Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 46

Lâm Tiếu đặt chín cái gọt bút chì vào ngăn kéo và chỉ sử dụng một chiếc có hình mèo con mà cô yêu thích.

Những mảnh vụn bút chì lăn ra khỏi gọt bút chì, Lâm Tiếu hoàn hồn lại nhận ra mình đã gọt bút chì quá mức và đã lãng phí một đoạn bút chì, liền vội vàng dừng lại.

“Công việc của cha…” Cô không có cha, bây giờ biết viết như thế nào đây.

Chẳng lẽ đi nói với cô Từ là mình không có cha sao?

Mặc dù Lâm Tiếu rất thích cô Từ, nhưng cô vẫn không muốn nói với cô Từ việc này.

Chẳng lẽ không làm bài tập làm văn sao?

Thế thì cô giáo Từ chắc chắn sẽ hỏi cô tại sao không hoàn thành bài tập về nhà.

Lâm Tiếu chống cằm suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra cách giải quyết, chính là tự mình tưởng tượng ra công việc của cha!

Công việc của cha là gì đây?

Cô đã đọc rất nhiều sách trên gác sách, một số viết là thật, một số là giả, hay còn được gọi là “hư cấu”.

Cô cũng có thể bịa ra công việc của cha, chỉ cần viết như thật, cô Từ sẽ không phát hiện ra.

Cha làm công việc gì đây? Trong bài làm văn của Lâm Tiếu tự nghĩ ra nên rõ ràng phải cần tư liệu sống. Làm công nhân trong xưởng dệt bông? Lâm Tiếu do dự một chút, sau đó cô bỏ qua, do trong xưởng dệt bông hầu hết đều là công nhân nữ.

Đột nhiên, Lâm Tiếu nảy ra một ý tưởng, lấy công việc của anh trai trở thành công việc cho cha.

Nhưng công việc của anh trai là làm gì? Lâm Tiếu vừa định viết thì nhíu mày lại. Cô phát hiện cô không biết gì về công việc của anh mình.

Mẹ làm việc trong xưởng dệt bông, Lâm Tiếu ngoại trừ xưởng thì không có đi đâu cả, từ nhỏ đã chạy tới chạy lui trong chỗ làm việc của mẹ.

Mẹ vừa chuyển công tác đến phòng văn thư, Lâm Tiếu cũng đã đến rồi. Bên trong phòng văn thư rất mát mẻ, thoang thoảng mùi giấy và mực in.

Nhưng cô chưa từng đến chỗ anh trai làm việc, hoàn toàn không biết công việc của anh như thế nào.

Còn bài tập làm văn 300 từ thì sao… cô Từ đã tăng số lượng từ cho bài tập làm văn này.

Cuối cùng Lâm Tiếu cũng đợi được anh tan tầm về nhà, sốt ruột nhào qua: “Anh, anh, ngày mai anh có thể dẫn em đến chỗ anh làm được không? Em muốn đi xem chỗ anh làm.”

Lâm Dược Phi không chút do dự từ chối: “Không được.”

“Công việc của anh và mẹ khác nhau, mỗi ngày anh đều phải đi ra công trường, không thể mang em theo được.” Hai ngày nay Lâm Dược Phi rất bận.

Lâm Dược Phi giải thích lý do cho Lâm Tiếu, nhưng mà người luôn ngoan ngoãn nghe lời như Lâm Tiếu đột nhiên không nói đạo lý, một mực quấn lấy Lâm Dược Phi, nhất định bắt anh đưa mình đến chỗ làm việc.

Lâm Dược Phi cau mày: “Có chuyện gì xảy ra với em vậy?”

Lâm Tiếu chớp chớp mắt: “Không có việc gì.”

Chậc chậc, biểu hiện này cho thấy là có việc gì rồi, Lâm Dược Phi đã quen với từng biểu cảm nhỏ của em gái khi nói dối.

“Nói thật cho anh biết em muốn làm gì thì anh có thể suy nghĩ lại một chút.”

Lâm Tiếu vẫn lắc đầu: “Không có việc gì, em chỉ muốn đến chỗ anh làm việc nhìn xem.”

Khi Lâm Tiếu lắc đầu, ánh mắt vô thức nhìn xuống bàn học. Lâm Dược Phi tinh ý thấy được động tác nhỏ này của em gái. Một lúc sau, thừa dịp em gái đang đánh răng trước khi ngủ, anh đi đến trước bàn học của Lâm Tiếu.

Anh ngược lại muốn xem vật nhỏ này đang giấu bí mật gì trên bàn học.

Lâm Dược Phi vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy quyển vở kẻ ô vuông của em gái đang mở, bên trên là đề bài tập làm văn “công việc của cha”.

Động tác của Lâm Dược Phi dừng lại.

Anh nghe thấy tiếng em gái chạy ra khỏi nhà vệ sinh nên vội vàng rời khỏi bàn học của Lâm Tiếu, điều chỉnh biểu cảm trên mặt: “Này, em kêu anh đưa em đến nơi anh làm việc, em lấy cái gì để đổi với anh?”

Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên, anh hỏi như vậy chính là đồng ý.

Lâm Dược Phi: “Em giặt tất cho anh năm lần.”

Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Không có cửa đâu!” Cô không muốn giặt tất thối của anh đâu.

Lâm Dược Phi: “Vậy em nhường đùi gà cho anh năm lần.”

Sau khi Lâm Dược Phi sống lại, mỗi lần trong nhà ăn thịt gà, hai cái đùi gà, một cái đùi là cho Lâm Tiếu, cái còn lại là của Lữ Tú Anh.

Lâm Tiếu cảm thấy việc này có thể thương lượng được: “Hai lần.”

Lâm Dược Phi: “Bốn lần.”

Lâm Tiếu: “Ba lần.”

 

Lâm Dược Phi: “Đồng ý.”

Nhưng mà vừa rồi Lâm Dược Phi không có nói dối Lâm Tiếu, phần lớn thời gian làm việc của anh đều ở công trường. Công trường vừa bẩn lại nguy hiểm, chắc chắn anh không thể mang Lâm Tiếu đến đó.

Lâm Dược Phi đi tìm Lữ Tú Anh: “Mẹ, ngày mai mẹ mang theo Tiếu Tiếu, hai người cùng nhau đi một chuyến đến công ty của con.”

Lữ Tú Anh thắc mắc: “Vì sao?”

Lâm Dược Phi: “Không có gì, Tiếu Tiếu ầm ĩ muốn đi, vậy hãy đưa em ấy đi một chuyến đi. Nhưng mà con bận bịu công việc không có thời gian mang em ấy đi, chỉ có thể để hai người cùng đi.”

 

Lữ Tú Anh trừng mắt: “Con bé ầm ĩ muốn đi thì cứ đưa con bé đi sao?” Lữ Tú Anh đối với Lâm Tiếu dịu dàng hơn nhiều so với Lâm Dược Phi, nhưng trong nhà cũng không thể chiều chuộng con cái như vậy.

Lâm Dược Phi thay đổi chủ đề: “Đây không phải là muốn mẹ đến thăm công ty của chúng con sao, tránh cho mẹ cảm thấy công ty của tụi con sẽ phá sản bất cứ lúc nào.”

Câu này lại chạm đến tâm sự thầm kín của Lữ Tú Anh, bà thật sự muốn xem nơi Lâm Dược Phi làm việc ra sao. Nó có phá sản hay không là việc sau này, ngược lại bà chủ yếu muốn xem Lâm Dược Phi giao tiếp với ai mỗi ngày, làm công việc như thế nào hàng ngày.

Mặc dù Lâm Dược Phi đã nói với bà rằng chuyện nợ nần chỉ xảy ra có một lần. Nhưng Lữ Tú Anh vẫn không yên lòng, luôn lo rằng ông chủ trả cho anh mức lương cao như vậy là cần anh làm một số việc đen tối.

“Vậy ngày mai mẹ và Tiếu Tiếu sẽ ghé thăm một chuyến, không làm phiền công việc của con chứ?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi: “Không sao đâu.”

Sáng sớm hôm sau, Lữ Tú Anh dậy sớm để bầm thịt, đun nóng chảo dầu, chiên một nồi thịt viên và làm một nồi củ sen nhồi thịt chiên.

Lâm Tiếu bị mùi thơm đánh thức, dụi mắt đi vào phòng bếp. Lữ Tú Anh gắp thịt viên vừa chín tới đưa cho Lâm Tiếu: “Nếm thử đi.”

Lâm Tiếu híp mắt thành một khe hở, sau đó đôi mắt lập tức mở to: “Thơm quá.”

“Ai nha, con vẫn còn chưa có đánh răng.” Cô ăn xong thịt viên rồi mới nhớ tới.

Lữ Tú Anh đóng gói thịt viên chiên và củ sen nhồi thịt chiên, mang đến đơn vị của Lâm Dược Phi, phân phát cho đồng nghiệp của Lâm Dược Phi ăn.

Bữa sáng hôm nay cũng ăn hai thứ này, Lữ Tú Anh còn nấu thêm một nồi cháo kê.

Thịt viên chiên vừa mới chín tới và củ sen nhồi thịt chiên vừa thơm lại vừa giòn, Lâm Tiếu ăn hết miếng này đến miếng khác, cho đến khi Lữ Tú Anh kêu lên ngăn cản lại: “Cháo của con còn nhiều quá kìa.”

Quả nhiên Lâm Tiếu không ăn nổi nữa, cô cũng không dám để thừa, còn chưa kịp ăn hết ngụm cháo cuối cùng, cúi đầu đã thấy bụng nhỏ căng tròn trướng lên.

Mẹ, anh và cô cùng đến công ty của anh, cô đi tìm tư liệu để viết bài tập làm văn.

Trong sân tiểu khu, những người hàng xóm đi ngang qua đều chào hỏi: “Ôi, cả nhà ba người cùng nhau ra ngoài hả?”

Cảnh tượng như vậy rất hiếm gặp ở nhà Lữ Tú Anh.

Tuy nhiên, Lữ Tú Anh rất có kinh nghiệm trong việc ứng phó với những lời xã giao như vậy, giọng nói của bà tràn đầy nhiệt tình: “Đúng vậy, chúng tôi ra ngoài một chuyến.”

Vài người hàng xóm chào hỏi: “Về quê sao?” Những người hàng xóm chỉ nhìn thấy ba người nhà Lữ Tú Anh đi cùng nhau khi về quê.

Giọng điệu của Lữ Tú Anh vẫn nhiệt tình như cũ: “Không, không phải về quê, chỉ là ra ngoài một lát.”

Không có tin tức nào được trao đổi giữa hai bên, nhưng một cuộc trò chuyện hoàn mỹ đã được hoàn thành.

Lâm Tiếu đi bên cạnh mẹ, không thể hiểu tại sao người lớn lại thích nói những điều vô nghĩa không có ý nghĩa gì cả.

Thịt viên chiên và củ sen nhồi thịt chiên mà Lữ Tú Anh mang đến công ty đã được đồng nghiệp Lâm Dược Phi nhiệt tình đón nhận.

Mọi người nhiệt tình chào đón, các đồng nghiệp muốn pha trà cho họ uống nhưng Lữ Tú Anh vội vàng nói mình không khát.

Từ lúc Lâm Tiếu bước vào cửa công ty, cô liền cảm thấy một đôi mắt là không đủ nhìn, âm thầm ghi nhớ dáng vẻ của anh trai ở trong công ty, đây là ba trăm chữ của cô đó nha.

Lữ Tú Anh cũng cảm thấy như vậy, bà cũng cảm giác một đôi mắt không đủ nhìn. Công ty của Lâm Dược Phi thực sự khác với những gì bà tưởng tượng, nó lớn hơn nhiều so với những gì bà tưởng tượng.

Phòng làm việc, phòng hội nghị, sảnh tiếp khách, phòng tài chính khá là đầy đủ.

Dọn dẹp giống như khuôn mẫu. Công ty được dọn dẹp rất sạch sẽ, những chậu cây trong hành lang được chăm sóc cẩn thận.

Điều khiến bà ngạc nhiên nhất trong công ty Lâm Dược Phi làm việc chính là tất cả các đồng nghiệp của anh đều còn rất trẻ. Bà quan sát xung quanh, một nửa số người đều ngồi ở bàn làm việc vào chủ nhật.

Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: “Chủ nhật các con không nghỉ sao?”

Một chàng trai trẻ nói: “Nếu có bất kỳ dự án nào trong công trình của tụi con đang thi công thì tụi con cũng không nghỉ.”

Lữ Tú Anh cảm thấy nơi này thực sự khác biệt so với xưởng dệt bông, có lẽ là do mọi người còn trẻ nên có một loại sức sống mà xưởng dệt bông không có.

Trong văn phòng, điện thoại reo không ngừng, ai nhìn cũng có vẻ bận rộn, lúc đi đưa văn kiện đều bước đi vội vàng.

Tất nhiên, xưởng dệt bông cũng bận rộn như vậy. Nhưng văn phòng của xưởng dệt bông thì khác, mọi người nhàn nhã uống trà, nói chuyện phiếm, công việc cứ từ từ làm, hôm nay làm không hết thì ngày mai lại làm tiếp.

Lúc trước Lữ Tú Anh không cảm thấy gì, nghĩ rằng chỗ nào cũng như vậy cả. Nhưng khi bà đến công ty nơi Lâm Dược Phi làm việc, bà đột nhiên cảm thấy xưởng dệt bông thật là già cỗi và nặng nề.

 
Bình Luận (0)
Comment