Sau khi giao tiền xong xuôi, Lữ Tú Anh chỉ còn phải đợi nhận được giấy chứng nhận bất động sản.
Bà vốn tưởng chuyện này đã xong xuôi, nào ngờ đâu lại có người trong xưởng đến hỏi thăm bà: “Tú Anh, chị có muốn đổi sang một căn nhà khác không?”
Người tới tìm Lữ Tú Anh làm việc ở tổ khác, bà không quá quen thân với người ta, nhưng cũng biết tên họ, tên là Tiền Thúy Lan.
Lữ Tú Anh không hiểu Tiền Thúy Lan có ý gì: “Đổi căn nhà khác?”
Tiền Thúy Lan nói: “Đúng vậy, căn nhà bên chị có hai phòng ngủ một phòng khách, đợi khi Tiếu Tiếu lớn lên chắc hẳn sinh hoạt sẽ chen chúc lắm nhỉ? Tôi thấy mẹ chị cũng thường xuyên đến bên này ở nữa.”
“Nhà tôi có ba phòng ngủ và một phòng khách, con dâu con trai tôi đã chuyển ra sống riêng, bây giờ chỉ còn lại hai cái thân già ở trong nhà, không thể nào sống trong ngôi nhà lớn như vậy được. Hai chúng ta đổi nhà cho nhau, thế không phải vừa hay rồi hả?”
Tiền Thúy Lan lôi kéo cánh tay Lữ Tú Anh: “Tôi cũng đang chuẩn bị nộp tiền cho xưởng, nhà cửa thì vẫn phải mua về, cầm giấy chứng nhận bất động sản trên tay mới yên tâm.”
“Nếu chị bằng lòng đổi thì chị đưa bù cho tôi ba nghìn đồng, nhà hai phòng ngủ giá mười lăm nghìn đồng, nhà ba phòng ngủ giá mười tám nghìn đồng.”
“Sau đó hai nhà chúng ta cùng nhau sang tìm người bên xưởng nói cho rõ ràng, đến lúc họ xử lý giấy chứng nhận bất động sản có thể đổi tên lại ngay được. Giấy chứng nhận căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách bên nhà tôi đề tên của chị, giấy chứng nhận bất động sản căn nhà hai phòng khách một phòng ngủ bên chị viết tên tôi.”
Lữ Tú Anh đã động lòng.
Lâm Tiếu càng lúc càng lớn, Lữ Tú Anh cũng thật sự cảm thấy phòng trong nhà không đủ ở, mỗi lần bà ngoại của Lâm Tiếu tới chơi, trong nhà luôn phải dựng tạm thêm một chiếc giường.
Trong khu nhà ở dành cho công nhân viên của xưởng dệt bông không có nhiều căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, mà những người được chia căn nhà có ba phòng ngủ một phòng khách trước đó cũng có rất ít, chủ yếu là các lãnh đạo cán bộ, người cao tuổi hoặc những gia đình có số lượng thành viên thật sự đông đúc.
Dù sao thì Lữ Tú Anh cũng không có tư cách ở trong căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách.
Bây giờ có cơ hội đổi căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách sang căn nhà có ba phòng ngủ một phòng khách đã đến, Lữ Tú Anh vô cùng động lòng!
“Ôi chà... Để tôi suy nghĩ thêm một chút...” Lữ Tú Anh nói.
Đợi đến buổi tối, Lữ Tú Anh nhắc tới chuyện này với Lâm Dược Phi: “Tiền Thúy Lan muốn đổi nhà cho chúng ta, nhà bên ấy có ba phòng ngủ một phòng khách, nhà chúng ta có hai phòng ngủ một phòng khách, bà ta bảo muốn mẹ đưa số tiền bổ sung chênh lệch cho mình, đến lúc làm giấy chứng nhận bất động sản thì đổi lại.”
Lâm Dược Phi hỏi: “Chênh lệch bao nhiêu?”
Lữ Tú Anh: “Ba nghìn đồng, nhà hai phòng ngủ một phòng khách giá mười lăm nghìn đồng, ba phòng ngủ một phòng khách giá mười tám nghìn đồng.”
Lâm Dược Phi: “Nhà bà ta chưa được trang trí gì đúng không? Nhà chúng ta trang trí tốt như như vậy, sao bà ta không tính thêm chỗ chênh lệch giá này?”
Lữ Tú Anh ngẩn ngơ cả người, bà chợt bừng tỉnh: “Đúng thế!”
Nhà bà đã bỏ ra rất nhiều tiền để trang trí, có ai trong khu tập thể không biết nhà bà đã trang trí căn nhà rất đẹp đẽ đâu? Thế mà Tiền Thúy Lan này lại không nhắc đến câu nào, rõ ràng định giả bộ hồ đồ chiếm món hời!
“Sao con người bà ta lại như vậy chứ?” Lữ Tú Anh tức giận: “Không đổi! Mẹ không đổi căn nhà này!”
Nhưng Lâm Dược Phi lại cảm thấy có thể cân nhắc: “Giá cả có thể đàm phán lại. Mẹ, ngày mai mẹ sang xem nhà dì Tiền trước đi.”
Lâm Dược Phi luôn cảm thấy em gái anh còn nhỏ, hôm nay mới đột nhiên ý thức được, em gái anh đã nên có một gian phòng dành riêng cho mình.
Đổi căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách thành căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách đúng là nhu cầu hiện giờ của gia đình anh.
“Tiếu Tiếu, em muốn có phòng riêng không?” Lâm Dược Phi hỏi em gái.
Trước kia Lâm Tiếu chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, rất nhiều bạn học xung quanh cô đều không có phòng riêng, Lâm Tiếu cũng không cảm thấy mình thiếu thốn thứ gì.
Nhưng khi nghe anh trai hỏi thế, Lâm Tiếu vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lát.
Nếu như cô có phòng riêng của mình, cô có thể mua một cái giá sách lớn, đặt tất cả sách vở của mình lên trên đó đúng không? Bây giờ giá sách nhỏ của cô đã bị lấp đầy rồi, những cuốn sách còn lại chỉ có thể cất trong ngăn tủ.
Nếu như cô có phòng riêng, ban đêm cô vụng trộm bật đèn đọc sách có phải cũng sẽ không bị mẹ phát hiện ra? Cô muốn đọc đến mấy giờ cũng được!
Con ngươi của Lâm Tiếu xoay tít hai vòng, cô gật đầu nói: “Em muốn có phòng riêng!”
Lâm Tiếu muốn một căn phòng ngủ của riêng mình, Lữ Tú Anh lại càng có động lực để đổi nhà ở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lữ Tú Anh lập tức đến nhà Tiền Thúy Lan tìm bà ta, chuẩn bị cẩn thận nói chuyện đổi nhà ở.
Lữ Tú Anh vừa mới đi đến tầng dưới nhà Tiền Thúy Lan thì ngây ngẩn cả người. Nhà Tiền Thúy Lan cũng ở tầng một, có cái sân nho nhỏ giống nhà Lữ Tú Anh, nhưng mà mảnh sân trước mắt hoàn toàn không giống với sân nhà mình, viện nhỏ của Lữ Tú Anh sạch sẽ thoải mái mát mẻ, viện nhỏ nhà Tiền Thúy Lan lại đầy rác rưởi dưới đất, tàn thuốc, lá cải, túi giấy dầu, ...
Lữ Tú Anh dừng bước chân lại, mày càng nhăn lại thật chặt.
Đột nhiên, cửa nhà Tiền Thúy Lan kêu một tiếng rồi mở ra, Tiền Thúy Lan chạy chậm từ trong nhà ra: “Tú Anh, tôi nhìn thấy bóng người giống như chị từ cửa sổ nhà tôi, mau mau mau, mau vào nhà ngồi đi.”
Tiền Thúy Lan vội vàng kéo Lữ Tú Anh vào trong nhà, nấu nước pha trà cho bà.
“Trước tiên chị xem phòng ở của nhà chúng tôi đi, à, căn phòng này là phòng lớn nhất, hai căn phòng này nhỏ hơn một chút, nhưng mà vẫn đủ đặt một chiếc giường một cái tủ quần áo, còn có thể đặt một cái bàn nhỏ.”
Trong khu tập thể, loại phòng ở ba phòng một sảnh đều có bố cục giống nhau, trước kia Lữ Tú Anh cũng nhìn thấy qua, đúng thật rộng hơn một chút so với căn nhà hai phòng một sảnh của mình, thêm một căn phòng ngủ nhỏ, diện tích phòng khách cũng lớn hơn một chút.
Phòng ở của nhà Tiền Thúy Lan là kiểu dáng phổ biến hiện giờ, tường trắng, nền xi-măng, trang trí không khác gì với nhà của Lữ Tú Anh khi trước.
Trước kia Lữ Tú Anh sống trong căn hộ như vậy mười mấy năm, hiện giờ mới ở trong căn hộ được Lâm Dược Phi tỉ mỉ trang trí hai năm, lại nhìn thấy căn hộ như vậy thì cảm thấy quá đơn sơ.
Bà uống hai ngụm trà, quyết định không vòng vo, hỏi thẳng luôn: “Chị Tiền à, nếu hai nhà chúng ta đổi phòng ở, việc trang trí của nhà tôi làm sao bây giờ?”
Tiền Thúy Lan thấy hơi bất ngờ, trên mặt hiện ra đôi chút xấu hổ, hỏi dò: “Nếu không thì tôi hỗ trợ trả chị mấy trăm đồng tiền?”
Sắc mặt Lữ Tú Anh lập tức trở nên lạnh lùng, dựa vào việc cùng là người làm trong xưởng, nên bà mới không lập tức trở mặt: “Chị Tiền, chắc chắn là chị chưa nhìn thấy căn hộ của nhà tôi nên mới có thể nói ra lời này. Việc trang trí căn hộ của nhà tôi là do Tiểu Phi tự mình tìm người làm, đều là công tốt nhất, chất liệu tốt nhất.”
Thế nhưng Tiền Thúy Lan lại nói hỗ trợ mấy trăm đồng tiền, thật sự Lữ Tú Anh không biết làm sao bà ta có thể nói ra miệng những lời như thế.
Nghe Tiền Thúy Lan nói như vậy, suy nghĩ muốn đổi phòng ở trong lòng Lữ Tú Anh tưởng lập tức phai nhạt, bà ngồi ở nhà Tiền Thúy Lan một lúc rồi chào từ biệt rời đi. Khi rời đi còn chưa trả lời chắc chắn, nói: “Hôm nay tôi chỉ muốn đến nhìn nhà trước thôi.”
Tiền Thúy Lan cười đưa Lữ Tú Anh rời đi, khi đi qua sân vườn nhỏ, Tiền Thúy Lan có hơi ngượng ngùng nói: “Chị cũng không nói trước với tôi một tiếng, để tôi quét dọn một chút. Rác rưởi trong viện đều là rác quét ra từ trong nhà hai ngày trước, hai ngày này tôi có hơi lười nên vẫn chưa thu dọn.”
Lữ Tú Anh cười gật đầu.
Trong lòng bà thật sự có nghi ngờ. Tiền Thúy Lan nói chưa dứt lời, vừa nói như vậy, nghi ngờ trong lòng Lữ Tú Anh càng sâu.
Sau khi bà rời khỏi nhà Tiền Thúy Lan, qua nửa ngày, chờ đến khi nhà Tiền Thúy Lan không có ai, lại một lần nữa tới tầng dưới nhà Tiền Thúy Lan, hỏi thăm tình huống từ hàng xóm cùng khu tập thể với nhà Tiền Thúy Lan: “Rác rưởi trong sân nhà Tiền Thúy Lan ở đâu ra thế?”
Nhóm hàng xóm lập tức nói cho Lữ Tú Anh biết: “Trên tầng ném xuống.”
“À, tầng ba là nhà ông Vương, cả nhà ông ta đều không ra gì, có rác rưởi gì cũng thuận tay ném ra ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng nấu cơm trong phòng bếp còn có mấy cái vỏ trứng gà rơi xuống.”
Toàn bộ hàng xóm trong tòa nhà đều rất có ý kiến với nhà ông Vương, nhưng mà ai nói cũng không có tác dụng.
“Có ý kiến lớn nhất chắc chắn là nhà chị Tiền ở tầng một, nhà người khác ở tầng một, sân nhỏ đều sạch sẽ, có thể đặt được một số thứ hoặc cái bàn. Nhưng sân nhỏ của nhà chị Tiền thì không làm gì được hết, tầng trên động một tý là lại ném rác rưởi xuống dưới, ngày nào chị Tiền cũng phải quét, một ngày mà có thể ném đầy khắp sân.”
“Nhà chị Tiền ở tầng một với nhà ông Vương ở tầng ba, ngày nào hai nhà cũng cãi nhau, đã sớm trở thành kẻ thù. Người hai nhà thấy nhau đều không nói lời nào. Nhà ông Vương cũng rất quá đáng, sau khi cãi nhau xong thì việc ném rác không hề giảm bớt mà ngược lại còn ném nhiều hơn.”
“Nhưng mà tôi thấy rõ ràng là nhà bọn họ cố ý.”
“Chúng ta phải sống chung với loại người này lâu như vậy, thật là xui xẻo”
Hiển nhiên, những nhà hàng xóm đều có ý kiến rất lớn đối với nhà ông Vương.