Tháng chín, năm học mới bắt đầu, học sinh lớp bảy nhập học.
Lâm Tiếu không còn là học sinh nhỏ nhất trong trường nữa, ở dưới đã có một đám đàn em trai gái nhỏ hơn vào học.
Lúc đầu Lâm Tiếu không có cảm giác gì cả, học sinh trường trung học tới rồi lại đi, nhà ăn vẫn chật như cũ. Nhưng rất nhanh Lâm Tiếu đã phát hiện lúc chào cờ, hay lúc thể dục giữa giờ, thậm chí lúc cô đang ngồi trong phòng học cũng thường xuyên có mấy người đàn em lớp bảy chạy tới nhìn cô.
Những đàn em đến xem Lâm Tiếu đều là học sinh lớp học năm năm trường trung học số một.
Lâm Tiếu chẳng hiểu có chuyện gì, sau đó cô Dương đã giải thích thắc mắc trong lòng cô: "Lúc tuyển sinh hè, giáo viên tuyển sinh đã kể câu chuyện của em cho những học sinh mới."
Thì ra giáo viên tuyển sinh đã xem Lâm Tiếu như một con át chủ bài của trường trung học số một.
Lâm Tiếu nhớ lúc giáo viên tuyển sinh đến nhà mình cũng đã nói gì đó, giáo viên tuyển sinh dùng cơ sở vật chất hiện đại, giáo viên xuất sắc và nhà ăn của trường trung học số một cùng những món ăn đa dạng thơm ngon để hấp dẫn Lâm Tiếu. Sau khi nhận ra cô có hứng thú với các món ăn, giáo viên ấy càng miêu tả kỹ càng hơn.
Không ngờ một năm sau, lúc giáo viên tuyển sinh đến nhà của học sinh mới thì lý do hấp dẫn học sinh đã có thêm Lâm Tiếu.
"Chắc các em cũng biết Lâm Tiếu trong trận chung kết cuộc thi Hoa Cup năm ngoái nhỉ? Bây giờ Lâm Tiếu đang học lớp học năm năm ở trung học số một, thành tích vẫn cực kỳ tốt, bây giờ đang đứng đầu ba môn toán, lý, hóa trong lớp thi đua đấy."
"Lâm Tiếu đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi Hoa Cup, mới học tiểu học đã phát biểu một bài luận nhỏ rồi, em ấy đã không do dự gì mà chọn lớp học năm năm của trường trung học số một chúng ta."
Một học sinh xuất sắc như Lâm Tiếu còn lựa chọn lớp học năm năm của trường trung học số một, vậy thì những học sinh khác còn do dự gì nữa chứ?
Sau khi cái tên Lâm Tiếu được giáo viên tuyển sinh sử dụng như một con át chủ bài để tuyển sinh thì thật sự phát huy tác dụng, rất nhiều bạn học còn đang do dự đã quyết định nhập học trường trung học số một.
Nếu đã vào trường trung học số một vì bị Lâm Tiếu hấp dẫn, đương nhiên là sau khi nhập học thì phải xem ‘thần tượng’ Lâm Tiếu này rồi.
Bây giờ Lâm Tiếu không dám ồn ào đùa giỡn ở hành lang, lên xuống cầu thang cũng tỏ ra nghiêm túc, cô muốn bảo vệ hình tượng của mình trước các đàn em lớp bảy.
Ở đâu trong trường học Lâm Tiếu cũng thường xuyên nghe được tiếng thì thầm của các học sinh mới: “Ai là Lâm Tiếu vậy?”
“Người cột tóc đuôi ngựa đó.”
“Ai cũng cột tóc đuôi ngựa hết mà.”
“Là người đeo chiếc vòng tay màu đỏ.”
“Cả hai người đều đeo vòng tay đỏ.”
“Người ở bên trái.”
“Bên tay trái của họ hay là tay trái của tụi mình?”
Lâm Tiếu nghe thôi cũng mệt, cô giơ tay lên, quay đầu lại nói với các đàn em lớp bảy ở đằng sau: “Chị là Lâm Tiếu.”
Nhóm đàn em lớp bảy chạy nhanh về phòng học của mình, như một đàn chim sẻ bị giật mình bay ra khỏi đường dây điện.
Bạn nữ chạy cuối cùng quay đầu lại, bối rối xin lỗi Lâm Tiếu: “Chị ơi, tụi em xin lỗi.”
Lâm Tiếu: “Không sao!”
Cô nhìn sang Chu Tuệ Mẫn với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tại sao các em ấy lại chạy vậy?”
Chu Tuệ Mẫn cong eo cười: “Cậu làm đàn em lớp bảy sợ rồi!”
Từ lớp bảy lên lớp tám, thay đổi lớn nhất là có thể đạp xe đi học.
Lớp Lâm Tiếu có khu đỗ xe đạp, cô Dương nhờ Lâm Tiếu lên danh sách những học sinh đi học bằng xe đạp.
Cô Dương nói với cả lớp: “Những bạn nào đi học bằng xe đạp phải có chữ ký của phụ huynh vào ngày mai.”
Có một bạn học giơ tay lên hỏi: “Cô ơi, phụ huynh ký tên có cần viết gì không ạ?”
Cô Dương: “Viết đồng ý cho xxx đi học bằng xe đạp rồi ký tên là được.”
Lâm Tiếu cũng muốn đạp xe đi học.
Nhưng cô chưa biết đạp xe.
Buổi tối về nhà, Lâm Tiếu lập tức nói với mẹ: “Mẹ, mẹ lấy chiếc xe đạp ra giúp con đi, con muốn đạp xe đi học.”
Chiếc xe đạp nhỏ của Lâm Tiếu vẫn luôn được đặt ở góc sân, Lữ Tú Anh dùng một tấm nhựa để phủ lên trên, nhưng những cơn gió thổi qua mỗi ngày vẫn làm nó dính rất nhiều bụi.
Lữ Tú Anh ngạc nhiên một lúc rồi cười nói: “Tại sao lại muốn đạp xe đi học? Xe đạp của con nhỏ quá, bây giờ không dùng được nữa.”
Chiếc xe đạp trẻ em được anh trai mua cho Lâm Tiếu cách đây ba năm: “Lúc đó con mới một mét ba, bây giờ đã một mét sáu rồi.”
Lâm Tiếu ngẩn người.
“Con chưa đi được mấy lần mà.” Lâm Tiếu xốc tấm nhựa lên, phát hiện chiếc xe đạp nhỏ của mình đã không còn sáng bóng như trước nữa, màu vàng tươi cũng đã nhạt đi vì nắng gió.
Cô lấy chiều dài của chân mình làm chuẩn, loay hoay cạnh chiếc xe đạp nhỏ một lúc, nhận ra chiếc xe đạp này đã quá nhỏ so với mình.
Lữ Tú Anh: “Mẹ biết con không đạp được nữa mà.” Lữ Tú Anh còn thấy kỳ lạ, tại sao Lâm Tiếu không nghĩ đến việc này.
Lâm Tiếu không dùng nữa, Lữ Tú Anh muốn tặng cho người khác, nhưng chiếc xe đạp này được Lâm Dược Phi mua với giá khá cao, chất lượng và kiểu dáng thì khỏi phải nói. Lữ Tú Anh tiếc không muốn tặng cho người ngoài, bà chỉ muốn tặng cho những người thật sự thân thiết.
Nhưng mà những gia đình thân thiết thì lại không có đứa trẻ nào có tầm tuổi phù hợp.
Lâm Tiếu nghe thấy mẹ nói muốn tặng cho người khác, cô lập tức nói: “Không được tặng.”
“Đây là xe đạp anh hai mua cho con mà.” Dù nó nhỏ không đạp được nữa thì Lâm Tiếu cũng không muốn tặng cho người khác.
“Con vẫn đạp được.” Lâm Tiếu còn muốn chen mình lên chiếc xe đạp trẻ em này.
Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Không tặng không tặng, không tặng cho ai cả, cứ đặt trong nhà thôi.”
“Yên tâm đi, có món đồ nào mẹ muốn xử lý mà không hỏi ý của con đâu.”
Lâm Tiếu nghe mẹ nói vậy thì mỉm cười. Chưa bao giờ mẹ tùy tiện vứt đồ của Lâm Tiếu, lúc muốn xử lý đống tạp chí, sách và truyện tranh đều sẽ hỏi ý cô, đương nhiên lúc nào ý của Lâm Tiếu cũng là “không được bán, con vẫn dùng”.
Dù là một tờ giấy nháp trên bàn, Lữ Tú Anh cũng không dám tự vứt đi vì sợ trên đó có bài tập làm được một nửa của Lâm Tiếu.
“Chiếc xe này không chạy được nữa, bây giờ con dùng gì để học đạp xe đây?”
Lâm Tiếu quay đầu nhìn chiếc 28 Đại Giang đang đậu trong sân.
Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Con cũng không chạy được chiếc này đâu.”
“Lúc anh con học đạp xe 28 Đại Giang đã bị ngã.” Lâm Dược Phi giỏi thể thao, nhưng Lâm Tiếu không có tế bào vận động như anh trai.
“Lúc đó mặt con sẽ bị sẹo, gãy răng cửa, gãy tay gãy chân luôn đấy.” Lữ Tú Anh hù doạ Lâm Tiếu.
Lá gan của Lâm Tiếu vốn không lớn, bị mẹ dọa như vậy, cô càng không dám đạp xe 28 Đại Giang nữa.
Mấy chiếc xe đạp trong nhà, của trẻ em thì quá nhỏ, của người lớn thì quá to, sao lại chẳng có chiếc nào phù hợp với cô vậy?
“Mẹ, con có thể mua một chiếc xe đạp cho mình không?” Lâm Tiếu hỏi, tiền mừng tuổi cộng với tiền để dành của cô được khá nhiều, hoàn toàn đủ mua một chiếc xe đạp.
Lữ Tú Anh không muốn để Lâm Tiếu mua xe đạp, không phải vì vấn đề tiền nong mà là vì bà không muốn để Lâm Tiếu tự đạp xe đi học. “Xa quá, mẹ không yên tâm đâu.”
“Ngày nào mẹ cũng đưa đón con vậy là được rồi mà.” Lữ Tú Anh không hiểu tại sao Lâm Tiếu lại muốn tự đạp xe đi học.
Lâm Tiếu: “Mẹ chở con thì mệt lắm.”
Bây giờ Lâm Tiếu đã cao bằng mẹ rồi, càng ngày mẹ càng phải gắng sức nhiều hơn để đèo cô đi học. Đặc biệt là vào những hôm ngược gió, mẹ lại càng mệt hơn.
Lữ Tú Anh: “Mẹ không mệt, con gầy như vậy, còn không nặng bằng hai túi gạo nữa kìa.”
“Mẹ sẵn lòng đưa đón con mà.” Lữ Tú Anh nói thật lòng, mỗi ngày đưa đón Lâm Tiếu là lúc bà cảm thấy vui nhất trong ngày, Lâm Tiếu ngồi yên sau xe đạp, ríu rít kể cho bà nghe rất nhiều câu chuyện thú vị.
Lâm Tiếu hơi xấu hổ nói: “Nhưng mà được mẹ đón đưa cứ như là học sinh tiểu học vậy.”
Trước khi trường học cho phép họ được đi học bằng xe đạp, trong lớp đã có vài bạn học tự đi học. Có bạn ở gần trường nên đi bộ, có bạn thì đi xe buýt đi thẳng tới trường, trên cổ đeo vé xe buýt tháng, oai quá trời!
Từ nhà Lâm Tiếu đến trường trung học số một không có xe buýt đi thẳng, phải đổi một lần xe mới đến trường được. Một vé xe buýt có giá năm hào, đổi một lần xe là một đồng, đi đi về về tốn hết hai đồng.
Giá vé xe buýt cho một ngày như vậy là quá đắt.
“Chắc chắn ngày mai sẽ có rất nhiều phụ huynh ký tên, sẽ có rất nhiều bạn học tự đạp xe đến trường.”
Lữ Tú Anh: “Không đâu, phụ huynh không yên tâm đâu.”
Lâm Tiếu: “Có, từ học kỳ một đã có rất nhiều bạn học lén đạp xe đi học rồi.”
Cô Dương không cho học sinh đi học bằng xe đạp, trong trường học cũng chưa chia khu đỗ xe cho lớp họ, các bạn học đậu xe ngoài trường học, cách một ngã tư, sau đó vờ như mình đi bộ đến trường.
Ngày hôm sau, quả nhiên Lâm Tiếu nhận được mười lá đơn được phụ huynh ký tên, số lượng như vậy là khá nhiều.
Một nửa học sinh trong lớp là học sinh nội trú, nửa còn lại là học sinh ngoại trú. Bây giờ một nửa số học sinh ngoại trú đã đạp xe đi học, số còn lại thì đi bộ hoặc đi xe buýt, rất ít bạn được mẹ đưa đón như Lâm Tiếu.
“Mẹ, cho con học đi xe đạp đi, để con đạp xe đi học đi mà.” Lâm Tiếu năn nỉ mẹ, cô thật sự rất xấu hổ.
Lữ Tú Anh không hiểu chuyện này thì có gì đáng xấu hổ: “Bây giờ mẹ đi làm rất rảnh rỗi, có thời gian đưa đón con, không tốt sao?”
“Chắc chắn là cha mẹ của các bạn học của con không rảnh để đưa đón, có khi mọi người còn hâm mộ con nữa đấy.”
“Hơn nữa, con là người nhỏ nhất trong lớp, vốn đã nhỏ hơn các bạn hai tuổi rồi.”
Lâm Tiếu: “Nhưng con là lớp trưởng mà.”
Lớp trưởng là người cầm đầu trong lớp.
Hơn nữa còn có các đàn em lớp bảy nhìn cô, nhiều người biết cô như vậy, nhìn thấy cô được mẹ đưa đón thì xấu hổ quá.
Ngoài ra, điều quan trọng nhất là: “Mẹ đạp xe chở con thì mệt quá.”
Bây giờ đang là mùa thu, sau đó là mùa đông, thu đông là lúc gió thổi mạnh nhất.
Lữ Tú Anh bị Lâm Tiếu năn nỉ trong đau khổ mấy ngày trời: “Để mẹ suy nghĩ thêm.”
Vài ngày sau, Lâm Tiếu tan học về nhà, mẹ nói với cô: “Chuyện đưa đón con đi học đã tìm ra cách giải quyết rồi.”
Lâm Tiếu phấn khích nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ đồng ý để con đi học bằng xe đạp rồi à?”
Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu vào sân, chỉ vào một chiếc xe máy màu đỏ tươi, nói: “Mẹ đã có bằng chạy xe máy rồi, từ này sẽ lái xe máy đưa con đi học nhé.”
Lâm Tiếu cạn lời.