Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 354

Lữ Tú Anh lắc đầu: “Tiểu Phi, không phải Thẩm Vân không muốn tin tưởng con, đây là bản năng của con bé.”

“Từ bé đến lớn, con luôn có người giúp đỡ. Con biết dù con có thế nào đi nữa thì mẹ vẫn giúp con, gia đình mình vẫn sẽ giúp con.”

“Nhưng còn Tiểu Vân thì không như thế, từ bé đến lớn, không ai giúp đỡ con bé cả.”

“Bây giờ con nói với con bé mình có thể giúp đỡ con bé, vô ích thôi, con bé sẽ không vì mấy lời này của con mà yên tâm được đâu.”

“Vì hai đứa có hai suy nghĩ khác nhau.”

Lữ Tú Anh có thể hiểu Thẩm Vân, bà cảm thấy có rất nhiều người phụ nữ khác có thể hiểu Thẩm Vân. Lữ Tú Anh đã sống không nơi nương tựa từ khi còn nhỏ. Ở quê không có gia sản, chỉ có căn nhà mình tự xây, lúc nhỏ bà biết căn nhà ấy là của anh trai bà, anh trai muốn lấy căn nhà đó để lấy vợ, sinh con.

Khi có cơ hội làm công nhân nữ trong một xưởng dệt bông ở thành phố, Lữ Tú Anh đã đến đó không chút do dự. Lữ Tú Anh làm việc trong xưởng mấy năm, may mắn bắt kịp công việc phân phối nhà trong xưởng, từ đó bà có căn nhà của riêng mình.

“Mẹ có việc làm, có nhà của riêng mẹ, mẹ mới yên tâm.” Sự yên tâm của Lữ Tú Anh không bao giờ là do cha mẹ bà, không phải bởi chồng bà, mà là từ chính bản thân bà.

Nếu năm nay Thẩm Vân phải đi học nghề, dù Lữ Tú Anh cảm thấy tiếc nuối nhưng bà vẫn có thể thông cảm.

“Tiểu Vân từng là người không có gì cả.”

“Người không có gì, khi đã có trong tay thì lại muốn nắm giữ thật chặt.”

“Con bé không dám nắm bắt, nghĩ đến cái tiếp theo, nhưng nhỡ đâu không có cái tiếp theo thì sao.” Lúc đầu Lữ Tú Anh đổi việc cũng đã đắn đo rất nhiều, cũng không hẳn là bỏ việc, chỉ là chuyển từ phân xưởng đến phòng văn thư trực thuộc trường tiểu học, quyết định như vậy đối với bà đã rất khó khăn.

Bỗng nhiên Lâm Dược Phi lao ra khỏi cửa.

Lâm Tiếu nghe thấy tiếng mở cửa, không thấy anh trai đâu: “Mẹ, anh đi đâu rồi, anh không ăn tối ở nhà sao ạ?”

Lữ Tú Anh: “Kệ thằng bé, hai mẹ con mình ăn trước.”

Bữa tối có gà nướng, anh trai không ăn cơm ở nhà, Lâm Tiếu và mẹ chia nhau mỗi người một cái đùi gà, vừa đẹp.

Lâm Tiếu cũng ăn một miếng cánh gà, cánh gà còn lại bày ra đĩa: “Cánh gà này để phần cho anh trai.”

Vào lúc mười giờ tối, khi Lâm Tiếu chuẩn bị ngủ, Lâm Dược Phi về nhà, anh đẩy cửa chống trộm rầm một tiếng.

“Mẹ ơi, con muốn đính hôn với Thẩm Vân.”

“Đính hôn là cái gì?” Lâm Tiếu biết kết hôn là cái gì, nhưng xung quanh không thấy ai đính hôn cả.

“Đính hôn chính là ước định trước khi kết hôn.” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu: “Vậy tại sao lại không trực tiếp kết hôn luôn?”

Lâm Dược Phi: “Thẩm Vân vẫn còn phải đi học.” Bây giờ không cởi mở như sau này, sinh viên có thể kết hôn thậm chí sinh con. Quan niệm phổ biến hiện nay là học sinh chính là học sinh, nếu như Thẩm Vân kết hôn trước khi lên đại học, sợ rằng sẽ bị một số người nhìn với ánh mắt không thiện cảm.

“À…” Lâm Tiếu phản ứng bình tĩnh đối với chuyện anh trai và chị Tiểu Vân muốn đính hôn. Trong lòng Lâm Tiếu, chắc chắn sau này anh trai và chị Tiểu Vân sẽ kết hôn.

Nhiều thêm một bước đính hôn thì Lâm Tiếu sẽ được đến khách sạn ăn nhiều thêm một bữa tiệc thôi, cô cũng không phải là một đứa trẻ tham ăn nên không quá quan tâm đến điều này.

Điều mà Lâm Tiếu quan tâm hơn chính là chị Tiểu Vân muốn đi học trường cao đẳng hay là sang năm thi lại đại học: “Anh, chẳng lẽ anh không bàn bạc với chị Tiểu Vân chuyện này à?”

Lâm Dược Phi gật đầu. Lời của mẹ đêm nay khiến cho anh thấy khá xúc động. Lâm Dược Phi đi tìm Thẩm Vân, hỏi xem cô ấy có nghĩ như vậy hay không.

Hai ngày nay Thẩm Vân xù lông như một con nhím, nhưng vừa nghe thấy lời Lâm Dược Phi thì đột nhiên rơi lệ không ngừng.

“Dì còn hiểu em hơn cả anh...” Thẩm Vân vừa rơi nước mắt vừa nói.

Sau khi Thẩm Vân thi đại học lần thứ nhất thì đã thổ lộ tâm sự với Lâm Dược Phi: “Lúc em đến trường thi cũng nghĩ như anh, nếu năm nay em có thể thi đậu khóa chính quy thì em sẽ đi học, nếu như năm nay thi không đậu thì sang năm em sẽ thi lại. Năm nay coi như là tích lũy kinh nghiệm…”

Ôm lấy mục đích tham gia kì thi để tích lũy kinh nghiệm, nhưng mà lúc Thẩm Vân ngồi trong phòng thi đại học vẫn vô cùng căng thẳng như cũ.

 

“Lúc em bắt đầu làm bài, tay run rẩy lẩy bẩy… Trong đầu toàn là những suy nghĩ lung ta lung tung…”

Cô ấy biết mình nên tập trung làm bài, nhưng trong phòng thi không có cách nào khống chế suy nghĩ của mình. Trong đầu cô toàn là những suy nghĩ nếu như thi không đậu đại học thì nên làm cái gì, nếu như thời gian và công sức cô ấy bỏ ra trong hai năm vừa qua lại không nhận được kết quả mình mong muốn thì nên làm cái gì.

 

Tất cả sự sợ hãi mà Thẩm Vân đã giấu ở trong lòng đều nổi lên ngay lúc trong phòng thi.

Quá trình làm bài trong phòng thi chính là quá trình Thẩm Vân đấu tranh với chính mình. Cô ấy ra khỏi phòng thi là đã biết mình không phát huy tốt. Ngày hôm sau nhận được kết quả, quả nhiên là vậy, mấy đề bài vốn dĩ biết làm nhưng cô ấy ở trong phòng thi lại làm sai.

Việc học lại thích hợp hơn với những học sinh có tâm thế tốt, học sinh có tâm thế không tốt thì không phù hợp với việc học lại, đây là đạo lý mà các giáo viên của Thẩm Vân đều công nhận.

Mặc dù Thẩm Vân đi học thêm một năm cũng không tính là học lại, nhưng áp lực tâm lý sang năm nhất định sẽ càng lớn hơn năm nay. Hơn nữa là tuổi tác Thẩm Vân còn lớn hơn những học sinh học lại.

Lâm Dược Phi thật sự không biết Thẩm Vân còn có vấn đề về tâm thế, anh cau mày, đây đúng là một vấn đề: “Chúng ta cùng nhau nghĩ cách đã.”

Nói tóm lại, hôm nay hai người cuối cùng cũng đã nói tất cả với nhau. Trước đó hai người giống như cây kim so với cọng râu, cãi nhau vô cùng dữ dội, nhưng không hề biết trong lòng đối phương nghĩ như thế nào.

Thẩm Vân ở trong trường học, thời gian đóng cổng là chín giờ. Lâm Dược Phi đưa Thẩm Vân đến cổng trường, còn mình trên đường về nhà vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để tháo gỡ khúc mắc của Thẩm Vân, sau đó anh liền nghĩ đến ý tưởng đính hôn này.

Lữ Tú Anh nghe đến đó, bỗng nhiên cất cao giọng: “Cái gì, đính hôn là do con tự nghĩ sao?”

“Tiểu Vân vẫn chưa biết con muốn đính hôn với con bé hả?”

Lâm Dược Phi bắt chéo chân: “Đúng vậy, con vẫn chưa kịp nói với tiểu Vân.”

“Mấu chốt của vấn đề không phải chỉ là Tiểu Vân vẫn chưa vững tâm, không dám mạo hiểm sao.” Lâm Dược Phi cảm thấy ý tưởng này của mình quá tuyệt.

“Bọn con đính hôn rồi thì chẳng phải Tiểu Vân sẽ càng có lòng tin hơn sao.”

Lâm Tiếu nghi ngờ nhìn anh trai, không rõ hai chuyện này có liên quan gì đến nhau: “Vì sao hai anh chị đính hôn thì chị Tiểu Vân sẽ có tự tin hơn?”

Lâm Dược Phi: “Đây không phải là chuyện rõ rành rành sao?”

Sau khi đính hôn thì anh và Thẩm Vân chính là người một nhà. Trước kia không có người thân ủng hộ cô ấy, sau này có anh chính là người nhà Thẩm Vân, đứng sau lưng ủng hộ cô ấy.

Lâm Tiếu cau mày, cái hiểu cái không. Giống như mẹ và anh trai mới vừa nói, đính hôn chính là mời anh em họ hàng đến khách sạn ăn bữa cơm, chẳng lẽ bữa cơm này là linh đan diệu dược gì sao?

Lâm Tiếu hỏi anh trai: “Sau khi ăn xong thì chị Tiểu Vân sẽ lập tức có lòng tin, lo âu trong lòng sẽ tự động biến mất sao?”

Lâm Dược Phi nghe em gái nói thì cười ha ha: “Không phải chuyện ăn cơm, ý nghĩa của buổi lễ đính hôn này đứa con nít như em không hiểu được đâu.”

Lâm Tiếu quả thực không hiểu, cô không rõ vì sao một nghi thức có thể khiến chị Tiểu Vân và anh trai biến thành người nhà, mà cho dù xem như người nhà thì cũng chưa hẳn đã tin tưởng lẫn nhau.

Lâm Tiếu và anh trai có quan hệ m.á.u mủ, nhưng trước khi anh trai trở nên tốt hơn thì cô cũng không tin anh trai. Nếu như anh trai vẫn giống như trước kia thì lúc cô đưa ra bất kì quyết định gì tuyệt đối sẽ không cho rằng anh trai có thể giúp mình vững tâm.

Sau này anh trai thay đổi trở nên tốt hơn, nhưng Lâm Tiếu cũng không tin tưởng anh ngay lập tức. Lâm Tiếu quan sát anh trai rất lâu, lúc nào cũng chuẩn bị cho việc anh trai sẽ trở về giống như trước.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Lâm Tiếu đều cảm thấy anh trai trở nên tốt hơn giống như một giấc mơ đẹp, nếu như có một ngày giấc mơ đẹp này bị phá vỡ thì cô cũng không thấy bất ngờ tý nào, ngược lại còn cảm thấy như thế này mới là bình thường.

Cho nên Lâm Tiếu cảm thấy dù ngày mai anh trai có đính hôn với chị Tiểu Vân, thì từ đính hôn đến khi thật sự trở thành người nhà có thể dựa vào nhau, chắc chắn cũng cần thời gian.

Anh trai chê cười cô như vậy, Lâm Tiếu thấy hơi không vui: “Anh mới buồn cười ấy.”

Vậy mà anh trai lại muốn dùng đính hôn để giải quyết vấn đề thi đại học của chị Tiểu Vân, trong mắt Lâm Tiếu thấy giống như dùng kiến thức toán học để giải đề bài ngữ văn.

“Lêu lêu lêu, chị Tiểu Vân sẽ không thèm đính hôn với anh đâu.”

Lâm Dược Phi hung dữ lườm Lâm Tiếu: “Phủi phui cái mồm, nói mò gì đấy.”

“Sao mà Tiểu Vân lại không đồng ý đính hôn với anh được, nếu như Tiểu Vân không đồng ý thì anh sẽ theo họ em.”

Lâm Tiếu không bị mắc lừa đâu: “Chúng ta vốn cùng một họ mà.”

 
Bình Luận (0)
Comment