Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 355

Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Tiếu rời giường thì anh trai đã dậy từ sớm, cũng đã tắm rửa xong, đang đứng trước gương chải tóc.

“Mẹ, anh trai lén dùng keo xịt tóc của mẹ.” Lâm Tiếu la lớn về phía phòng bếp.

Lâm Dược Phi lườm Lâm Tiếu: “Sao mà chỗ nào cũng có em thế, đi đánh răng đi.”

Anh trai hôm nay bị khùng rồi, sáng sớm tắm rửa, sấy tóc, vuốt keo, lấy toàn bộ quần áo trong tủ ra đứng trước gương khoa tay múa chân.

Trước khi ăn sáng đã đánh răng rồi, ăn sáng xong lại đánh lần nữa, còn một hơi bóc ra hai cái kẹo cao su doublemint, ném vào trong miệng nhai.

Lúc mẹ đưa Lâm Tiếu đi học thì anh trai còn đang thay quần áo trước gương.

Lâm Tiếu ở trong trường cả ngày thấy rất tò mò, anh trai cầu hôn chị Tiểu Vân có thể thành công hay không đây.

Buổi chiều tan học, đến phiên tổ của Chu Tuệ Mẫn trực nhật, Lâm Tiếu không chờ cả Chu Tuệ Mẫn làm xong mà chào Chu Tuệ Mẫn một tiếng rồi xông đến cổng trường.

“Mẹ, mẹ, anh trai về nhà chưa?” Lâm Tiếu hỏi mẹ.

Lữ Tú Anh: “Về rồi, anh trai con tâm trạng không tốt, sau khi về nhà con đừng có chọc anh đấy.”

Lâm Tiếu biết ngay.

“Chị Tiểu Vân không đồng ý đính hôn với anh trai, đúng không?” Lâm Tiếu nghĩ đến dáng vẻ tràn đầy tự tin của anh trai tối hôm qua, không nhịn được cười ha ha.

Lữ Tú Anh cũng không nhịn được cười cùng Lâm Tiếu một lúc, sau đó căn dặn Lâm Tiếu: “Sau khi về đến nhà không được cười trước mặt anh con nhé.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Con sẽ ráng nhịn ạ.”

Lữ Tú Anh lại cười một tràng, sau đó nói với Lâm Tiếu: “Thật ra cũng xem như là đã đồng ý. Tiểu Vân nói với anh của con, năm nay không đính hôn trước, đợi đến mùa hè sang năm sau khi con bé thi đại học xong, trước khi đi học đại học sẽ đính hôn với anh trai con."

“Hầy.” Câu này của mẹ khiến cho Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Chị Tiểu Vân lại muốn học thêm một năm sao?”

Lữ Tú Anh: “Đúng vậy, chị Tiểu Vân của con quyết định lại liều một phen, mặc kệ kết quả thi đại học sang năm như thế nào cũng không hối hận.”

“Á, sao anh trai làm được thế?” Lâm Tiếu quá bất ngờ, dường như đã thấy được anh trai viết đáp án toán học trên bài thi ngữ văn, còn lấy được điểm tối đa.

Thế giới này thật là quá kỳ quái.

“Vậy anh trai có gì không vui chứ?” Lâm Tiếu khó hiểu nói. Anh trai muốn chị Tiểu Vân học lại một năm chiến đấu thi vào khoa chính quy, chị Tiểu Vân đồng ý, anh trai muốn đính hôn với chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân cũng đã đồng ý một năm sau sẽ đính hôn.

Trong mắt Lâm Tiếu, anh trai đã giành chiến thắng toàn diện mà!

Viết đáp án toán học trên bài thi ngữ văn được điểm tối đa, chẳng phải nên thấy cực kỳ vui mừng sao?

Lữ Tú Anh nín cười nói: “Anh của con cảm thấy đáng lẽ Tiểu Vân nên đặc biệt vui mừng đính hôn với nó, cái kiểu mà một giây đồng hồ cũng không do dự ấy.”

Không ngờ Tiểu Vân lại muốn sang năm thi đại học xong rồi mới đính hôn.

Lâm Tiếu: “Chị Tiểu Vân đồng ý đính hôn cùng anh trai đã là rất khá rồi.”

Lâm Tiếu thật không rõ chị Tiểu Vân coi trọng anh trai ở cái gì, nhất định là anh trai ở bên ngoài quá biết giả bộ.

Lâm Tiếu có hơi sầu lo nói: “Sao chị Tiểu Vân lại đồng ý sang năm đính hôn chứ, chị ấy còn không hiểu rõ anh trai mà…”

Lữ Tú Anh thắc mắc nói: “Không hiểu rõ cái gì của anh con chứ?”

Lâm Tiếu đếm trên đầu ngón tay: “Rất nhiều đó!”

“Ngáy thì to, tất thì bốc mùi, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong muốn ra ngoài thì anh trai đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh đi ị!”

Lữ Tú Anh: “... Những thứ này không quan trọng.”

Lâm Tiếu: “Sao lại không quan trọng chứ.”

Mỗi lần cả nhà khó lắm mới cùng nhau đi ra ngoài, đi chợ phiên, đi công viên, đi vườn bách thú… Lúc Lâm Tiếu đầy hứng thú muốn ra ngoài thì đều phải đợi anh trai ở trong nhà vệ sinh.

Anh trai không thể đi nhà vệ sinh sớm một chút sao?

Vì sao nửa tiếng trước không đi, mười phút trước không đi, nhất định phải nhắm lúc chuẩn bị ra khỏi cửa rồi mới đi, có đôi lúc Lâm Tiếu đã bước một chân ra khỏi cổng rồi!

Anh trai như thế thật sự quá đáng ghét!

“Mẹ, con có thể nói cho chị Tiểu Vân biết chuyện này không.” Lâm Tiếu hỏi, cô cảm thấy chị Tiểu Vân hẳn là sẽ cảm kích điều kiện tiên quyết để đưa ra quyết định đính hôn quan trọng này.

Lữ Tú Anh: “... Không cần phải nói.”

Lâm Tiếu: “Thật sự không cần phải nói sao?”

 

Lữ Tú Anh: “Thật.”

“Con tuyệt đối không được nói đâu đấy!” Lữ Tú Anh dặn dò lặp đi lặp lại.

“Nếu như con nói thì anh con sẽ đánh c.h.ế.t con!”

Lữ Tú Anh vì muốn khiến cho Lâm Tiếu hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nói: “Đến lúc đó nếu như anh của con đánh con thì mẹ cũng không ngăn đâu.”

Lâm Tiếu rụt cổ lại: “Vâng ạ…”

Vậy lần sau lúc du lịch, cô nhất định phải gọi chị Tiểu Vân cùng đi chơi, cô chỉ có thể cầu nguyện chị Tiểu Vân tự mình phát hiện thôi!

 

Sau hai ngày chán nản ở nhà, anh trai đã xốc lại tinh thần.

Sau hai ngày điều chỉnh cảm xúc, chị Tiểu Vân bắt đầu tập trung cho chương trình lớp mười hai.

Lâm Tiếu nghe nói trong số những bạn bè cùng tham gia kỳ thi đại học sớm với chị Tiểu Vân thì chỉ có một người đậu vào trường đại học trọng điểm, năm nay đã đi học. Còn những người bạn khác đều chuẩn bị để thi lại vào năm sau.

Thậm chí còn có một người trúng tuyển vào một khoa chính quy, giáo viên nói cô ấy có thể đi học luôn năm nay, nhưng đó không phải là trường mà người bạn đấy thích nên cô ấy đã từ chối thẳng.

Lựa chọn của các bạn ấy cũng đã tiếp thêm dũng khí cho chị Tiểu Vân.

Nếu đã quyết định, Tiểu Vân vứt hết những đắn đo suy nghĩ trước đây ra sau đầu, không ngoái lại nhìn nữa.

Lâm Tiếu tiếp tục học lớp thi đua ở trường trung học số một, nhưng bầu không khí trong kỳ nghỉ hè vui vẻ hơn nhiều, trò giải trí của các bạn học cũng nhiều hơn.

Ngoài bóng rổ và bóng đá trong lúc ra chơi, các bạn nữ bắt đầu chơi thắt dây, những sợi dây màu sắc rực rỡ có thể thắt ra rất nhiều loại nút thắt, cuối cùng thắt được thành một chiếc vòng tay hoặc dây tết tóc xinh đẹp.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng đi tới cửa hàng phụ kiện ở phố sau, mua một túi dây màu. Chu Tuệ Mẫn học hỏi từ những người bạn cùng lớp, bắt tay vào làm ngay.

Lúc quan sát Lâm Tiếu thấy cũng đơn giản, cô chỉ cần nhìn một lần đã nhớ. Nhưng lúc thật sự bắt đầu thắt, Lâm Tiếu phát hiện, mắt mình biết làm nhưng tay thì không.

Lâm Tiếu thắt thử, sai rồi, tháo ra thắt lại, lại sai tiếp.

Sau khi tháo ra vài lần, Lâm Tiếu ném sợi dây màu rối tung sang một bên, bỏ đi.

Chu Tuệ Mẫn cầm lấy sợi dây màu của Lâm Tiếu: "Để tớ thắt cho cậu, thắt đẹp luôn."

Hai ngày sau, Chu Tuệ Mẫn đeo chiếc vòng tay mình thắt được lên cổ tay Lâm Tiếu, Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: "Tuệ Mẫn, cậu giỏi thật đấy."

Chu Tuệ Mẫn thắt hai chiếc vòng tay giống nhau, cô bé và Lâm Tiếu mỗi người đeo một cái trên cổ tay.

Trong giờ ra chơi, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nắm tay nhau đi vệ sinh, cô Dương nhìn thấy chiếc vòng tay trên cổ tay hai người, cười nói: "Các em mua giống nhau à?"

Lâm Tiếu: "Không phải mua đâu ạ, Chu Tuệ Mẫn thắt đấy ạ."

Cô Dương cẩn thận nhìn lại, chiếc vòng tay được thắt rất đẹp, cô ấy khen: "Khéo tay quá."

Sau khi cô Dương rời đi, Chu Tuệ Mẫn hơi lo lắng: "Có khi nào cô Dương sẽ thấy tớ chỉ lo thắt vòng tay, không tập trung học hành làm ảnh hưởng đến học tập không?"

Lâm Tiếu cảm thấy Chu Tuệ Mẫn nghĩ nhiều rồi: "Cô Dương không nói gì đâu, cô ấy còn khen cậu khéo tay nữa kìa."

"Nếu cô Dương có ý kiến, chắc chắn cô ấy sẽ nói thẳng. Huống chi cậu đâu có đi học thắt vòng tay, thành tích của cậu lúc nào cũng tốt mà."

Dù học sinh có như thế nào thì cũng không thể dùng toàn bộ thời gian cho việc học được. Chắc chắn các thầy cô cũng biết rõ việc này, nếu có giáo viên nào mong muốn học sinh dùng hết thời gian cho việc học thì chắc chắn giáo viên đó có vấn đề rồi.

Hai chiếc vòng tay giống nhau của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đã dấy lên một trào lưu nhỏ trong lớp. Các bạn nữ thân với nhau cũng bắt đầu thắt vòng tay giống nhau đeo trên cổ tay, nhưng dù sao thì việc thắt dây quá khó, trong lớp chỉ có một vài bạn nữ có thể làm được. Rất nhanh chuyện này đã phát triển theo cách khác, các bạn nữ thân thiết cùng tới phố sau mua dây buộc tóc và kẹp tóc giống nhau.

Hai người Bạch Huyên và Trương Quân Nhã cùng buộc tóc đuôi ngựa, dùng kẹp tóc giống nhau.

Hai người cao ngang nhau, mặc đồng phục giống nhau, cùng cột tóc đuôi ngựa và dùng kẹp tóc giống nhau. Khi cô Dương nhìn thấy thì cười nói: "Hai em làm gì đấy, ăn mặc như hai chị em sinh đôi vậy."

Lâm Tiếu lập tức xem cô Dương như tri kỉ của mình, cô nói với Chu Tuệ Mẫn: "Tớ cảm thấy Bạch Huyên và Trương Quân Nhã rất giống nhau."

Lúc vừa lên cấp hai, Lâm Tiếu phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới phân biệt được hai người họ, cô Dương cũng nói hai người như hai chị em sinh đôi.

Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: "Đâu có giống."

Trò chơi thắt dây của các bạn nữ giống như một cơn gió thổi qua, rất nhanh đã hạ nhiệt. Bạn nào không biết làm như Lâm Tiếu thì chỉ thử một vài lần đã bỏ cuộc, bạn nữ nào biết thắt cũng chỉ làm một hai cái là chán.

Nếu nói trò chơi mới của các bạn nữ như một cơn gió nhẹ, thì trò chơi mới của các bạn nam sẽ như một cơn lốc.

"Lái máy bay đi."

"Đề khó như vậy mà cậu cũng làm được, lái lái lái lái cậu ấy đi."

"Hôm nay là sinh nhật của của của cậu, lái máy bay chúc mừng đi."

 
Bình Luận (0)
Comment