Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 49

“Mẹ ơi, rốt cuộc trúng tà là gì vậy ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh không mê tín lắm, cũng không muốn nói quá nhiều chuyện mê tín với Lâm Tiếu, cho nên bà nói cho có lệ: “Trúng tà là trở nên kỳ lạ.”

Vẻ mặt Lâm Tiếu nghiêm trọng: “Vậy con thấy anh trúng tà thật rồi.”

Lữ Tú Anh giật mình: “Tại sao con nói vậy?”

Lâm Tiếu: “Tại dạo này anh kỳ lạ vô cùng.”

Lâm Tiếu xòe đầu ngón tay liệt kê cho mẹ xem.

Anh không ngừng mua đồ về nhà, quần áo, giày da, keo vuốt tóc, tạp chí thời trang... Toàn là đồ lúc trước anh không mua.

Ngày xưa anh rửa mặt thì cứ hất một miếng nước lên mặt đã coi như xong chuyện, giờ rửa mặt phải đun nước nóng, pha loãng bằng nước lạnh, dùng nước ấm rửa mặt còn dùng xà phòng thơm cọ.

Ngày xưa cả kem dưỡng da cũng không dùng, giờ không chỉ dùng kem dưỡng da, mà còn dùng cả kem ngọc trai.

Mua về nhà hai chai kem ngọc trai, một chai để trong phòng mẹ, một chai để trong phòng mình. Mẹ không nỡ dùng, còn anh thì ngày nào sáng tối rửa mặt xong cũng phải lấy một đống lớn bôi lên mặt.

Điều kỳ lạ nhất là, bây giờ sáng nào anh cũng phải gội đầu.

Mới sáng sớm, gội đầu.

Gội đầu xong dùng máy sấy của mẹ, tiếng máy sấy ù ù mỗi ngày đúng giờ gọi mẹ tỉnh giấc.

Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu liệt kê “Mười chứng cứ lớn anh trai trúng tà” xong, cười đến mức ngã lên sô pha không đứng dậy nổi: “Ôi trời, không thể cười nữa, đau bụng.”

Khó khăn lắm Lữ Tú Anh mới dừng lại được, há to miệng thở hổn hển: “Anh con không phải trúng tà.”

Là muốn tìm người yêu rồi.

Lữ Tú Anh thật sự không ngờ lúc con trai mình muốn tìm người yêu ấy vậy mà lại thế này, ngày thường trông chảnh thế, bà còn tưởng con trai sẽ chảnh chọe đứng ở đó chờ con gái người ta theo đuổi nữa kìa, không ngờ Lâm Dược Phi chủ động như vậy.

“Không cần quan tâm anh con, cứ để anh con hành xác đi.”

“Nhưng giờ sáng nào anh cũng đun nước rửa mặt gội đầu, hơi tốn gas.”

Lữ Tú Anh đã mua hai chai Coca lớn và hai chai Sprite lớn. Uống hết nước thì rửa chai sạch sẽ cẩn thận, mỗi tối đổ nước vào để lên lò sưởi.

Sáng tinh mơ hôm sau, nước trong chai lớn rất nóng, pha với chút nước nguội, vừa hợp để rửa mặt gội đầu.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: “Sau này sáng sớm khỏi đun nước nữa, dùng nước trong chai lớn đánh răng rửa mặt.”

Nước trong hai chai lớn thuộc về Lâm Dược Phi, một chai thuộc về Lữ Tú Anh, một chai thuộc về Lâm Tiếu.

Mỗi sáng Lâm Tiếu dùng nước trong chai lớn rửa mặt, nước ấm ấm rất dễ chịu.

Anh hai mỗi sáng bôi kem dưỡng da, kem ngọc trai, vuốt tóc, thơm phức đi ra khỏi nhà.

Buổi tối cả người đầy mùi lẩu thịt dê, thối ình về đến nhà.

Lâm Tiếu phát hiện lẩu thịt dê mình ăn thì ngon lành, nhưng nếu mình không được ăn, chỉ ngửi mùi lẩu thịt dê xộc ra thì sẽ thấy khó ngửi.

“Anh hai, anh như từ trong chuồng dê chạy ra vậy.” Lâm Tiếu bóp mũi nói.

Lâm Tiếu càng chê, Lâm Dược Phi càng chọc cô, cởi áo khoác ra đắp lên đầu Lâm Tiếu. Lâm Tiếu hét to chạy ra: “Thối c.h.ế.t mất.”

Lẩu thịt dê biến thành nhà ăn của Lâm Dược Phi, ngày nào Lâm Tiếu cũng có thể ngửi thấy mùi thịt dê trên người anh trai.

Lữ Tú Anh hỏi anh: “Ngày nào cũng đến tiệm ăn, có đủ tiền không con? Mẹ cho con thêm chút nhé.”

Lâm Dược Phi không cần: “Con nào tiêu được một nửa tiền lương.”

Hễ đến cuối tuần, Lâm Dược Phi lại mời mẹ và em gái đến tiệm ăn, còn là tiệm gì thì chắc khỏi cần nói.

Mùa đông giá lạnh ăn một nồi lẩu thịt dê nóng bốc khói nghi ngút, thật sự là chuyện hưởng thụ mãn nguyện không gì bằng. Lâm Tiếu đã tập thành thói quen, thứ bảy hàng tuần thì bắt đầu mong chờ lẩu thịt dê cuối tuần.

Tất cả món trong quán lẩu thịt dê, Lâm Tiếu đã nếm hết một lần rồi. Lần nào cũng phải gọi thịt dê tươi mềm, thịt dê chế biến khác thì khi có khi không.

Món chính nếu không phải là bánh nướng tuyệt phối với canh thịt dê, thì dứt khoát ăn hết thịt xong thì bỏ mì vào canh thịt dê, sợi mì hút nước súp tươi ngon, lần nào Lâm Tiếu cũng ăn đến không thèm nói chuyện.

Tất cả các món trong quán lẩu thịt dê, gia vị pha nước chấm trừ chao và hẹ ra, Lâm Tiếu đã ăn qua hết rồi, đều rất thích chúng.

Lần nào lúc pha nước chấm anh trai cũng bỏ chao và hẹ, lúc nào cũng muốn cho Lâm Tiếu thử, Lâm Tiếu kiên quyết từ chối. Hai thứ này ngửi mùi quá nồng, cô ngửi chút thì đã biết chắc chắn mình không thích ăn.

Thấy Lâm Dược Phi lại lần nữa có ý đồ thêm hẹ vào bát của mình, Lâm Tiếu dùng đũa chặn muỗng của anh lại, hai anh em dùng đũa và muỗng đánh nhau, Thẩm Vân lên món không nhịn được bật cười.

Cô ấy để một đĩa cải trắng lên bàn, nói giúp cho Lâm Tiếu: “Nước chấm đừng quá nặng vị, vị gốc của thịt dê mới ngon.”

Lâm Tiếu gật đầu liên hồi.

Thẩm Vân: “Lúc chị ăn thịt dê cả tương mè cũng không chấm.”

Động tác gật đầu của Lâm Tiếu cứng lại, cô vẫn phải chấm, tương mè thơm biết bao.

 

 

Sau đó Lâm Tiếu nhìn thấy Lâm Dược Phi nhe tám cái răng với Thẩm Vân: “Trùng hợp quá, anh cũng thích thịt dê có vị gốc.”

Lâm Tiếu cúi đầu nhìn một bát bỏ đầy rau mùi, hành băm, tỏi băm, chao và hẹ trước mặt anh hai. Đây chính là vị gốc của thịt dê?

Thẩm Vân nhìn theo tầm mắt của Lâm Tiếu, cũng không kìm nổi cười lên, cô ấy bước vội về bếp sau, lúc xoay người, má có hơi đỏ.

Lâm Dược Phi sớm đã phát hiện rồi, em gái vô dùng hữu dụng.

Lần nào anh đối xử tốt với em gái chút ở trước mặt Thẩm Vân, đôi mắt nhìn anh của Thẩm Vân sẽ thay đổi đôi chút.

Nói ra thì, đời này anh tìm thấy Thẩm Vân cũng may nhờ có em gái... Nếu hôm ấy không dẫn em gái đến công trường, anh sẽ không đi ăn lẩu thịt dê, cũng sẽ không gặp Thẩm Vân.

Thẩm Vân lại bưng món ra, lúc cô ấy đi ngang qua bàn mình, Lâm Dược Phi lập tức gắp lá cải trắng mềm nhất trong nồi cho Lâm Tiếu, rồi giúp gắp phần cọng bỏ vào bát mình.

Ánh mắt Thẩm Vân dừng lại hai giây, Lâm Dược Phi hét vang trong lòng, cô ấy thấy rồi.

Thẩm Vân xoay người đi, Lâm Dược Phi lập tức giơ đũa gắp lá cải còn lại trong nồi lên.

Lâm Tiếu bưng bát chờ anh tiếp tục gắp cho mình, nhưng lại nhìn thấy đũa anh trai chuyển hướng, bỏ hết vào bát của anh.

Lâm Tiếu: “...”

Lâm Tiếu cảm thấy “trúng tà” là một chuyện cực tốt.

Từ sau khi “trúng tà”, mỗi tuần anh hai đều dẫn cô đến tiệm ăn.

Năm nay Lâm Tiếu tám tuổi, lần đầu trải qua tháng ngày vui vẻ ở quán ăn mỗi cuối tuần.

Lữ Tú Anh lén hỏi Lâm Tiếu: “Con thích chị Thẩm Vân không?”

Lâm Tiếu gật đầu không chút do dự: “Thích ạ.”

Nhờ chị Thẩm Vân, anh trai mới dẫn cô đi ăn lẩu thịt dê hàng tuần, tất nhiên cô thích chị Thẩm Vân rồi.

Mùa đông này và năm ngoái lạnh như nhau, nhưng vì bữa lẩu thịt dê mỗi tuần, trong lòng Lâm Tiếu trở nên rất ấm áp.

Sắc mặt Lâm Tiếu hồng hào hơn năm ngoái, mùa đông này Lữ Tú Anh cũng không còn lạnh cóng tay chân nữa, ban ngày ban đêm đều ấm.

Lữ Tú Anh nhìn thấy sự thay đổi trên cơ thể của mình và Lâm Tiếu, cũng không còn xót tiền đến quán ăn nữa: “Xem ra mùa đông nên ăn nhiều thịt dê vào.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Mùa đông nên ăn nhiều thịt dê.”

Nhưng mà mùa hè thì phải làm sao đây?

“Chị Thẩm Vân, mùa hè chị có thể đổi sang làm ở quán cơm không ạ?” Lần nữa đi vào quán lẩu thịt dê, Lâm Tiếu gặp được chị Thẩm Vân bèn hỏi.

Thẩm Vân cười: “Tại sao vậy?”

Lâm Tiếu: “Vì mùa hè em không muốn ăn thịt dê ưm ưm.” Anh trai bịt miệng cô lại làm gì.

Hai má Thẩm Vân nhuộm màu đỏ nhạt, thấp giọng nói với Lâm Tiếu: “Chỗ này mùa đông bên chị bán lẩu thịt dê, mùa hè bán xiên nướng thịt dê.”

Từ quán lẩu thịt dê trở thành quán đồ nướng, bán đồ nướng, rượu bia, đậu phộng đậu nành.

Lâm Tiếu vội hỏi: “Chỉ có bia thôi ạ? Có Bắc Băng Dương, Kiến Lực Bảo không chị?”

Thẩm Vân cười: “Có luôn.”

Lâm Tiếu vô cùng hài lòng, chỗ chị Thẩm Vân làm toàn bán đồ cô thích.

Thẩm Vân quay vào bếp sau, Lâm Dược Phi dùng đũa gõ đầu Lâm Tiếu: “Mùa hè cái gì, không cho trù anh em.”

“Mùa hè thì không cần đến quán này nữa.”

Lâm Tiếu ai da một tiếng ôm đầu: “Tại sao chứ?”

Lâm Dược Phi: “Vì mùa đông này anh em sẽ theo đuổi được chị dâu em đến tay.”

Lâm Tiếu khó hiểu: “Sau khi theo đuổi được thì không dẫn em đến đây ăn cơm nữa sao?”

Lâm Dược Phi: “Nói thừa.” Thẩm Vân năm nay mới mười bảy tuổi, trong kế hoạch của anh, sau khi Thẩm Vân và anh làm người yêu thì không cần làm thêm nữa, mình nuôi cô ấy học tiếp.

Đương nhiên Lâm Tiếu không biết anh mình nghĩ vậy, trong sự hiểu biết của cô, chị Thẩm Vân luôn làm việc ở quán ăn này, lúc anh chưa theo đuổi được ngày nào cũng đến ăn cơm, sau khi theo đuổi được thì không đến ăn nữa.

Lâm Tiếu bị sự hai mặt của anh trai dọa ngốc: “Anh, sao anh có thể như vậy!”

Lâm Tiếu lạch bạch chạy vào bếp sau, cảnh báo chị Thẩm Vân: “Chị Thẩm Vân, chị tuyệt đối đừng bị anh em theo đuổi được đấy.”

Thẩm Vân sững sờ, hai má ửng đỏ hỏi: “Tại sao vậy?”

Lâm Tiếu: “Chờ anh em theo đuổi được chị rồi, anh ấy sẽ không còn dẫn em đến quán này nữa.”

Thứ hai, Lâm Tiếu tan học, vậy mà nhìn thấy anh hai đến cổng trường đón cô.

“Hôm nay sao anh đến đón em? Chúng ta đi ăn lẩu thịt dê sao ạ?” Lâm Tiếu chạy đến trước mặt anh hai.

Lâm Dược Phi: “Ăn lẩu gì mà ăn? Mẹ đang dọn đồ ở nhà kia kìa.”

“Bà ngoại trật lưng rồi, mẹ chúng ta phải về quê một chuyến.”

 
Bình Luận (0)
Comment