Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 48

Bởi vì thích sạch sẽ, thật ra Lữ Tú Anh không thích đi ăn quán, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vừa vui mừng vừa mới lạ của Lâm Tiếu, khóe môi Lữ Tú Anh cũng tràn ra vẻ tươi cười.

“Tiểu Phi, con biết cô gái vừa rồi sao?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi: “Con biết.”

Lữ Tú Anh: Còn may, không phải trúng tà.

Lâm Dược Phi: “Con biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết con.”

Lữ Tú Anh: Chẳng lẽ vẫn trúng tà?

Lữ Tú Anh nhớ tới mấy tháng trước con trai nói với bà đã thích một cô gái, hỏi: “Con bé đó chính là cô gái con thích sao?”

Vừa nãy trong lúc hỗn loạn, Lữ Tú Anh đã nhìn thấy rõ đại khái dáng vẻ của cô gái đó, cô gái ăn mặc giản dị, nhưng khuôn mặt thực sự rất bắt mắt.

Mặt tròn, mắt hạnh, Lữ Tú Anh vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết, suy nghĩ một chút, nghĩ đến phần lớn người trong nhà đều có khuôn mặt như vậy.

Lâm Dược Phi di truyền đôi mắt đào hoa của cha, Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu đều là mặt tròn mắt hạnh, người thân của nhà mẹ đẻ Lữ Tú Anh cũng phần lớn như thế.

Chỉ nhìn các đặc điểm và đường nét trên khuôn mặt, cô gái vừa rồi rất giống Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu. Nhưng mà đường nét trên khuôn mặt của Lâm Tiếu rõ ràng hơn, đường nét trên khuôn mặt của cô gái trẻ càng tinh xảo xinh đẹp, lông mày cong cong, miệng anh đào nhỏ.

Có lẽ cũng có liên quan đến tuổi tác, Lâm Tiếu là đáng yêu, cô gái trẻ tuổi kia là dịu dàng thanh tú.

Làn da của cô gái trẻ này cũng rất trắng, dáng người thon thả, còn có một mái tóc dài vừa đen vừa thẳng, khó trách con trai nhà mình lại vừa ý người ta.

Lã Tú Anh: “Người ta không thích con?”

Lâm Dược Phi tràn đầy tin tưởng: “Cô ấy sẽ thích con ngay thôi.”

Lâm Tiếu ngồi đối diện anh trai, thấy khóe miệng anh trai cười đến tận mang tai, muốn nói lại thôi.

“Mẹ, mẹ có biết đại sư nào không?” Lâm Tiếu hỏi.

Bây giờ Lâm Dược Phi còn vui vẻ hơn cả trúng xổ số năm triệu, nghe được em gái nói thế thì không những anh không tức giận mà còn nhe răng trắng ra cười.

“Mỗi một đường nét trên khuôn mặt của anh trai em, đều phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Thẩm Vân.”

Lữ Tú Anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Lâm Tiếu: “Dì Tề của con biết một đại sư, lát nữa về nhà mẹ sẽ hỏi đại sư đó có thể trừ tà hay không.”

Nồi thịt dê nóng hổi được bưng lên, một nửa thịt dê một nửa lòng dê, phía dưới đặt một cái lò than nhỏ, nước canh thịt dê trong veo đang sôi ùng ục.

Ông chủ nhiệt tình nói: “Uống một bát canh trước đi, canh này ngon nhất.”

Lâm Dược Phi hỏi thăm ông chủ: “Cô gái vừa chạy vào sau bếp kia là nhân viên phục vụ trong quán của chú sao, làm ở trong quán của chú phải không?”

Ông chủ giả ngu: “Nhân viên phục vụ gì vậy, quán ăn của tôi nhỏ, công việc đều do hai vợ chồng tôi làm.”

Thẩm Vân hoảng hốt chạy vào sau bếp, đi vào rồi liền không đi ra, ông chủ đương nhiên có hỏi qua. Nghe nói vừa rồi Thẩm Vân bị một tên lưu manh đuổi theo trên đường nhỏ, tên lưu manh đó còn theo tới tận trong quán, ông chủ lập tức để cho Thẩm Vân đừng đi ra trước, hỗ trợ ở sau bếp.

Dựa theo miêu tả của Thẩm Vân, tên lưu manh vừa đuổi theo cô lúc nãy chính là chàng trai trẻ tuổi ngồi ở bàn này, nhưng ông chủ quan sát hơn nửa ngày, thấy thế nào cũng cảm thấy không giống.

Mặc dù quần áo của chàng trai này hơi cũ một chút, nhưng khuôn mặt rất đẹp trai, một chàng trai đặc biệt có sức sống, ánh mắt cũng trong sáng.

Ăn cơm với mẹ và em gái, còn múc canh cho mẹ, pha nước chấm cho em gái.

Ông chủ rất ít khi nhìn thấy em gái và anh trai thân thiết như vậy, nhìn thế nào cũng không giống lưu manh.

Nhưng mà để đảm bảo, ông chủ vẫn không nói cho Lâm Dược Phi biết bất cứ tin tức gì về Thẩm Vân, làm bộ trong quán mình không có người này. Để cho Thẩm Vân luôn trốn ở phía sau bếp: “Chờ cậu ta đi rồi cháu lại ra ngoài, sẽ không có việc gì cả.”

Bữa cơm này, Lâm Dược Phi ăn một cách lơ đễnh, không động đũa. Một nồi thịt dê lớn và lòng dê đều vào bụng Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh.

Thịt dê vừa tươi vừa mềm, chạm nhẹ răng vào liền tan ra.

Chấm tương vừng, rau thơm và tỏi trộn thành nước chấm, ăn một miếng khỏi phải nói thơm như thế nào.

Còn có bánh nướng mới ra lò, cắn một miếng bơ và hạt vừng rơi xuống ào ào, Lâm Tiếu vội vàng lấy tay đỡ lấy.

Một miếng bánh nướng một miếng canh thịt dê, Lâm Tiếu ăn đến khi bụng nhỏ phồng lên mới dừng lại.

 

 

Đến khi ăn xong chuẩn bị rời đi, ánh mắt của Lâm Dược Phi vẫn dán chặt vào tấm rèm cửa sau phòng bếp. Anh và Thẩm Vân chỉ cách nhau vài chục bước, Lâm Dược Phi thật sự muốn xông vào bếp, nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế được, tìm ông chủ lấy giấy và bút, để lại họ tên, đơn vị và số điện thoại đơn vị.

Sau đó bước từng bước rời đi.

Sau khi Lâm Tiếu về đến nhà thì ngủ trưa một giấc.

Cô bị đánh thức bởi tiếng nước ào ào trong ống sưởi, Lâm Tiếu mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm lò sưởi hơi nước nửa ngày, chạy xuống giường báo cáo với mẹ: “Mẹ, lò sưởi hơi nước chạy rồi.”

“Lò sưởi hơi nước nóng rồi à?” Lữ Tú Anh bước nhanh về phía lò sưởi hơi nước.

Lâm Tiếu: “Con nghe được tiếng xả nước rồi.”

Lữ Tú Anh giơ tay sờ lò sưởi hơi nước, quả nhiên có chút ấm áp: “Thật tốt.”

Những người trong xưởng dệt bông đã dỡ nhà trệt xây nhà tầng, đã là việc của mấy năm trước rồi.

Lữ Tú Anh từ nhà trệt chuyển đến nhà tầng, vẫn ở tầng một, những thứ khác cũng không có gì khác biệt, khác biệt lớn nhất chính là mùa đông có lò sưởi hơi nước, không cần tự đốt than tổ ong nữa.

Buổi chiều, tiếng nước ào ào của lò sưởi hơi nước không ngừng vang lên, sờ vào lò sưởi hơi nước thấy càng ngày càng nóng, rõ ràng có thể cảm nhận được trong phòng đang ấm lên.

Chờ tất cả lò sưởi hơi nước trong nhà đều nóng lên, Lữ Tú Anh lần lượt sờ một lần, phát hiện lò sưởi hơi nước ngoài cùng bên trái trong phòng nhỏ có hai tấm không nóng.

Lữ Tú Anh mở van xả khí, khí bị chặn ở bên trong phun ra. Đợi đến khi xả khí xong, toàn bộ nước rỉ sét chảy ra, Lữ Tú Anh vặn chặt van. Một lát sau sờ lại, hai lò sưởi hơi nước vừa nãy không nóng cũng nóng lên.

Áo bông dày trên người Lâm Tiếu không mặc được nữa, Lữ Tú Anh thay áo bông mỏng cho cô.

Lâm Tiếu mặc áo bông mỏng thoải mái ngồi viết văn ở trước bàn. Lò sưởi hơi nước vừa bật lên, chú chim cút nhỏ đang run rẩy cũng trở nên dễ chịu, ngón tay của cô không lạnh, viết chữ càng nắn nót hơn một chút.

Lã Tú Anh nhắc nhở cô: “Đeo bao tay vào.”

Lâm Tiếu đeo bao tay caro mẹ làm lên, tiếp tục viết văn.

Buổi sáng hôm nay thu thập được rất nhiều tư liệu làm văn, Lâm Tiếu không hề lo lắng về bài viết ba trăm chữ một chút nào.

Đầu tiên viết công ty của anh trai như thế nào, sau đó viết anh trai đi từ công ty đến công trường, trong công trường có cần cẩu hình tháp rất cao và máy xúc rất to, anh trai bê xi măng nên khắp người đều là bụi.

Tất nhiên, trong bài văn đổi từ “anh trai” thành “cha”.

Lần đầu tiên Lâm Tiếu làm bài tập giống như kẻ trộm, luôn luôn vểnh tai lên nghe tiếng động của mẹ. Mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân của mẹ thì sẽ lập tức dùng sách ngữ văn che lại.

Nhưng mẹ đang làm việc nhà, không ngừng đi tới đi lui.

Lâm Tiếu viết một bài văn mà mệt muốn chết, cô xem lén TV cũng chưa từng tốn sức như vậy.

Tiếng bước chân của mẹ tới gần, Lâm Tiếu căng thẳng, viết “cha” thành “anh trai”.

Mẹ vừa rẽ vào, đi vào trong phòng bếp, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian viết hai hàng cuối cùng của bài văn, không phát hiện ra sai lầm nhỏ của mình.

Sáng thứ hai, quốc kỳ được kéo lên.

Lâm Tiếu mặc như một cái bánh chưng nhỏ, lúc nhìn quốc kỳ từ từ được kéo lên, chiếc khăn quàng cổ che cổ, rất khó khăn để nhấc cổ lên.

Đi vào trong phòng học, một luồng khí nóng phả vào mặt. Trong trường học cũng có lò sưởi hơi nước, việc đầu tiên khi các học sinh vào phòng chính là cởi quần áo dày bên ngoài ra.

Một tuần luân phiên này, những bạn học ngồi ở hàng gần cửa sổ kia không thể nghi ngờ là may mắn nhất, lúc nào cũng có thể sưởi ấm tay chân bằng lò sưởi hơi nước. Rất nhiều bạn học ngồi không gần lò sưởi hơi nước cũng chạy tới, trước khi giáo viên vào phòng học phải làm ấm tay.

Điều này tạo thành trở ngại rất lớn cho việc đại diện môn thu bài tập.

Đại diện môn ngữ văn và đại diện môn toán, hơn nữa ủy viên học tập, ủy viên kỷ luật cùng nhau hô, cuối cùng mọi người cũng trở lại chỗ ngồi của mình, lấy bài tập từ trong cặp ra.

Lâm Tiếu giao bài tập cho tổ trưởng, tổ trưởng lại giao cho đại diện môn của lớp.

Cuối cùng trước khi chuông lên lớp vang lên, đại diện môn của lớp đã thu đủ bài tập.

Cô giáo Từ ôm sách bài tập trở lại văn phòng, lúc phê sửa từng quyển, nhìn thấy trong bài văn của Lâm Tiếu có rất nhiều “cha” xen lẫn một “anh trai” thì nhẹ nhàng nhíu mày.

Cô ấy lật tờ liên lạc gia đình của Lâm Tiếu ra, nhìn thấy trên đó chỉ viết tên mẹ và anh trai.

“Thầy Thôi.” Cô giáo Từ thương lượng với chủ nhiệm lớp A1 trong văn phòng: “Sau này chúng ta giữ lại những bài văn này, tôi cảm thấy tốt nhất không nên giữ lại những đề văn như công việc của cha.”

“Đổi đề thành công việc của người thân trong gia đình có phải tốt hơn không?”

 
Bình Luận (0)
Comment