kỳ thi hàng tháng lần trước đáng nhẽ nên thi thấp một chút”..."
Ánh mắt lúc nãy của Dư Chiêu Chiêu, Lâm Tiếu không chú ý, nhưng Chu Tuệ Mẫn nhìn thấy.
Dư Chiêu Chiêu nhìn thẳng Lâm Tiếu, ánh mắt nói như thế nào nhỉ, bên trong có ghen ghét, còn có rất nhiều thứ mà Chu Tuệ Mẫn nhìn không hiểu.
Dù sao khoảnh khắc Chu Tuệ Mẫn nhìn thấy ánh mắt của Dư Chiêu Chiêu, trong lòng cô bé cảm thấy ớn lạnh.
"Vừa rồi ánh mắt của Dư Chiêu Chiêu… Rất đáng sợ." Chu Tuệ Mẫn ghé sát vào tai Lâm Tiếu, thấp giọng nói.
"Còn sổ ghi điểm của Dư Chiêu Chiêu…" Chu Tuệ Mẫn vẫn cảm thấy quyển sổ kia cũng rất đáng sợ, một hàng viết thành tích của Lâm Tiếu, một hàng Dư Chiêu Chiêu viết thành tích của mình, trong lớp học Dư Chiêu Chiêu thường xuyên lật sổ kia ra nhìn. Trong lòng cô bé đang nghĩ gì khi nhìn hai hàng thành tích gần nhau như thế.
Lâm Tiếu: "Cũng dễ hiểu mà. Mẹ Dư Chiêu Chiêu coi trọng thành tích như vậy, chắc chắn Dư Chiêu Chiêu rất áp lực."
Chu Tuệ Mẫn gật đầu: "Đúng vậy, ở lớp chúng ta cậu là người học tập thoải mái nhất, còn luôn thi được vị trí thứ nhất."
Bạn học có thành tích từ cuối lên trong lớp, thời gian học mỗi ngày đều dài hơn Lâm Tiếu, làm bài tập còn nhiều hơn Lâm Tiếu.
"Dư Chiêu Chiêu đã rất cố gắng, nhưng thi thì tên vẫn luôn xếp ngoài top mười của lớp."
Lâm Tiếu nhớ tới: "Tớ nhớ trước đó Dư Chiêu Chiêu đã từng nói, mẹ của cậu ấy đặt ra mục tiêu ngắn hạn cho cậu ấy là thi được vào top mười." Nhưng các bạn lớp A1 thành tích đều rất tốt, mấy lần thi Dư Chiêu Chiêu đều không vào được top mười.
Kỳ thi hàng tháng lần trước, thứ hạng của Dư Chiêu Chiêu chẳng những không tiến bộ, mà còn đứng sau ba người. Dư Chiêu Chiêu nhìn thấy bảng vinh danh lập tức oà khóc, gục xuống chỗ ngồi khóc rất lâu, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đi an ủi cô bé, Dư Chiêu Chiêu gục đầu vào trong cánh tay và bảo hai người đi đi: "Tớ muốn yên tĩnh một mình."
Nếu như những bạn học khác nói câu mà chỉ nghe qua trong đài truyền hình, có lẽ Lâm Tiếu sẽ cảm thấy buồn cười. Nhưng khi được nói ra từ miệng Dư Chiêu Chiêu, Lâm Tiếu không muốn cười một chút nào.
Lúc ấy Lâm Tiếu cảm nhận được sự bi thương nồng đậm từ trên người Dư Chiêu Chiêu, còn có sự cô đơn mãnh liệt.
Dư Chiêu Chiêu một mình gục xuống mặt bàn khóc một lát, ngẩng đầu lau khô nước mắt, ghi đề bài thi làm sai của từng môn lên vở sửa lỗi, phân tích nguyên nhân làm sai. Sau đó cô bé bắt đầu viết kiểm điểm, cô bé phải nộp cho mẹ nhìn, cam đoan sau này mình sẽ không tái phạm lỗi sai tương tự, còn phân tích nguyên nhân mình thụt lùi trong lần thi này.
Dư Chiêu Chiêu lau khô nước mắt, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì, hoàn toàn không nhìn ra được cô bé vừa mới khóc.
Nhưng giờ phút này nhìn cô bé càng cô đơn hơn so với lúc cô bé gục xuống mặt bàn khóc.
Trong lớp học ồn ào, bên cạnh Dư Chiêu Chiêu đều là bạn học, nhưng Dư Chiêu Chiêu vẫn cô đơn như vậy.
Lâm Tiếu nghĩ tới lời bản thân vừa nói trước mặt Dư Chiêu Chiêu, trong lòng có chút áy náy, cảm ơn Chu Tuệ Mẫn đã nhắc nhở cô: "Tớ biết rồi, sau này ở trước mặt Dư Chiêu Chiêu tớ sẽ nói chuyện chú ý hơn."
Lâm Tiếu quyết định sau này sẽ không đề cập đến thành tích trước mặt Dư Chiêu Chiêu nữa, trừ khi Dư Chiêu Chiêu chủ động hỏi.
Chu Tuệ Mẫn thở dài: "Hi vọng thi cuối kỳ lần này Dư Chiêu Chiêu có thể thi tốt hơn."
Lâm Tiếu: "Hi vọng cậu ấy thi có thể được vào top mười."
…
Kỳ thi cuối kỳ đã đến trong âm thanh làm bài loạt xoạt, tất cả có chín môn thi, phải thi trong ba ngày.
Ba ngày này đối với Lâm Tiếu mà nói là ba ngày rất nhẹ nhàng, không có bài tập, không cần ôn tập… Lâm Tiếu đã hoàn thành kế hoạch ôn tập trước kỳ thi vài ngày.
Ba ngày này Lâm Tiếu thi xong thì về nhà sớm, còn lại chỉ có chơi.
Thi xong ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Ngày thứ ba, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn, Triệu Hiểu Long, Dư Chiêu Chiêu cùng mấy ban cán sự lớp đi tính điểm, đăng thành tích lên.
Bọn họ đều đã làm quen công việc này, chưa cần giáo viên dặn dò đều đã biết nên làm như thế nào, mấy người bọn họ phối hợp cũng rất ăn ý, tốc độ làm việc rất nhanh.
Thành tích từng môn được công bố, không hề nghi ngờ gì Lâm Tiếu lại đứng vị trí thứ nhất.
Thành tích của Chu Tuệ Mẫn và Triệu Hiểu Long sát nút, thêm một môn, cậu thêm hai điểm, lại thêm một môn, tớ thêm hai điểm.
"Lâm Tiếu, cậu đoán xem tớ và Chu Tuệ Mẫn ai sẽ là người có điểm số cao hơn." Triệu Hiểu Long hỏi.
Lâm Tiếu không chút do dự ủng hộ bạn mình: "Chu Tuệ Mẫn!"
Triệu Hiểu Long: "Xì, chờ mà xem, chờ điểm của tất cả đều được công bố, vị trí thứ hai nhất định là của tớ."
Trải qua một năm học, tính tình của Triệu Hiểu Long cũng thay đổi một chút, hoặc là nói đã quen với việc bản thân thi không bằng Lâm Tiếu. Điểm số thi cuối kỳ này bị Lâm Tiếu bỏ xa, Triệu Hiểu Long không nghiến răng nghiến lợi giống trước kia, cậu bé và Chu Tuệ Mẫn nhìn trông rất thoải mái.
Trong bầu không khí đang thoải mái, sự lo lắng của Dư Chiêu Chiêu trông hết sức rõ ràng.
Từ khi đến văn phòng hỗ trợ cô giáo Dương tính điểm và lên điểm, Dư Chiêu Chiêu gần như chưa hề nói lấy một câu, cô bé vẫn luôn mím môi thật chặt, yên lặng tính toán điểm số.
Điểm số của Dư Chiêu Chiêu còn thấp hơn so với Chu Tuệ Mẫn và Triệu Hiểu Long.
Cho đến nay có hơn mười bạn học có tổng điểm cao hơn cô bé, thành tích của Dư Chiêu Chiêu luôn d.a.o động ở top mười.
Cộng thêm điểm hóa học, Dư Chiêu Chiêu lọt vào top mười, cộng thêm điểm địa lý, Dư Chiêu Chiêu lại rớt khỏi top mười…
Cuối cùng chỉ còn điểm lịch sử chưa tính, tổng điểm tám môn của Dư Chiêu Chiêu là vị trí thứ mười một.
"Các em đi xem bài thi lịch sử giáo viên đã chấm xong chưa, xong thì ôm tới đây." Cô Dương nói.
"Vâng." Bốn người đi đến văn phòng của giáo viên lịch sử, trong lúc đi Lâm Tiếu đụng phải tay Dư Chiêu Chiêu.
Trong mùa hè nóng bức, ngón tay Dư Chiêu Chiêu lạnh buốt giống như đá.
Lâm Tiếu quay đầu nhìn Dư Chiêu Chiêu, sắc mặt cô bé trắng bệch, không có một chút máu.
"Đừng lo lắng." Lâm Tiếu an ủi Dư Chiêu Chiêu.
Đi đến cửa phòng làm việc của giáo viên lịch sử, vừa khéo đụng phải giáo viên lịch sử đang ôm bài thi đi ra: "Vừa định mang tới cho các em." Giáo viên lịch sử giao bài thi cho Lâm Tiếu.
Trở lại văn phòng của cô giáo Dương, bốn người đặt thành tích của môn cuối cùng lên.
Dư Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào bảng thành tích trong lớp, cuối cùng thành tích của tất cả mọi người đều được điền đủ, Dư Chiêu Chiêu kích động nắm lấy tay Lâm Tiếu, thở phào một hơi thật dài.
"Tớ đứng vị trí thứ mười."
Rốt cuộc lần thi này Dư Chiêu Chiêu cũng được vào top mười, hoàn thành mục tiêu mẹ giao cho cô bé.
Lâm Tiếu lấy giấy ăn từ trong túi ra, đưa cho Dư Chiêu Chiêu: "Lau mồ hôi đi." Trên trán Dư Chiêu Chiêu đổ đầy mồ hôi, làm ướt tóc mái của cô bé.
"Không cần đâu." Dư Chiêu Chiêu trực tiếp đưa tay lên trán vuốt một cái, lộ ra một nụ cười vui vẻ sau kiếp nạn.