Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 448

Lúc Lâm Tiếu nhờ anh trai tìm mua phiếu giảm giá giúp cô, anh trai cũng không muốn giúp: “Sao mà em kẹt sỉ thế, mời khách ăn mà còn dùng phiếu giảm giá, đằng nào anh chẳng là người trả tiền cho em, em cứ mua đúng giá cho anh.”

Lâm Tiếu dậm chân, anh trai không hiểu gì cả.

Dùng phiếu giảm giá sao lại là kẹt sỉ chứ, xé phiếu giảm giá là một trò rất vui.

Trong tay cầm nguyên một tờ phiếu giảm giá của KFC, xé tất cả những đồ mình muốn ăn trên đó trong ánh mắt ngưỡng mộ của những vị khách khác không có phiếu giảm giá ở cửa hàng, đi đến trước quầy chọn món, đưa cho nhân viên phiếu giảm giá, bê về một đĩa đầy ắp đồ ngon.

Lâm Tiếu muốn nhờ anh trai tìm phiếu giảm giá là vì muốn cho các bạn trải nghiệm cảm giác vui vẻ đó.

Cuối cùng, anh trai đã giúp Lâm Tiếu tìm được một chồng phiếu giảm giá dày, và Lâm Tiếu đã phân phát hết cho bạn bè của mình. Mọi người chọn món ngon yêu thích, ngồi quanh chiếc bàn tròn và cùng nhau ăn uống, chuyện trò rôm rả.

Chicky của KFC đến thật rồi.

Hóa ra không phải chỉ có mỗi sinh nhật thì Chicky sẽ tới mà chỉ cần đặt tiệc trước là đều có Chicky đến.

Về đến nhà, Lâm Tiếu vẫn đang đang trong dư vị phấn khích, không ngừng kể cho mẹ nghe bữa tiệc ở KFC hôm nay như thế nào.

Lâm Dược Phi nghe một lúc lâu cũng không nghe ra cái chính đâu, liền nói chen vào: “Này, hôm nay gặp Chu Tuệ Mẫn, con bé có nói gì với em về chuyện mua nhà không?”

Lâm Tiếu: “Nói rồi ạ, cha mẹ Chu Tuệ Mẫn sẽ nghe lời khuyên của anh, không về quê xây nhà nữa, kiếm tiền mua nhà ở thành phố.”

Lâm Dược Phi hơi ngạc nhiên, không ngờ là gia đình Chu Tuệ Mẫn lại quyết đoán đến thế.

Sau hai bữa tiệc một lớn, một nhỏ, đã đến lúc Lâm Tiếu lên đường đi học đại học.

Mẹ giúp Lâm Tiếu chuẩn bị ba chiếc vali lớn và một túi lớn đệm và chăn ga gối đệm.

Nhiều hành lý như vậy đã là kết quả của việc Lữ Tú Anh đã rút gọn đi rút gọn lại mấy lần rồi, nếu không phải là Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu cùng nhau cản lại, e là mẹ phải đóng thành không biết bao nhiêu cái vali mới vừa.

Lữ Tú Anh: “Cũng may là lái xe đi, chứ nếu mà ngồi tàu hỏa thì nhiều hành lý thế này cũng không tiện xách.”

Lâm Dược Phi: “Cũng vẫn xách được thôi, nhiều người thế này.”

Lần này đưa Lâm Tiếu đi học đại học là cả nhà cùng đi. Anh trai lái xe, Thẩm Vân ngồi ở ghế lái phụ, mẹ và bà ngoại ngồi ghế sau, Lâm Tiếu ngồi giữa bà và mẹ.

Một xe kín chỗ ngồi, Tiểu Hoàng không có chỗ ngồi nữa nên phải đưa Tiểu Hoàng đến nhà dì Đỗ để gửi, Tiểu Hoàng nhìn thấy dì Đỗ thì vui mừng sủa gâu gâu.

Trên đường lái xe đến Bắc Kinh, bầu trời quang đãng, Lâm Dược Phi lắc đầu liên tục nhìn thời tiết: “Đợt huấn luyện của các em năm nay phải chịu khổ rồi.”

“Kem chống nắng đưa em cầm đi phải nhớ bôi hàng ngày đấy. Đen da là chuyện nhỏ, không bôi đến lúc da em sẽ bị lột ra ấy.”

Trong đầu Lâm Tiếu xuất hiện hình dạng của con quỷ mặc bộ da người trong “Liêu trai chí dị”, ngay lập tức bị lời dọa dẫm của anh trai mình làm cho phát khiếp: “Chắc chắn em sẽ nhớ bôi.”

Lần thứ hai Lâm Tiếu bước vào cổng trường đại học Bắc Kinh, lần đầu bước vào ký túc xá của đại học Bắc Kinh. Một mình anh trai đợi ở dưới ký túc xá nữ, Lâm Tiếu cùng mẹ, bà ngoại và chị Thẩm Vân vào trong ký túc xá.

Dì quản lý ký túc xá chuyển một chiếc bàn đến trước cửa thang máy ngồi, sinh viên mới phải ký tên vào sổ đăng ký mới được lên tầng.

Lâm Tiếu vừa mở sổ ra đã thốt lên: “Mẹ ơi, là phòng bốn người.”

Lữ Tú Anh ngạc nhiên quay ra nhìn: “Là phòng bốn người à?”

Xưa nay thường chỉ thấy ký túc xá là 8 người một phòng, thậm chí là mười mấy người một phòng cũng có, 6 người một phòng đã là hoành tráng lắm rồi, bốn người một phòng là ngoài sức tưởng tượng của cả gia đình Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu ký tên xong liền xách hành lý chạy lên tầng, Lữ Tú Anh ở đằng sau quát lên: “Con chậm thôi, cẩn thận không ngã bây giờ.”

“Con để vali xuống đi, con chạy lên trước đi, mẹ xách cho.”

Lâm Tiếu mặc kệ mẹ nói, tự xách vali chạy một hơi đến cửa phòng ký túc. Khóa cửa của ký túc đã được mở, cánh cửa hé mở. Lâm Tiếu đẩy cửa bước vào, ồ lên một tiếng.

Phòng bốn người trông vừa gọn gàng vừa sáng sủa.

Đứng trong ký túc xá là một bạn nữ và cha mẹ của cô ấy, là khuôn mặt rất quen mà Lâm Tiếu quen biết trong đội tập huấn quốc gia, nhưng nhất thời Lâm Tiếu không dám chắc tên của cô ấy, cách đây mấy tháng rồi nên Lâm Tiếu không thể nhớ được gương mặt đó tên là gì nữa.

Bạn nữ đó vừa nhìn thấy Lâm Tiếu liền gọi ra ngay tên của Lâm Tiếu: “Này, Lâm Tiếu, chúng mình lại gặp nhau rồi.”

 

Lâm Tiếu chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhớ vừa rồi lúc mình ký tên vào sổ đăng ký ký túc xá, hàng phía trên đã có chữ ký rồi.

Lúc ấy Lâm Tiếu muốn nhanh chóng lên lầu xem ký túc xá nên không nhìn kỹ cái tên ở hàng trên là gì, bây giờ cô vội vàng nhắm mắt tập trung suy nghĩ, “nhìn lại” tờ giấy kia một lần nữa.

“Châu Tinh.” Lâm Tiếu cười chào Châu Tinh, cứ như cô vẫn luôn nhớ tên của cô ấy vậy. Thời gian nhắm mắt của cô rất ngắn, trong mắt những người khác thì cô chỉ đang chậm rãi chớp mắt mà thôi.

Cha mẹ của Châu Tinh chào người nhà Lâm Tiếu: “Nhà anh chị đưa con đi học đông quá nhỉ?”

“Mọi người là… mẹ, bà nội và chị gái của Lâm Tiếu à?” Cha mẹ của Châu Tinh đoán.

Lữ Tú Anh cười đáp: “Là bà ngoại và chị dâu của Lâm Tiếu, anh trai đang ở dưới ký túc xá.”

Thẩm Vân nghe Lữ Tú Anh giới thiệu mình như vậy thì đỏ mặt, phải cố gắng tỏ ra thoải mái tự nhiên. Dù đã nhận giấy kết hôn, cô ấy đúng là chị dâu của Lâm Tiếu, nhưng Thẩm Vân vẫn chưa quen với cách xưng hô này.

“Lâm Tiếu còn có anh trai à?” Mẹ của Châu Tinh mỉm cười bắt chuyện: “Châu Tinh nhà chúng tôi từ nhỏ đã muốn có anh trai chị gái rồi.”

“Tại sao anh trai của Lâm Tiếu không lên đây?” Cha của Châu Tinh nói: “Hôm nay có thể lên đây, chỉ cần người nhà vào cùng tân sinh viên là được.”

Hôm nay là ngày tân sinh viên báo danh, mấy ngày nữa mới đến lượt sinh viên cũ. Bây giờ trong ký túc xá nữ chỉ có tân sinh viên và gia đình, những người cha đưa con tới trường cũng có thể lên lầu.

Đúng là Lữ Tú Anh không biết chuyện này, nghe nói vậy thì nói với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, con xuống lầu đưa anh trai lên đây đi.”

“Dạ.” Lâm Tiếu chạy xuống lầu đón anh trai lên.

Hai bạn nữ khác trong ký túc xá cũng lần lượt đến, Lâm Dược Phi nhanh chóng làm quen với những người cha và trao đổi cách thức liên lạc với nhau.

Đầu tiên mọi người hỏi quê quán của nhau.

Cha của Châu Tinh xuýt xoa: “Bốn người các con đều đến từ bốn phía đông tây nam bắc luôn.”

“Chắc chắn thói quen sống sẽ có chỗ không giống nhau, sau này ở cũng một phòng ký túc xá, phải trò chuyện nhiều hơn, bao dung hơn.”

Cha của Lý Phương Khiết nói: “Ôi, đúng thật này, đủ bốn hướng đông tây nam bắc, chỉ thiếu miền trung nữa thôi.”

Lâm Tiếu đến từ phương bắc, Châu Tinh đến từ phương nam, Lý Phương Khiết đến từ miền tây, Tôn Nhã Bình đến từ vùng duyên hải phía đông.

Thẩm Vân nhanh chóng trò chuyện với gia đình của các bạn cùng phòng về quê nhà của từng người: “Cháu từng tới chỗ của mọi người rồi, non nước hữu tình lắm.”

“Đặc sản chỗ mọi người ngon thật…”

Trong những người bạn cùng phòng của Lâm Tiếu, có người đến từ thành phố lớn, có người đến từ vùng quê nhỏ, vậy mà Thẩm Vân có thể nói chính xác những nét đặc sắc ở nơi ở của từng bạn, làm các gia đình rất ngạc nhiên, lập tức có cảm giác gần gũi.

“Cháu tới những nơi đó rồi à?” Mẹ của Châu Tinh ngạc nhiên hỏi.

Thẩm Vân thuận miệng nói ra việc làm ăn của mình: “Cháu kinh doanh hàng hóa từ nam ra bắc, bán đặc sản từ khắp mọi nơi nên phải đi lại nhiều hơn người khác.”

Lúc nãy những người lớn đã biết Lâm Dược Phi là người làm ăn, không ngờ Thẩm Vân cũng có công việc kinh doanh của mình, xem ra cả nhà Lâm Tiếu ai cũng giỏi giang.

Những người lớn nói chuyện một lúc, sau đó bắt đầu quét dọn vệ sinh. Nếu tất cả mọi người cùng chen chúc nhau trong một căn phòng ký túc xá thì không làm gì được nên mỗi gia đình chỉ để lại hai người quét dọn, những người khác rời ký túc xá làm chuyện khác. Lữ Tú Anh đẩy cả nhà ra ngoài: “Mẹ tự làm được rồi, các con ở lại chỉ phiền thêm thôi.”

“Không phải con còn phải đến tòa nhà giảng đường để điểm danh sao?” Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Bây giờ vẫn còn kịp, hôm nay con đến đó điểm danh luôn đi.”

Bà ngoại, anh trai và chị Tiểu Vân cùng nhau đưa Lâm Tiếu đến tòa nhà giảng đường để điểm danh. Sau khi điểm danh, cả nhà sẽ cùng đến nhà ăn để ăn cơm, mẹ đưa Lâm Dược Phi chiếc cà men bằng sứ để anh mang đồ ăn về ký túc xá cho mình.

Dọc đường đi từ ký túc xá đến tòa nhà giảng đường đều là do Lâm Tiếu dẫn đường.

Sau khi tới cửa tòa nhà giảng đường, Lâm Tiếu vào một mình và hoàn thành từng công việc điểm danh, điền phiếu, nộp ảnh, nhận sách mới.

Hai tay Lâm Tiếu xách hai chồng sách lớn, Lâm Dược Phi ngạc nhiên nói: “Sao vào đại học rồi mà sách còn nhiều hơn cả cấp ba thế này?”

Lâm Tiếu khó hiểu nhìn anh trai, chắc chắn sách của đại học sẽ có nhiều kiến thức hơn sách của cấp ba rồi, càng học càng nhiều chứ sao.

Lâm Dược Phi nhận lấy chồng sách từ tay Lâm Tiếu: “Vậy khoan đến nhà ăn, về ký túc xá cất sách trước đi đã.”

Đoàn người trở lại ký túc xá, Lữ Tú Anh hỏi: “Sao ăn nhanh vậy?”

Lâm Tiếu: “Tụi con vẫn chưa ăn, chỉ về cất sách thôi.”

 
Bình Luận (0)
Comment