Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 447

“Tiếu Tiếu, em đến tuổi nổi loạn rồi đấy à?” Lâm Dược Phi nhìn em gái.

Trước đây dù là việc lớn hay việc nhỏ trong cuộc sống em gái đều rất tùy ý, thế nào cũng được, rất ít khi bận tâm, bữa tiệc mừng đỗ đại học này lại có chính kiến của riêng mình: “Vừa không chịu mời bạn bè đến nhà hàng lớn ăn, vừa không cho anh yêu cầu bài hát trên đài truyền hình.”

Lâm Tiếu ngây ra, cô không cho anh trai yêu cầu bài hát trên đài truyền hình mà gọi là nổi loạn sao?

“Anh cứ khăng khăng yêu cầu bài hát trên đài truyền hình mới là nổi loạn ấy.”

Cuối cùng Lâm Dược Phi đành rút lui: “Tiệc mừng đỗ đại học của em, em làm chủ.”

Đến ngày tổ chức tiệc mừng đỗ đại học, Lâm Tiếu với tư cách chủ nhân bữa tiệc đã đến nhà hàng từ sớm. Lầm này cô đã lên kế hoạch đến sớm, cô không muốn lặp lại cảnh vừa mở cửa ra đã thấy mọi người đều đã ngồi kín bên trong phòng tiệc rồi, lúc đó một biển người quay đầu nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô.

Khách mời lần lượt bước vào phòng tiệc, chú Hứa bận rộn đi đi lại lại trong phòng tiệc, sắp xếp chỗ ngồi cho các vị khách.

Hầu hết khách mời trên các bàn đều là đối tác và nhân viên công ty của anh trai, Lâm Tiếu không quen lắm. Nhưng tất cả những vị khách ngồi ở bàn phía trên thì Lâm Tiếu đều quen hết, đó đều là thầy cô giáo của Lâm Tiếu.

Thầy cô tiểu học một bàn, cấp 2 hai bàn, còn có thầy Triệu ở phòng giảng dạy nữa.

Trông thấy thầy Triệu ở phòng giảng dạy, Lâm Tiếu chợt nghĩ, trường tiểu học và trường Trung học số một đều đã mời cô về trường diễn thuyết, thậm chí cả cung thiếu nhi cũng mời cô rồi, tại sao phòng giảng dạy lại không mời cô.

Lâm Tiếu đã từ chối Cung thiếu nhi rồi, nhưng nếu phòng giảng dạy mà mời cô thì chắc chắn cô sẽ đi.

Suy nghĩ đó thoáng qua trong lòng Lâm Tiếu, sau đó cô ngại ngùng đứng dậy, cô quá đề cao bản thân rồi, đâu có phải chỗ nào cũng muốn mời cô chứ.

Lâm Tiếu đang nghĩ vậy thì nhìn thấy thầy Triệu vẫy tay gọi cô tới.

“Lâm Tiếu, phòng giảng dạy bảo thầy hỏi em, kỳ nghỉ hè với nghỉ đông sau này em có đồng ý về phòng giảng dạy làm giáo viên nhí dạy mấy tiết cho lớp Toán Olympic không?”

“Oa!” Lâm Tiếu nhận được lời mời của thầy Triệu, hai mắt sáng rực lên: “Thế có phát lương cho em không ạ?”

Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu với giọng không hài lòng: “Tiếu Tiếu.”

Thầy Triệu xua tay cười lớn: “Không sao, không sao.” Sau đó gật đầu với Lâm Tiếu: “Có lương thật.”

Thầy Triệu tìm đến Lâm Tiếu muộn nhất là vì phòng giảng dạy phải trao đổi cách giải quyết việc này suốt thời gian dài. Phòng giảng dạy biết trường Trung học số một mời Lâm Tiếu về phát biểu thì đương nhiên họ cũng có thể mời Lâm Tiếu về phát biểu, nhưng trường Trung học số một đã có đội ngũ giáo viên luyện thi tốt nhất và hệ thống đào tạo thi đấu bài bản rồi, chỉ cần mời Lâm Tiếu về phát biểu, nghe về ý tưởng mới là đủ rồi. Còn phòng giảng dạy vừa mới bắt đầu phát triển giáo dục Toán Olympic cho học sinh cấp 2 và cấp 3, họ chỉ mới có kinh nghiệm giảng dạy Toán Olympic cho học sinh tiểu học, với học sinh cấp 2 và cấp 3 thì vẫn chưa có chút kinh nghiệm nào.

Nếu Lâm Tiếu đồng ý các kỳ nghỉ hè và nghỉ đông đến giảng bài, không còn nghi ngờ gì, cô sẽ trở thành cô giáo viên nhỏ tuổi giúp ích được nhiều nhất cho phòng giảng dạy.

Phòng giảng dạy cũng sẽ rất ngại nếu chiếm không công sức và thời gian của Lâm Tiếu một cách trắng trợn được, cho nên họ đã xin một khoản trợ cấp đặc biệt cho Lâm Tiếu cũng coi như “Lương” của Lâm Tiếu vậy. Mặc dù mất rất nhiều thời gian để xin khoản trợ cấp đặc biệt này nhưng thầy Triệu rất vui khi đã xin được khoản tiền này, nếu không hôm nay ông đã không dám hỏi Lâm Tiếu như vậy và cũng chẳng thể nào tự tin nói ra câu đó.

“Nghỉ đông, nghỉ hè đi làm giáo viên nhí…” Mắt Lâm Tiếu long lanh, háo hức muốn thử sức với vai trò mới này.

Lâm Tiếu rất có cảm tình với phòng giảng dạy, hai năm ở phòng giảng dạy là quãng thời gian mà cô cảm thấy rất vui, chủ nhật hàng tuần đi đến phòng giảng dạy vui hơn những ngày đến trường nhiều. Cô học được rất nhiều điều ở phòng giảng dạy, cảm hứng với Toán học cũng ngày càng nhiều thêm, thậm chí có thể nói nếu không phải là anh trai cô “nhét” cô vào phòng giảng dạy trước thì khả năng Lâm Tiếu sẽ không bao giờ tham gia cuộc thi Toán học, không tham gia vào lớp thanh thiếu niên rồi, hồi đó cô thích nhất là môn Ngữ Văn, vì cô thích nhất là cô giáo Từ.

Nếu trở thành giáo viên nhí của phòng giảng dạy, có thể giúp các em học sinh dần dần yêu môn Toán giống như cô ngày đó, Lâm Tiếu thấy điều đó rất đáng.

Nhưng Lâm Tiếu chưa nhận lời ngay, cô nói với thầy Triệu: “Thầy Triệu, mấy tháng nữa em mới có thể trả lời thầy được, vì em còn chưa biết đại học là như thế nào, không biết nghỉ đông, nghỉ hè có thời gian đến phòng giảng dạy dạy học không nữa.”

 

Lâm Tiếu còn chưa trải nghiệm cuộc sống đại học, cô nghe nói các bạn trong lớp thanh thiếu niên đều là thiên tài, nếu cô không theo kịp chương trình đại học thì mỗi kỳ nghỉ hè, nghỉ đông về nhà đều phải vất vả học bù thì chắc chắn sẽ không có thời gian đến phòng giảng dạy làm giáo viên nhí rồi.

Khi Lâm Tiếu nói ra điều mình lo lắng, giáo viên của cả bàn tiệc đều cười ồ lên.

 

“Yên tâm đi.”

“Không có chuyện đó đâu.”

“Người khác là thiên tài thì em cũng là tiểu thiên tài.”

Các thầy cô đều đang giúp Lâm Tiếu tự tin lên, nhưng Lâm Tiếu vẫn nói với thầy Triệu: “Trước kỳ nghỉ đông năm sau nhất định em sẽ trả lời thầy.” Việc mà mình không chắc chắn có thể làm được hay không, Lâm Tiếu không dám hứa.

“Được được được, thầy đợi câu trả lời của em.” Thầy Triệu nói với Lâm Tiếu.

Bữa tiệc mừng đỗ đại học này, dưới sự yêu cầu quyết liệt của Lâm Tiếu cuối cùng đã không yêu cầu bài hát trên đài truyền hình, không mời người dẫn chương trình khoa trương và không có biểu ngữ màu đỏ. Thứ duy nhất anh trai nhất quyết giữ lại chính là tấm áp phích trong phòng, bức ảnh Lâm Tiếu ôm cúp và cười rạng rỡ được làm thành một tấm áp phích lớn dán trong phòng tiệc.

Lâm Tiếu đóng vai trò là cô chủ nhỏ trong bữa tiệc mừng đỗ đại học, khi người dẫn chương trình mời cô lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ cô đã rất chịu khó phối hợp, cô phát biểu ngắn gọn vài câu rồi đi cùng anh trai tới từng bàn chào hỏi khách, chúc người ta ăn ngon miệng, nói những lời khách sáo như thế.

Trước mặt những người quen của anh trai mà mình không quen, Lâm Tiếu tỏ ra rất lễ phép.

Trước mặt các thầy cô của mình, Lâm Tiếu thoải mái hơn nhiều, cô ngồi bên cạnh cô giáo Từ một lúc lâu, cô giáo Từ còn gắp cho cô mấy miếng ngon.

Tiệc mừng đỗ đại học đông vui, náo nhiệt, chủ và khách đều vui hết tầm.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Tiếu với tư cách cô chủ nhỏ của bữa tiệc đã tiễn tất cả các vị khách, bản thân và anh trai, mẹ, còn có bà ngoại nữa là người cuối cùng ra về.

Sau khi lên xe, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Chắc con chưa no đâu nhỉ? Mẹ thấy con chưa ăn được lúc nào.”

Lâm Tiếu: “Con ăn no rồi, lúc ngồi ở bàn của cô giáo Từ con ăn nhiều lắm!”

Lâm Tiếu dựa vào vai mẹ cảm thán: “Tiệc mừng lần này vui hơn lần trước nhiều!” Đều là do sự kiên trì của mình mới có bữa tiệc thành công mỹ mãn như thế này.

Lâm Tiếu nhìn cái ót của anh trai đang lái xe, cái nhà này dù sao vẫn không thể để anh trai làm chủ được!

Về đến nhà, bà ngoại Lâm Tiếu tránh Lâm Tiếu, nói riêng với Lữ Tú Anh: “Anh trai con với chị dâu con càng ngày càng chả ra làm sao.”

Lữ Tú Anh ngạc nhiên: “Sao thế hả mẹ?”

Bà ngoại Lâm Tiếu nói: “Chúng nó bảo là bây giờ các con có nhà to rồi, chẳng phải là không có chỗ ngủ, sao không bảo chúng nó về nhà ở mà lại phải đi thuê phòng khách sạn.”

Lữ Tú Anh sửng sốt: “Sao không nói trước mặt con đây này?”

Trước đây mợ Lâm Tiếu ăn nói chua ngoa cứ nhất định phải nói trước mặt Lữ Tú Anh, mục đích là để Lữ Tú Anh nghe, đương nhiên là cố ý để bà nghe thấy.

Bà ngoại Lâm Tiếu nói: “Giờ thấy con trai con gái con đều thành đạt cả, không dám ăn nói hàm hồ trước mặt con nữa chứ sao?”

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: “Ôi, hai đứa trẻ giờ đã chống lưng cho con được rồi.”

Lữ Tú Anh suy nghĩ rất thoáng: “Dù sao cũng không nói trước mặt con thế thì coi như con không nghe thấy.”

Cuộc sống gia đình ngày càng tốt hơn, từ lâu Lữ Tú Anh đã không thèm quan tâm đến những lời chua ngoa của chị dâu nữa rồi, hơn nữa còn chuyển từ nói trước mặt sang nói sau lưng, bà càng thấy tai không nghe thì tim không đau.

Bà ngoại cười: “Được, được.”

Bà ngoại tránh không để Lâm Tiếu nghe thấy là vì Lâm Tiếu vừa có một bữa tiệc mừng đỗ đại học hoàn hảo, bà ngoại không muốn phá vỡ điều hoàn hảo đó trong lòng Lâm Tiếu. Bây giờ bà ngoại quyết định, sau này những lời như này cũng không cần phải nói cho con gái nghe, dù sao trong lòng con gái cũng có những tính toán riêng, vậy mới thực sự là tai không nghe thì tim không đau.

Sự rối bời của người lớn không liên quan gì đến Lâm Tiếu, Lâm Tiếu không hề biết đến những tình tiết bất hòa trong bữa tiệc mừng đỗ đại học của mình, phần lớn thời gian cô đều ngồi cùng các thầy cô, không để ý nói chuyện gì với cậu mợ.

Mặc dù bữa tiệc rất hoàn hảo, nhưng bữa tiệc tiếp theo của Lâm Tiếu tổ chức ở KFC sẽ càng hoàn hảo hơn.

Cô lấy một chồng phiếu giảm giá KFC mà anh trai đã tìm trước cho cô, phát cho mỗi người bạn của mình một phiếu, bảo họ cầm phiếu đến quầy KFC để gọi món, tất nhiên Lâm Tiếu sẽ thanh toán tất cả.

 
Bình Luận (0)
Comment