Lữ Tú Anh nhấp một ngụm nước trà sửng sốt, trà đãi khách trong công ty Lâm Dược Phi lại ngon như vậy, không giống với loại trà cũ không biết để bao lâu trong xưởng dệt bông.
“Anh Lâm! Xi măng đến rồi, hai chúng ta đến công trường nhận đi.” Đồng nghiệp nói với Lâm Dược Phi sau khi nghe điện thoại.
Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Vậy mẹ cũng đi đây.”
Lâm Tiếu: “Con muốn đến công trường nhìn xem...” Cô vẫn còn chưa thấy anh trai làm việc như thế nào.
Lâm Dược Phi thay quần áo cũ chuyên dụng đến công trường: “Vừa vặn thuận đường, đi thôi.”
Khi đến cổng công trường, Lâm Dược Phi liếc nhìn đồng hồ: “Mẹ, một lát mẹ cùng Tiếu Tiếu đợi con ở bên ngoài công trường một chút, mẹ trông chừng con bé, đừng để con bé chạy lung tung.”
“Con sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Chờ con làm xong, chúng ta đi ăn cơm trưa ở gần đây.”
“Cách đây không xa có một quán ăn nhỏ, lẩu thịt dê ở đó nấu rất ngon.”
Nhiều lúc bọn họ bận rộn ở công trường sẽ vây quanh nồi lẩu thịt dê ăn, Lâm Dược Phi từ lâu đã nghe nói nó rất ngon mà giá cả cũng phải chăng nữa. Mọi người trong công ty đều đã đến đó, chỉ có Lâm Dược Phi là chưa đến.
Mặc dù anh có thu nhập cao, nhưng trong tương lai có rất nhiều chỗ phải tiêu tiền, anh muốn mua đồ đạc trong nhà, học lái xe, còn muốn thành lập một công ty của riêng mình. Mà qua vài năm nữa sẽ có nhà ở thương mại, đến lúc đó anh nhất định phải có tiền trong tay.
Vì vậy, bản thân Lâm Dược Phi rất tiết kiệm, anh không nỡ tiêu tiền vào nồi lẩu thịt dê.
Nhưng hôm nay mẹ và em gái đều ở đây, đó lại là chuyện khác. Mẹ sống nửa đời người chưa từng ăn ở hàng quán bên ngoài, em gái cũng chưa ăn món gì ngon ở bên ngoài.
Lữ Tú Anh không nỡ tiêu tiền, nhưng Lâm Dược Phi không cho bà cơ hội từ chối, mặc quần áo cũ đi thẳng tới công trường: “Hai người ở bên ngoài đợi con một chút.”
Lâm Tiếu đứng ở khu vực an toàn bên ngoài công trường, ngẩng đầu nhìn những cần cẩu hình tháp cao trong công trường: “Thật là cao, thật là lớn.”
Xây dựng đô thị bây giờ rất chậm, không giống như hai mươi năm sau khắp nơi đều có công trình xây dựng. Lâm Tiếu ngoại trừ trường học và nhà cũng không có đi quá nhiều nơi. Mọi thứ trên công trường đều rất mới mẻ trong mắt cô.
Bên trong công trường, cần cẩu hình tháp chậm rãi chuyển động. Trước cổng lớn, những chiếc xe tải lớn chạy qua chạy lại.
Từ cánh cổng mở rộng của công trường, Lâm Tiếu nhìn thấy càng của máy xúc đang không ngừng vung lên, “ầm ầm” đào đống đất trên mặt đất lên, Lâm Tiếu nhìn đến mê mẩn.
“Mẹ, anh đi làm có lái cái này không?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh nhìn theo ánh mắt của Lâm Tiếu, mỉm cười lắc đầu: “Anh của con đi làm không làm việc này.”
Lâm Tiếu có hơi thất vọng.
Lữ Tú Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Tiếu, không hiểu sao cô bé lại kích động khi nhìn thấy máy xúc như vậy, sự chú ý của bà khác với Lâm Tiếu.
“Nhà này xây xa quá, xung quanh đều là đất hoang, không biết đơn vị nào xây nhà ở đây.”
Lâm Dược Phi thực sự không đi quá lâu, Lữ Tú Anh cùng với Lâm Tiếu đứng bên ngoài một lúc thì thấy Lâm Dược Phi sải bước ra ngoài.
Lữ Tú Anh giật nảy mình: “Con vẫn còn làm công việc chân tay ở công trường sao?”
Chỉ trong chốc lát, đầu và mặt Lâm Dược Phi đều dính đầy bụi đất, trời đầu đông rét lạnh mà trán anh túa ra một tầng mồ hôi, nghe lời của Lữ Tú Anh nói, vươn tay lau mặt, lau đi vết bẩn trên mặt.
Lữ Tú Anh: “Đừng lau nữa, càng lau càng bẩn.”
Bà sờ túi của mình, hôm nay ra ngoài không mang theo khăn tay, cho nên hỏi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, con có mang theo khăn tay không?”
Lâm Tiếu có mang theo nhưng giả bộ không mang.
Khăn tay của cô vừa trắng vừa thơm, cô kiên quyết không lau khuôn mặt bẩn của anh trai mình.
Lâm Dược Phi: “Không sao, một lát nữa khi đến quán ăn con sẽ xin miếng nước ở sau bếp của họ rửa mặt. Bình thường con cũng không làm công việc chân tay. Nhưng hôm nay không đủ người để dỡ xi măng, con phụ giúp dỡ mấy bao xuống.”
Khi Lữ Tú Anh nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dược Phi thuần thục thay một bộ quần áo cũ trước khi đến công trường, bà liền biết bình thường anh cũng làm mấy việc lặt vặt này không ít, cảm thấy đau lòng.
“Đến quán lẩu thịt dê đó đi như thế nào?” Lâm Dược Phi trước đây chưa từng đến đó. Anh chỉ nghe đồng nghiệp mình nói qua vị trí. Anh đứng ở ngã tư đường do dự một lúc, chỉ vào một con đường nhỏ: “Hướng này, chắc là quẹo vào lối này.”
Sau khi rẽ vào một góc đi về phía trước vài bước, một cơn gió thổi tới, chiếc mũi nhạy cảm của Lâm Tiếu ngửi thấy mùi thơm của lẩu thịt dê.
Cô đưa tay chỉ về phía trước: “Mùi thơm là từ nơi đó bay đến.”
Lâm Dược Phi không tin: “Xa như vậy mà em cũng có thể ngửi thấy được.”
Lâm Dược Phi nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Tiếu chỉ, một giây sau, anh giống như là bị trúng thuật định thân.
Một cô gái trẻ thắt b.í.m tóc, mặc một chiếc áo khoác dài bụi bặm, đang đi trên con đường nhỏ phía trước.
Thẩm Vân!
Lâm Dược Phi co chân chạy theo hướng bóng lưng của Thẩm Vân, đặt tay lên vai của Thẩm Vân, đôi mắt anh đỏ hoe vì kích động: “Vợ ơi.”
“A!” Thẩm Vân giật mình, quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt đen thui, đầu tóc rối bù, quần áo trên người vừa cũ vừa rách, khắp người đều lấm lem bùn đất.
“Lưu manh, bắt lưu manh!”
Lâm Tiếu bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
“Mẹ, chúng ta chạy mau, làm bộ như không quen biết anh.”
“Lâm Dược Phi, con làm cái gì vậy!” Lữ Tú Anh vội vàng chạy tới, giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Dược Phi: “Mau xin lỗi cô gái người ta đi!”
“Thật xin lỗi cô gái, dọa cháu sợ rồi, xin lỗi, xin lỗi.” Lữ Tú Anh nói xin lỗi một cách lộn xộn, ngoại trừ lời xin lỗi thì thực sự không biết phải nói gì khác, bây giờ bà còn rất mơ hồ, con trai trên đường cái nhìn thấy một cô gái đột nhiên hô to vợ ơi còn xông đến kéo bả vai người ta, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy.
Thẩm Vân thấy Lữ Tú Anh xông tới giúp cô ấy thì không còn sợ hãi nữa.
Lâm Dược Phi phục hồi lại tinh thần, hận không thể đ.ấ.m mình hai cái. Lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp này lại biến thành như vậy, anh còn cưới được vợ sao?
Anh vội vàng xin lỗi Thẩm Vân: “Xin lỗi.”
Nhưng mà anh còn chưa dứt lời, Thẩm Vân đã nhanh chóng bỏ chạy.
Lâm Tiếu thấy anh trai kêu lên một tiếng, hai tay không ngừng gõ đầu mình, sau đó đặt tay lên trán, dựa vào bức tường gạch đỏ bên cạnh.
Lâm Tiếu đi một vòng, cẩn thận giữ khoảng cách với anh trai. Anh trai bị nhiễm virus ngu ngốc sao? Virus ngu ngốc có lây không?
Lâm Tiếu đi đến bên cạnh mẹ: “Mẹ, anh làm sao vậy?”
Vẻ mặt của Lữ Tú Anh lo lắng: “Có phải trúng tà rồi hay không?”
Lữ Tú Anh nói xong, Lâm Dược Phi lập tức đứng thẳng người, đi về phía trước đuổi theo bóng lưng của Thẩm Vân.
Anh tìm Thẩm Vân lâu như vậy cũng không tìm được, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, tuyệt đối không thể để mất cô ấy lần nữa, nhất định phải hỏi rõ ràng bây giờ Thẩm Vân đang sống ở đâu, đang làm việc ở nơi nào.
“Mẹ, mẹ dẫn em gái đi ăn lẩu thịt dê đi, ăn xong rồi về nhà.”
Lữ Tú Anh hít một hơi khí lạnh, vội vàng giơ tay kéo Lâm Dược Phi: “Con còn đuổi theo cô gái nhà người ta làm gì, con thực sự bị trúng tà rồi.”
Nhưng mà làm sao Lữ Tú Anh kéo được Lâm Dược Phi, Lâm Dược Phi chạy theo bóng lưng của cô gái trẻ như một con thỏ.
Lữ Tú Anh sợ Lâm Dược Phi lại mạo phạm cô gái người ta giống như vừa rồi, cho nên vội vàng đuổi theo.
“Tiếu Tiếu, chạy được không? Chạy theo mẹ, chạy không nổi thì gọi mẹ.”
Lâm Tiếu trả lời dứt khoát: “Chạy được ạ.”
Lâm Dược Phi đuổi theo Thẩm Vân, Lữ Tú Anh đuổi theo Lâm Dược Phi, Lâm Tiếu theo sát bên người Lữ Tú Anh, cứ như vậy chạy tới cửa quán lẩu thịt dê.
Lâm Dược Phi sợ sẽ dọa Thẩm Vân, đặc biệt giữ khoảng cách suốt quãng đường. Thấy Thẩm Vân chạy vào quán lẩu thịt dê, Lâm Dược Phi ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ Thẩm Vân cũng thường xuyên tới đây ăn?
Lâm Dược Phi nghĩ đến việc các đồng nghiệp thường xuyên tới nơi này ăn thì lập tức hối hận không thôi, rõ ràng Thẩm Vân ở ngay bên cạnh anh nhưng anh lại bỏ lỡ lâu như vậy.
Thẩm Vân nhanh như chớp chạy vào trong quán thịt dê, nhân viên phục vụ đang bưng nồi lẩu thịt dê vội vàng tránh đi. Tiếng ông chủ quát lớn truyền ra từ trong quán: “Lỗ mãng hấp tấp! Cẩn thận đụng phải người ta.”
Thẩm Vân vén rèm, chạy vào trong bếp.
Lâm Dược Phi đi vào quán thịt dê, ánh mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Thẩm Vân, lo lắng hỏi: “Ông chủ, chỗ chú có phòng vip không?”
Ông chủ cười nói: “Cửa hàng nhỏ, không có phòng vip.”
Lâm Dược Phi nhíu mày, rõ ràng anh đã nhìn thấy Thẩm Vân chạy vào đây, nếu không có phòng vip, tại sao lại không thấy cô ấy.
Đột nhiên, ánh mắt của Lâm Dược Phi dừng ở trên tấm rèm cửa hơi đung đưa, anh bỗng nhiên hiểu ra, phía sau rèm cửa là sau bếp của quán ăn.
Thẩm Vân không phải đến quán thịt dê để ăn, cô ấy đang làm việc ở đây.
Kiếp trước khi anh quen Thẩm Vân, Thẩm Vân đang làm nhân viên phục vụ trong một quán ăn, Lâm Dược Phi biết trước đây cô ấy còn làm việc ở quán ăn khác, hóa ra chính là quán thịt dê này.
Trái tim đang đập mạnh của Lâm Dược Phi được vững vàng bình tĩnh lại, biết Thẩm Vân làm việc ở đâu là tốt rồi. Anh tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống: “Ông chủ, cho một nồi lẩu thịt dê lên.”
“Được, muốn bao nhiêu thịt dê, có cần lòng dê hay không?”
Trong lúc nói chuyện, Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh một trước một sau bước qua cánh cửa, Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Dược Phi ngồi an ổn một mình trên bàn ăn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Dược Phi vẫy tay gọi mẹ và em gái tới, nói với ông chủ: “Thịt dê muốn, lòng dê cũng muốn. Hai người lớn một đứa nhỏ, chỉ ba người chúng tôi ăn, số lượng chú xem rồi đưa lên.”
“Được.”
Lữ Tú Anh bước vào, đầu tiên là nhìn bảng giá được viết bằng giấy đỏ chữ đen ở trên tường, thấy giá cả quả thật rất tốt, mới khom người cẩn thận lau ghế gỗ dài hai lần, rồi để cho Lâm Tiếu ngồi xuống.
Lữ Tú Anh lại tìm ông chủ gọi một bình nước sôi, hâm nóng bát đũa của ba người một lần.