Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 362

Lâm Tiếu và các ban cán sự lớp đều không nhịn được hỏi cô Dương tại sao ở trong lớp không bao giờ lộ ra sự hài hước của mình, cô Dương nói: "Chủ nhiệm lớp không thể quá hài hước."

Khi cô Dương vừa mới đến trường làm việc không hề che giấu sự hài hước của mình, không hề tỏ ra khó chịu trước mặt các học sinh, hòa mình cùng các học sinh. Nhưng mà sự thật chứng minh, như vậy sẽ gia tăng rất nhiều khó khăn cho việc dạy học, sau đó cô Dương mới chậm rãi trở nên như vậy.

"Các em giúp cô giữ bí mật nhé." cô Dương nói với các ban cán sự lớp, cô ấy không muốn biểu hiện ra một mặt này ở trước mặt các học sinh của mình.

Hôm nay là bởi vì các ban cán sự lớp tới nhà thăm cô Dương, cô Dương biết các ban cán sự lớp đều là những đứa trẻ biết tự giác học tập, làm việc có chừng mực, nên mới thả lỏng trước mặt các ban cán sự như vậy.

Cả nhóm Lâm Tiếu sôi nổi gật đầu đồng ý giúp cô Dương giữ bí mật.

Lâm Tiếu nói với mẹ: "Thật ra cho dù chúng con có nói cho các bạn học, thì cũng không sao cả."

Tai nghe là giả mắt thấy là thật, các bạn học không được tận mắt nhìn thấy một cô Dương hài hước thú vị không nghiêm khắc như vậy, chỉ là nghe ban cán sự lớp nói, có lẽ cũng không tưởng tượng ra.

"Mọi người vẫn sẽ không dám "làm càn" ở trước mặt cô Dương." Lâm Tiếu phân tích: "Cho nên cô Dương mới dám thả lỏng như vậy trước mặt ở chúng con."

Bởi vì cho dù các ban cán sự lớp có người không làm tốt "công tác bảo mật", thì cũng không tạo nên ảnh hưởng gì.

Lâm Tiếu tò mò hỏi mẹ: "Mẹ, khi mẹ đi làm và khi ở nhà cũng không giống nhau ư?"

Lữ Tú Anh cười nói: "Đương nhiên không giống nhau rồi."

Lâm Tiếu gật đầu: "Anh hai ở trong công ty cũng sẽ khác." Lâm Tiếu đã từng nhìn thấy anh hai ở trong công ty, nhìn có vẻ cũng rất nghiêm túc, xem ra khi mọi người làm việc đều sẽ rất nghiêm túc.

Lâm Tiếu có chút ưu sầu: "Chờ con lớn lên đi làm, nếu như lúc đi làm cũng không nghiêm túc nổi, thì phải làm sao đây?"

Lữ Tú Anh cười: "Chuyện xa như vậy, bây giờ con không cần phải lo lắng."

"Hơn nữa không phải con ở trong trường học cũng rất nghiêm túc à?" Lúc Lữ Tú Anh đi đưa đón Lâm Tiếu, có thể thường xuyên gặp được cha mẹ của các bạn học khác, mọi người đưa đón con mỗi ngày nên làm quen với nhau rất mau.

Lữ Tú Anh biết được từ trong miệng cha mẹ của học sinh khác rằng Lâm Tiếu làm lớp trưởng nhỏ rất ra dáng ra hình: "Lâm Tiếu nhà chị rất có uy tín trong lớp đấy, các bạn học đều tin tưởng và nghe lời con bé."

Lâm Tiếu mờ mịt nhìn mẹ: "Con ở trong trường học không có nghiêm túc đâu!"

Lữ Tú Anh lắc đầu: "Vậy thì mẹ cũng không biết, dù sao thì các bạn học và người lớn đều nói như vậy."

Lâm Tiếu cảm thấy khó hiểu, mỗi ngày ở trong trường học hi hi ha ha, cũng chưa bao giờ mách lẻo với giáo viên, chẳng lẽ còn có bạn học trong lớp sợ cô sao?

Sau khi xưởng dệt bông cho một nửa công nhân nghỉ việc, tài chính vẫn không được giảm bớt.

Lâm Dược Phi đã sớm khẳng định: "Không thể nào tốt hơn được đâu, không có đơn đặt hàng, không có nguồn tiêu thụ. Chẳng lẽ vẫn chỉ có thể dựa đóng cửa nhà tắm, đóng cửa nhà ăn, phát ít một nửa tiền lương cho công nhân để nhà máy tốt lên?"

Trong khu tập thể bắt đầu lan truyền lời đồn, sẽ còn có thêm làn sóng sa thải công nhân lần thứ hai. Bây giờ nhóm công nhân ở lại trong xưởng, cũng chưa chắc đã có thể giữ được công việc.

Gió thổi bão giông tố sắp đến, gần đây không khí trong khu tập thể lại không tốt lắm, mọi người đều sợ hãi tin tức sa thải lần thứ hai sẽ trở thành sự thật.

Không ngờ tới trước khi tin tức sa thải lần thứ hai đến, thì tin tức mua bán nhà đất trong xưởng đã tới trước.

Đất trong xưởng, vẽ ra một mảnh, đang thương lượng giá cả với các công ty bất động sản.

Chuyện này cũng không có liên quan chặt chẽ lắm đến nhóm công nhân, chuyện nhóm công nhân quan tâm hơn chính là thông báo được tuyên bố trong xưởng, để nhóm công nhân tự mua nhà do xưởng cấp.

"Sau khi mua xong, sẽ có giấy chứng nhận bất động sản, căn nhà này sẽ hoàn toàn là nhà của mình."

"Nói vậy là sao? Lúc trước cấp nhà cho tôi, vẫn chưa phải là của tôi à? Tại sao bây giờ trong xưởng không có tiền, lại muốn tôi bỏ tiền mua?"

"Không mua thì làm sao? Chẳng lẽ đuổi cả nhà chúng ta ra ngoài?"

"Chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra đâu, không mua cũng có thể tiếp tục ở, nhưng mà không có giấy chứng nhận bất động sản, căn nhà này không thể mua bán được đâu."

"Tôi cũng không muốn bán mà, chỉ có một căn nhà này, bán rồi thì cả gia đình chúng tôi sống ở chỗ nào?"

"Không có tiền! Ban đầu trong nhà có hai phần lương, bây giờ chỉ có một phần lương, tiền ăn tiền uống còn không đủ, làm gì có tiền mua nhà?"

"Trong xưởng nghèo đến điên rồi à? Cấp nhà cho chúng ta còn kêu chúng ta phải bỏ tiền mua?"

"Haizz, cũng không thể nói như vậy, lúc cấp nhà cũng đã nói rõ ràng rồi. Đây là nhà của xưởng, chỉ là cấp cho công nhân ở, nếu như nghỉ việc trong xưởng là phải thu hồi lại."

Chẳng qua trước kia vốn không có ai để ý thôi, dù sao thì khi xưởng dệt bông tốt, trừ phi phạm phải sai lầm nghiêm trọng bị sa thải, thì vốn sẽ không có ai tự ý từ chức trong xưởng, căn bản không đề cập đến chuyện từ chức hoàn lại nhà.

Phần lớn người trong xưởng đều không muốn tự mình bỏ tiền mua nhà, ở trong căn nhà được cấp nhiều năm như vậy, mọi người đã sớm cảm thấy căn nhà này chính là nhà của mình rồi!

Cho dù có tiền hay không có tiền, thì chắc chắn cũng không muốn đào ra một số tiền như vậy.

 

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi thương lượng: "Nhà mình chi tiền không?"

 

Lâm Dược Phi không chút do dự: "Đương nhiên phải chi!"

"Sau khi chi tiền, căn nhà này sẽ hoàn toàn là nhà của mình, sau này có thể bán, có thể đến ngân hàng thế chấp cho vay... Chờ mười mấy năm sau phá bỏ di dời, nhà mình mới được nhận khoản tiền phá bỏ di dời kia."

Đời trước mẹ cũng mua căn nhà nhà mình đang ở, đương nhiên không phải vào năm nay, là vào mấy năm sau. Mẹ tính toán tỉ mỉ tiết kiệm tiền từ tiền lương của mình, tiết kiệm nhiều năm rồi cuối cùng mới gom đủ tiền, mua nhà trong xưởng về.

Trong trí nhớ của Lâm Dược Phi, đời trước ngay từ lúc đầu, các hàng xóm đều không muốn bỏ tiền mua nhà, nhưng mà sau này suy nghĩ đều từ từ thay đổi. Khi nhà thương mại được đưa ra thị trường, mọi người phát hiện giá nhà trong xưởng đưa ra rẻ hơn nhà thương mại bên ngoài rất nhiều. Sau cuộc cải cách năm chín mươi tám, đơn vị hủy bỏ cấp nhà, suy nghĩ của mọi người cũng dần dần thay đổi.

Đương nhiên, trong khu tập thể cũng có những hộ cá biệt, vẫn luôn không chịu bỏ tiền mua nhà, trong xưởng cũng không thể đuổi bọn họ đi, vẫn cứ ở mãi như vậy… Mãi đến lúc phá bỏ di dời, thì mới trợn tròn mắt.

Cả gia đình ở trong căn nhà không phải của mình, tất nhiên khoản phá bỏ di dời cũng không phải của mình. Lâm Dược Phi có nhớ mang máng, mấy hộ gia đình vội vàng đi trả tiền, muốn nhanh chóng mua nhà, nhưng trong xưởng không muốn... Cuối cùng hai bên giằng co, rốt cuộc là ai thắng ai thua, Lâm Dược Phi cũng không biết.

Thậm chí đời trước cần bao nhiêu tiền để mua nhà Lâm Dược Phi cũng không biết, anh hỏi mẹ: "Cần bao nhiêu mới có thể mua lại căn nhà của chúng ta?"

Lữ Tú Anh: "Mười lăm nghìn đồng."

Lâm Dược Phi tính toán trong lòng một chút, tương đương với một mét vuông cần bỏ ra mấy trăm đồng!

"Quá rẻ luôn! Mua! Ngày mai con sẽ đi trả tiền." Lâm Dược Phi nói.

Lữ Tú Anh gật đầu: "Được, vậy thì mua đi."

Mặc dù bây giờ mọi người đều không muốn mua, nhưng mà trong lòng Lữ Tú Anh lại cảm thấy vẫn nên mua nhà của mình lại thì mới yên tâm. Trên giấy chứng nhận bất động sản viết tên của bà, ai cũng không thể đuổi bà ra khỏi nhà.

Ngày hôm sau, Lâm Dược Phi lấy ra mười lăm nghìn đồng, đi vào xưởng trả tiền.

Anh đứng ở phòng tài vụ, khi nhìn kế toán đếm tiền, không nghĩ ra được đời trước mẹ đã làm thế nào để dựa vào tiền lương mấy trăm đồng một tháng của mình, tiết kiệm ra mười lăm nghìn đồng này.

Khi từ phòng tài vụ về nhà, Lâm Dược Phi đi đường vòng, mua một con vịt quay, một phần thịt đầu heo trộn rau xách về nhà.

Tiểu Hoàng ngửi thấy mùi đầu tiên, chạy đến cửa nghênh đón Lâm Dược Phi.

Lữ Tú Anh ở trong phòng bếp nấu cơm, nhìn thấy Lâm Dược Phi xách theo vịt quay và thịt đầu heo tiến vào: "Ôi trời, con đi ra ngoài để trả tiền, sao còn mua nhiều đồ ăn vậy làm gì?"

"Bởi mẹ còn nói sao Tiểu Hoàng lại đột nhiên chạy ra đón con."

"Buổi trưa Tiếu Tiếu cũng không về nhà ăn cơm, sao con không mua trễ một chút chứ?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi: "Mẹ, mua cho mẹ đó. Vịt quay và thịt đầu heo, không phải mẹ cũng rất thích ăn sao?"

"Bây giờ nhà ta cũng không thiếu tiền, không cần phải cái gì cũng phải chừa cho Tiếu Tiếu. Mẹ muốn ăn cái gì thì mua cái đó, thích bộ đồ nào thì mua bộ đó."

Lữ Tú Anh sửng sốt một lúc, cười nói: "Yên tâm đi, về chuyện ăn mặc mẹ không bạc đãi bản thân mình đâu."

"Vịt quay bữa trưa hai ta cùng ăn đi, thịt đầu heo thì để cho bữa tối của Tiếu Tiếu, hai ta cũng không ăn hết nhiều như vậy được."

Lâm Dược Phi không nghe mẹ, để cả vịt quay và thịt đầu heo đều ra khay, bày trên bàn cơm.

Anh gắp cho mẹ vài miếng thịt đầu heo trước, rồi lại cuốn cho mẹ một phần vịt quay, bên trong để hành lá và dưa leo thái sợi, sau đó chạy vào phòng ngủ lấy đồ ăn vặt quả sơn trà của Lâm Tiếu ra, để hai quả sơn trà vào cuốn lại.

Lữ Tú Anh nhíu mày: "Như vậy ăn có ngon không?"

Lâm Dược Phi đưa tới bên miệng mẹ: "Rất ngon, mẹ thử xem."

Lữ Tú Anh không quá tin tưởng mà nhận lấy, cắn một miếng, chân mày giãn ra: "Ồ, đúng là ngon thật."

Để quả sơn trà vào cuốn vịt quay, sơn trà chua ngọt làm dịu đi độ ngấy của vịt quay, nhai cùng rất thơm.

"Sao con nghĩ được cách ăn như này thế?" Lữ Tú Anh tò mò hỏi: "Tại sao con lại chạy đi mua vịt quay và thịt đầu heo? Trả tiền cho xưởng để mua nhà, vui mừng như vậy sao?"

Lữ Tú Anh không nghĩ ra chuyện này có gì tốt để chúc mừng.

Bản thân vẫn luôn ở trong căn nhà này, giao ra mười lăm nghìn tệ chỉ để đổi một tờ giấy chứng nhận bất động sản.

Khi Lữ Tú Anh ra quyết định thì không đau lòng, nhưng thật sự sau khi giao tiền ra, lại có hơi đau lòng.

Lâm Dược Phi cười cười không nói lời nào, vẫn luôn cuốn vịt quay cho mẹ, Lữ Tú Anh vô thức ăn khá nhiều, cảm thấy no căng thì mới liên tục xua tay: "Không được, thật sự ăn không vô nữa."

Vịt quay dư lại đều bị Lâm Dược Phi quét sạch.

Buổi tối, Lâm Tiếu tan học về nhà, nhìn thấy mẹ mang một giá đựng vịt muối tiêu từ trong phòng bếp ra, bất ngờ oà lên một tiếng.

Có giá vịt có nghĩa là có vịt quay ăn!

Nhưng mà khi tất cả đồ ăn đều được bưng lên, Lâm Tiếu cũng không thấy được cái bóng của vịt quay, cô không nhịn được hỏi: "Mẹ, có phải bưng thiếu một món rồi không?" Lâm Tiếu chỉ chỉ giá đựng vịt: "Vịt quay đâu?"

Lữ Tú Anh trợn mắt liếc Lâm Dược Phi một cái, nói với Lâm Tiếu: "Vịt quay buổi trưa mẹ và anh hai con ăn hết rồi."

Lâm Tiếu lập tức quay đầu hung dữ lườm anh hai.

Còn lâu mẹ mới trốn cô ăn mảnh một mình, chắc chắn là anh hai ăn hết!

Bình Luận (0)
Comment