Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 350

Mặc dù chỉ nghỉ hè hơn mười ngày nhưng các bạn học sinh vẫn rất vui vẻ khi được nghỉ hè.

Ngày tựu trường, các học sinh nhận được bài thi, tất nhiên có người vui thì cũng có người buồn.

Tổng điểm của Lâm Tiếu suýt rơi vào vùng nguy hiểm, cao hơn lần thi trước một điểm. Một điểm này đã cứu mạng cô, để Lâm Tiếu có thể hưởng thụ đãi ngộ được giảm bài tập vào kỳ nghỉ đông.

Cô giáo Dương không chơi xấu, thương lượng với thầy cô những bộ môn khác xem có thể cắt giảm bài tập nào, bạn học nào đánh bại đối thủ cạnh tranh trong đợt thi cuối kỳ này chỉ phải làm một nửa bài tập.

Lâm Tiếu và Dư Chiêu Chiêu đều chỉ cần làm một nửa bài tập, vẻ mặt Lâm Tiếu hớn hở, còn biểu hiện của Dư Chiêu Chiêu khá bình tĩnh: "Nhưng mẹ tớ vẫn sẽ bắt tớ làm hết bài tập thôi."

Có điều Dư Chiêu Chiêu cảm thấy chuyện này không sao cả, dù sao nếu cô bé không làm bài tập mà thầy cô giao thì mẹ cũng sẽ giao bài tập cho cô bé, làm bài tập ai giao cũng vậy thôi.

Thi lọt vào mười hạng đầu, Dư Chiêu Chiêu có thể vượt qua kỳ nghỉ hè vui vẻ, không cần phải kiểm điểm lại với mẹ.

Hôm nay Dư Chiêu Chiêu rất vui vẻ, so với vẻ căng thẳng hôm dán bảng điểm thì cô bé như hai người hoàn toàn khác, trên mặt luôn treo nụ cười, còn tới quầy bán quà vặt để mua đồ ăn vặt mời Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ăn.

"Các cậu muốn ăn gì, tự chọn đi."

Lâm Tiếu: "Tớ còn chưa đi được, phải kiểm tra xem mọi người đã dọn sạch hộc bàn chưa, chờ bạn trực nhật làm xong thì tớ mới đi được."

Đây là nhiệm vụ cô giáo Dương giao cho Lâm Tiếu.

Mấy ngày sau, ngày bảy tháng bảy là thi đại học, trung học số một là địa điểm thi đại học.

Tất cả phòng học trong khu nhà dạy học này đều trở thành địa điểm thi, vậy nên các bạn học phải dọn sạch hết sách vở và các vật dụng linh tinh của mình, mang hết về trong trong kỳ nghỉ hè.

"Đến một mẩu giấy cũng không được để sót." Cô giáo Dương nói thế.

Nếu trong bàn ở nơi thi đại học có giấy thì đó là chuyện lớn liên quan đến gian lận. Người làm lớp trưởng như Lâm Tiếu phải kiểm tra từng bàn của các bạn, sau khi xác định trong hộc bàn hoàn toàn sạch sẽ mới cho phép các bạn học rời đi.

Sau khi Lâm Tiếu kiểm tra xong một lượt thì tới văn phòng gọi cô giáo Dương, để cô giáo Dương đến kiểm tra lại lần nữa.

"Tớ còn lâu lắm, không cần chờ tớ đâu, nếu cậu muốn tới quầy bán quà vặt thì đi trước đi." Lâm Tiếu nói với Dư Chiêu Chiêu.

Dư Chiêu Chiêu khoác cánh tay Lâm Tiếu, cười tủm tỉm nói: "Không sao mà, tớ chờ cậu, chờ khi nào cậu làm xong thì chúng ta cùng đến quầy bán quà vặt."

"Không biết hôm nay có gặp được Hoa Hoa và Cam không."

Dư Chiêu Chiêu kiên trì muốn đợi Lâm Tiếu, kiên trì muốn mời Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ăn đồ ăn vặt, cuối cùng mua một túi kem Bảy Chú Lùn, một túi có sáu que nhỏ, mỗi người ăn hai que.

Dư Chiêu Chiêu dạo một vòng quanh quầy bán quà vặt, không thấy bóng dáng Hoa Hoa va Cam đâu, vậy là rời khỏi trường trong sự tiếc nuối: "Còn muốn cho tụi nó ăn lần cuối trước khi nghỉ hè."

Trước đợt thi cuối kỳ, Dư Chiêu Chiêu không có thời gian để tới thăm Hoa Hoa và Cam, bây giờ thi xong rồi cô bé mới rảnh, nhưng lại không thấy bóng dáng Hoa Hoa và Cam đâu.

Năm nay địa điểm thi đại học của chị Tiểu Vân được phân ở trung học số một.

Lâm Tiếu kiểm tra xem hộc bàn của các bạn đã sạch chưa vô cùng nghiêm túc, một phần nguyên nhân là vì chị Tiểu Vân thi ở đây, trước cửa phòng học còn chưa dán số trường thi nên Lâm Tiếu cũng không biết phòng học lớp mình là trường thi số mấy, nhỡ đâu lại là điểm thi của chị Tiểu Vân thì sao?

Anh trai biết hôm nay Lâm Tiếu dọn về nhà rất nhiều sách, vậy nên hôm nay cố ý lái xe đến đón Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu leo lên ô tô của anh trai: "Anh ơi, lúc thi đại học em cũng muốn đưa chị Tiểu Vân đi!"

Lâm Dược Phi: "Chị Tiểu Vân không cần em đưa."

 

Lâm Dược Phi đã đặt trước phòng khách sạn ở gần trung học số một cho Thẩm Vân rồi, một mình Thẩm Vân đi thi đại học là được.

"À..." Lâm Tiếu nghe nói thế thì hơi thất vọng, lại hỏi tiếp: "Vậy chị Tiểu Vân ăn cơm ở đâu?"

Lâm Dược Phi: "Mẹ sẽ nấu sẵn cơm, anh đưa qua."

Lâm Tiếu lập tức nói: "Em cũng muốn đi chung, em cũng muốn đi đưa cơm cho chị Tiểu Vân!"

 

Lâm Dược Phi dặn dò Lâm Tiếu: "Thi đại học rất quan trọng, em không được làm phiền chị Tiểu Vân nghỉ ngơi, biết không?"

"Không được hỏi chị Tiểu Vân thi thế nào, đề thi có khó không..." Lâm Dược Phi nói một tràng, bảo Lâm Tiếu phải hứa mới đồng ý cho cô cùng đi đưa cơm cho Thẩm Vân.

Lâm Tiếu nhìn anh trai một cái với vẻ bất đắc dĩ, không cần anh trai dặn thì cô cũng không làm những chuyện này. Bản thân cô ghét nhất là vừa thi xong có bạn học tới tìm cô so đáp án, các bạn học bây giờ của Lâm Tiếu đều biết Lâm Tiếu thi xong sẽ không so đáp án.

Lâm Tiếu không hiểu sao anh trai lại căng thẳng đến thế: "Không phải sang năm chị Tiểu Vân mới chính thức thi đại học sao?" Năm nay chị Tiểu Vân mới lớp mười một, chỉ là trải nghiệm thử cảm giác thi đại học thôi mà!

Lâm Dược Phi ừ một tiếng, không trả lời câu hỏi của Lâm Tiếu.

Mặc dù Thẩm Vân chưa từng nói với Lâm Dược Phi, Lâm Dược Phi cũng không hỏi Thẩm Vân, nhưng dựa theo hiểu biết của anh đối với Thẩm Vân thì có lẽ năm nay Thẩm Vân không chỉ muốn trải nghiệm cảm giác thi đại học.

Trước khi thi đại học, Thẩm Vân điền nguyện vọng rất nghiêm túc, cô ấy xem một lần sách nguyện vọng dày cộp, còn tham khảo một lúc lâu với Lâm Dược Phi.

Bây giờ phải điền nguyện vọng trước khi thi đại học, sau đó mới thi, cuối cùng có điểm.

Trước khi thi phải điền xong nguyện vọng, viết nguyện vọng phải dựa theo thành tích bình thường của mình.

Nguyện vọng được chia làm mấy cấp bậc, cao nhất là Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, mà nơi này không liên quan đến Thẩm Vân.

Đại học cấp hai là tám mươi tám trường đại học trọng điểm của quốc gia, cũng không liên quan đến Thẩm Vân.

Cấp ba, cấp bốn... Đến những trường đại học chính quy cấp thấp, đại học chính quy của tỉnh, đây mới là mục tiêu của Thẩm Vân!

Bắt đầu từ năm trước, quốc gia đã chia hệ chính quy thành hệ chính quy trọng điểm và hệ chính quy thông thường. Thẩm Vân không trông chờ vào việc thi đậu hệ chính quy trọng điểm, chỉ cần có thể thi đậu hệ chính quy thông thường thôi là cô ấy sẽ đi học.

Xuống nữa còn có trường cao đẳng nghề, trường cao đẳng nghề của tỉnh, dưới nữa còn có trường trung cấp nghề, trường trung cấp nghề của tỉnh, lúc điền nguyện vọng Thẩm Vân cũng điền hết, nhưng nếu phải chọn giữa đại học và trường trung cấp nghề thì Thẩm Vân sẽ học lại một năm.

Đây cũng là do Lâm Dược Phi luôn âm thầm hướng dẫn Thẩm Vân thay đổi quan niệm, mặc dù bây giờ cao đẳng nghề được ưa chuộng nhưng chắc chắn sau này hệ chính quy sẽ tốt hơn cao đẳng nghề.

Đương nhiên, cao đẳng nghề luôn thấp hơn hệ chính quy một bậc. Nhưng rất nhiều ngành của cao đẳng nghề dễ kiếm việc làm hơn hệ chính quy, muốn thi đậu cao đẳng nghề cũng không dễ, lúc Thẩm Vân quay về trường thì cảm thấy chỉ cần thi đậu cao đẳng nghề là đủ rồi.

Nhưng Lâm Dược Phi lại không nghĩ vậy.

"Em đã vất vả hai năm rồi, thêm một năm nữa có đáng là bao, không thi đậu hệ chính quy thì sang năm thi lại." Lâm Dược Phi luôn nói như vậy với Thẩm Vân để cô ấy đừng nóng vội.

Lúc điền nguyện vọng, Lâm Dược Phi cũng đưa ra rất nhiều đề nghị cho Thẩm Vân. Lâm Dược Phi nói sau này máy tính sẽ phát triển nhanh chóng, xã hội cần rất nhiều nhân tài, những ngành như kiến trúc và kỹ sư cũng rất tốt, bất động sản nhất định sẽ vọt lên, tài chính và kế toán thì lúc nào cũng cần. Về hai ngành sau: "Chờ em tốt nghiệp rồi cũng có thể tới giúp anh."

"Nếu em học tài chính kế toán, thì đến lúc đó tất cả sổ sách của công ty đều do em quản lý." Lâm Dược Phi nói.

Thẩm Vân đỏ mặt, mặc dù cô ấy hơi ngượng ngùng nhưng cuối cùng vẫn điền hai nguyện vọng là kỹ sư xây dựng và tài chính kế toán. Còn máy tính, cô ấy từng tới trung tâm mua sắm để xem thử máy tính, thật sự thì cô ấy không đủ tự tin mình có thể học được, cũng không nghĩ ra được học chuyên ngành máy tính xong sẽ đi đâu để xin việc, vì vậy không dám ghi danh vào chuyên ngành này.

Phần sau là nguyện vọng trường cao đẳng nghề và trường trung cấp nghề, Thẩm Vân bị Lâm Dược Phi ảnh hưởng nên không điền quá nghiêm túc.

Cô ấy ghi đại mấy trường cao đẳng nghề và trường trung cấp nghề mà mình biết, ví dụ như trường cao đẳng kỹ thuật đường sắt ở ngay trong thành phố.

 
Bình Luận (0)
Comment