Xe motor mới của Lữ Tú Anh rất nhỏ, còn không cao bằng hai mươi tám inch[1]. Bà ngồi trên hai mươi tám inch, hai chân không chạm đất, sau khi dừng xe phải nhảy xuống, trước khi lái xe phải dựng chân chống – chân trái đạp lên bàn đạp xe bên trái, chân phải chống dưới đất, sau khi đạp xe thì mới vòng chân phải qua, ngồi lên yên xe.
[1]chỉ bánh xe đạp hai mươi tám inch.
Motor mới rất thấp, Lữ Tú Anh ngồi ở trên mà hai chân đều có thể chống xuống đất. Khi mua motor, Lữ Tú Anh đã thử lái vài chiếc, Motor lớn rất phong cách, nhưng thứ Lữ Tú Anh muốn chính là an toàn và nhẹ nhàng.
Bà chọn một chiếc nhỏ nhất, định chậm rãi lái lúc đi đưa đón Lâm Tiếu, lái theo tốc độ của xe đạp, chỉ là ít dùng sức hơn. Bà cũng không chạy đường dành cho ô tô mà chỉ chạy ở đường dành cho xe đạp, bên cạnh đều là xe đạp, vô cùng an toàn. Có chuyện thì bóp phanh lại, chống cả hai chân dừng lại, dừng xe thuận tiện hơn lúc lái hai mươi tám inch nhiều.
Khi mới mua Motor nhỏ trước sau trơn nhẵn, Lữ Tú Anh gắn thêm một cái giỏ ở phía trước, mua đồ ăn sẽ dùng để để, gắn thêm một cái hộp ở phía sau, để Lâm Tiếu dùng để cặp sách. Gắn thêm một cái hộp ở phía sau cũng càng an toàn hơn, như vậy thì sau lưng Lâm Tiếu sẽ có cái hộp chống đỡ, khi xe tăng tốc cũng sẽ không bị ngã ra sau.
Yên xe Motor cũng có thể dùng chìa khóa để mở ra, nâng yên xe lên, phía dưới cũng có thể để một ít đồ. Lữ Tú Anh để hai cái áo mưa ở dưới yên xe, như vậy khi trời mưa sẽ có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.
Bà còn mua hai cái mũ bảo hiểm một lớn một nhỏ, bà một cái Lâm Tiếu một cái, đều là màu đỏ tươi, cùng màu đỏ với chiếc xe Motor.
"Con đội lên thử xem!" Lữ Tú Anh giúp Lâm Tiếu đội mũ bảo hiểm lên: "Có bị lỏng không? Có chật không?"
Lâm Tiếu lắc lắc đầu: "Không lỏng, cũng không chật ạ."
Lữ Tú Anh vói một ngón tay vào mũ bảo hiểm của Lâm Tiếu, vừa đủ có thể chen vào: "Không lỏng không chặt, vừa vặn, không cần phải đi đổi."
Khi Lữ Tú Anh mua mũ bảo hiểm đã nói với ông chủ, nếu như kích cỡ không phù hợp thì sẽ quay lại đổi. Bây giờ đội vừa rồi, vậy thì không cần đi đổi nữa.
"Được rồi, con cởi mũ bảo hiểm xuống đi." Lữ Tú Anh vươn tay lấy mũ bảo hiểm của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cong eo né tránh, cô chạy vào nhà: "Con đi soi gương đã!"
Lâm Tiếu khua tay múa chân làm vài động tác với gương, mặc dù xe Motor của mẹ là xe Motor nhỏ có tốc độ giống như xe đạp, mặc dù Lâm Tiếu chỉ có thể ngồi phía sau được mẹ chở đi, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc cô cảm thấy mình đội mũ bảo hiểm lên trông cực kỳ ngầu!
Lâm Tiếu ngâm nga trước gương: "Shuke Shuke Shuke Shuke Shuke Shuke Shuke Shuke, Shuke lái máy bay!"
Trông mình đội mũ bảo hiểm giống như Shuke Beita!
"Mẹ ơi, sau khi lớn lên con muốn lái máy bay!" Lâm Tiếu hét vọng ra bên ngoài.
"Bây giờ em muốn lấy điểm tối đa môn thể dục còn khó, máy bay không đùa được đâu." Giọng của anh hai đột nhiên vang lên phía sau Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu bất ngờ, đưa tay lên vỗ ngực: "Anh, anh về khi nào vậy?"
"Khi em hát Shuke Beita." Lâm Dược Phi thở dài, em gái cũng đã lớp tám rồi, hát Shuke và Beita mà còn hát vui vẻ tới như vậy.
"Lái máy bay thì em không được rồi, hay là em đi chế tạo máy bay đi."
Hiện tại Lâm Tiếu đang học thi cả ba môn Toán Lý Hóa, đều là sở trường, Lâm Dược Phi cảm thấy sau này em gái rất thích hợp làm công việc nghiên cứu khoa học.
"Chế tạo máy bay hả?" Chế tạo máy bay đối với Lâm Tiếu không có lực hấp dẫn bằng lái máy bay, cô nói với anh hai: "Để em suy nghĩ một chút đã."
Lâm Dược Phi gõ cộc cộc hai cái trên mũ bảo hiểm của em gái: "Vậy em suy nghĩ cho kỹ đi."
…
Giấc mơ tự chạy xe đi học của Lâm Tiếu hoàn toàn tan biến.
Có điều ngồi trên xe Motor nhỏ của mẹ đi học, thật sự rất vui.
Tháng chín, ánh mặt trời vẫn chói chang, nhưng mà chạy xe Motor nhỏ được gió thổi lên người rất mát mẻ. Mẹ chạy thẳng một đường dưới bóng cây, Lâm Tiếu nhìn thấy những chiếc xe đẹp bên cạnh lần lượt bị vượt qua.
Mẹ nói là cùng tốc độ với xe đạp, nhưng khi thật sự lái Motor nhỏ đi, vẫn nhanh hơn xe đạp nhiều. Lâm Tiếu nhìn giờ từ đồng hồ điện tử trên cổ tay, sau khi đổi thành Motor nhỏ, thời gian thời gian đi một chuyến đến trường của cô giảm được mười phút.
Như vậy có nghĩa là sáng sớm Lâm Tiếu có thể ngủ nhiều thêm mười phút nữa!
Hơn nữa chỗ ngồi của Motor thoải mái hơn xe đạp nhiều, rộng rãi lại còn rất có độ co dãn, m.ô.n.g cũng không mỏi chút nào.
Quan trọng nhất chính là, như vậy thì mẹ sẽ không mệt nữa.
"Mẹ, nếu như mua Motor nhỏ sớm một chút thì tốt rồi." Lâm Tiếu thấy hơi đau lòng cho mẹ, nếu như mua sớm hai tháng, thì mùa hè này mẹ sẽ đổ ít mồ hôi hơn.
"Mùa hè ra chút mồ hôi tốt cho cơ thể, giải độc." Lữ Tú Anh nói, bà lái xe đi đưa đón Lâm Tiếu vốn không cảm thấy mệt, trước kia mùa hè bà làm việc ở phân xưởng, đổ mồ hôi còn nhiều hơn thế này.
Lâm Tiếu nghe thấy mẹ lý luận giải độc, lập tức nói: "Mỗi ngày con ở trong trường học đều đổ rất nhiều mồ hôi!" Cô sợ về nhà mẹ không cho cô bật điều hòa.
Tới cổng trường, Lâm Tiếu cởi mũ bảo hiểm xuống, chạy vào cổng trường nhanh như chớp: "Tạm biệt mẹ!"
Buổi chiều tan học, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng nhau quai cặp đi ra cổng. Hai người vừa đi, vừa thảo luận đề thi Toán đã làm lúc nãy, đột nhiên, Chu Tuệ Mẫn kéo đồng phục của Lâm Tiếu một cái: "Lâm Tiếu!"
"Làm sao vậy?" Lâm Tiếu ngẩng đầu, bước chân lập tức ngừng lại, cô không thể tin mà trừng lớn hai mắt: "Tiểu Hoàng?"
Bên cạnh xe Motor màu đỏ, mẹ dắt Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng nửa ngồi dưới đất, yên tĩnh nhìn các bạn học đi ra từ cổng trường.
Nghe thấy Lâm Tiếu gọi tên của nó, Tiểu Hoàng lập tức đứng lên, muốn chạy tới chỗ Lâm Tiếu, bị mẹ kéo lại: "Ở đây không được chạy lung tung!"
Mẹ dựa trên xe Motor giữ lấy Tiểu Hoàng, đương nhiên trở thành khung cảnh đẹp nhất cổng trường, các bạn học sôi nổi nhìn về phía Tiểu Hoàng.
Lâm Tiếu nhanh chóng chạy tới chỗ Tiểu Hoàng: "Mẹ! Sao mẹ lại đưa Tiểu Hoàng đến đây?"
Lữ Tú Anh bất đắc dĩ nói: "Nó cứ nhất quyết đòi theo cùng."
Chiều nay khi Lữ Tú Anh ra ngoài, không biết Tiểu Hoàng muốn cùng tới đón Lâm Tiếu, hay là muốn ngồi xe Motor nhỏ của mẹ đón gió, nhất quyết muốn đi theo Lữ Tú Anh ra ngoài, tự mình nhảy vèo một cái lên trước bàn đạp của Motor nhỏ.
Lữ Tú Anh ôm Tiểu Hoàng xuống, Tiểu Hoàng lại nhảy lên, Lữ Tú Anh lại ôm xuống, nó lại nhảy lên...
Lữ Tú Anh bất đắc dĩ hỏi: "Mày cũng muốn đi đón Tiếu Tiếu à?"
Tiểu Hoàng: "Gâu gâu gâu gâu!"
Lữ Tú Anh: "Vậy Motor khởi động rồi, mày không được nhảy xuống đâu đó!"
Tiểu Hoàng: "Gâu gâu gâu gâu!"
Tiểu Hoàng ngồi trên bàn đạp xe Motor, hai đùi của Lữ Tú Anh chặn Tiểu Hoàng ở giữa. Lúc đầu rất cẩn thận mà lái xe thật chậm, sau đó xác định Tiểu Hoàng thật sự rất ngoan, vẫn ngồi trên bàn đạp không nhúc nhích, Lữ Tú Anh mới dùng tốc độ bình thường chạy.
"Tiểu Hoàng! Em cũng tới đón chị tan học à!" Lâm Tiếu ngồi xổm xuống ôm Tiểu Hoàng vuốt ve, cô thật sự thấy rất vui!
Tiểu Hoàng tới cổng trường đón cô, làm tròn lên cũng xem như thực hiện được một nửa ước mơ thời Tiểu học của cô, đưa Tiểu Hoàng cùng đi học!
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tiếu đi vào lớp học, lập tức bị mấy người bạn học vây quanh: "Lâm Tiếu Lâm Tiếu, con ch.ó màu vàng ở cổng trường ngày hôm qua là sao vậy?"
"Lâm Tiếu, đó là chó nhà cậu ư?"
"Lâm Tiếu, mẹ cậu đưa theo chó tới đón cậu hả?"
Các bạn học đều rất tò mò về Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu kể lại sinh động như thật sự tích Tiểu Hoàng dọa ăn trộm chạy khi còn nhỏ, bảo vệ toàn bộ tài sản của cả khu nhà cho các bạn học nghe.
Các bạn học đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.
"Tiểu Hoàng thật là thông minh."
"Tuyệt thật, tớ cũng muốn nuôi chó, nhưng mẹ tớ không đồng ý. Trở về tớ sẽ nói lại với mẹ, nuôi chó có thể trông nhà!"
Trong lớp có mấy bạn học định sau khi về nhà sẽ kể sự tích của Tiểu Hoàng cho cha mẹ nghe, hy vọng cha mẹ có thể vì vậy mà đồng ý cho mình nuôi chó.
"Sau đó thì sao? Sau đó Tiểu Hoàng còn có chuyện gì nữa không?" Bạch Huyên hỏi.
Chuyện của Lâm Tiếu là lúc Tiểu Hoàng được vài tháng, bây giờ Tiểu Hoàng đã hơn ba tuổi, Bạch Huyên cảm thấy sau đó có lẽ sẽ có nhiều câu chuyện tuyệt vời hơn.
Lâm Tiếu lắc đầu: "Hết rồi."
"Hả..." Bạch Huyên tiếc nuối.
Lâm Tiếu chột dạ sờ sờ mũi, Tiểu Hoàng càng lớn càng lười, càng lớn càng tham ăn, sự tích thông minh vĩ đại lúc còn nhỏ chỉ từng xuất hiện được một lần như vậy, nếu không thì cô cũng sẽ không kể cho các bạn học nghe câu chuyện lúc Tiểu Hoàng mới được vài tháng tuổi.
Khi tan học, Lâm Tiếu đi ra cổng trường lại nhìn thấy mẹ tiếp tục đưa Tiểu Hoàng đến.
Lâm Tiếu ngạc nhiên nói: "Mẹ, tại sao Tiểu Hoàng lại tới nữa!"
Lữ Tú Anh: "Hôm qua con vui vẻ như vậy, lúc ăn gà rán còn xé một miếng đút cho nó, hôm nay nó có thể không tới à?"
Lâm Tiếu từ chối tin Tiểu Hoàng đến đây chỉ vì một miếng thịt gà: "Rõ ràng là Tiểu Hoàng muốn nhìn thấy con sớm hơn một chút!"
Về đến nhà, lúc Lâm Tiếu ăn cơm tối, Tiểu Hoàng vòng tới vòng lui ở bên chân Lâm Tiếu, muốn để Lâm Tiếu đút thịt cho nó ăn.
Lâm Tiếu từ chối nó: "Không được, hôm nay thịt đều mặn, không thể cho em ăn được."
"Ư..." Tiểu Hoàng uất ức rời đi.