Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 54

Đôi mắt của Lâm Tiếu trợn lên thật to, cái miệng có thể nhét vào cả một quả trứng gà, quan niệm hơn nửa đời người vững chắc khó lòng thay đổi đột nhiên bị sụp đổ - cô năm nay tám tuổi, từ năm ba tuổi cô đã nghĩ gà và vịt sinh ra ngỗng.

“Ngỗng thực sự không phải do gà và vịt sinh ra ạ?” Thế giới quan của Lâm Tiếu đang trải qua lần chấn động mạnh mẽ đầu tiên của cuộc đời.

Lâm Dược Phi: “Thật sự không phải!”

Lâm Tiếu quay trở về phòng mình tiếp tục hoài nghi cuộc đời, Lâm Dược Phi mất đi cơ hội hỏi em gái tại sao cô có thể viết “bốn bốn mười sáu” trên bài làm môn Ngữ Văn và có phải cô đang gặp rắc rối với vấn đề phát âm hay không.

Lâm Dược Phi lại xem bài thi Toán của Lâm Tiếu một lần nữa, những sai lầm trên đó cũng không khá hơn bài thi Ngữ Văn là bao, nhưng điều khiến cho Lâm Dược Phi nghĩ đến vỡ đầu cũng không ra là tại sao Lâm Tiếu lại có thể viết như vậy.

Em gái anh đã làm cách nào để trở thành một giáo viên Toán học xuất sắc?

Chẳng lẽ do đầu óc của con bé bây giờ vẫn chưa phát triển xong?

Hiệu ứng cánh bướm của sự kiện anh sống lại sẽ không khiến em gái anh hóa ngốc đấy chứ...

Lâm Dược Phi chưa hề sinh con, nhưng anh đã trải qua quá trình mà rất nhiều cha mẹ đều phải trải.

Lúc vừa mới sống lại —— Em gái anh là thiên tài!

Bây giờ —— Em gái khỏe mạnh vui vẻ là tốt rồi.

Quên nó đi... anh tự an ủi mình rằng anh chuyển trường cho em gái không phải vì thành tích học tập của cô. Em gái anh đã có thể gặp được cô giáo tốt và những người bạn tốt ở trong trường học mới, số tiền phải trả cho việc học trái tuyến và công việc đưa đón hàng ngày rất đáng giá.

Đương nhiên, thành tích có thể cứu thì vẫn phải cứu một chút.

Ngữ Văn của Lâm Tiếu đạt 91 điểm, Toán học 95 điểm, xếp hạng ở tầm nửa dưới của lớp. Kiến thức lớp hai tiểu học không khó, đề thi cuối kỳ cũng không khó, không có những câu hỏi cố tình đào hố cho học sinh —— đấy là đối với phần lớn những học sinh bình thường.

Lâm Dược Phi thở dài một hơi, em gái anh đã tự mình kiếm cái xẻng nhỏ tự đào cho cô một cái hố, sau đó lạch bạch nhảy vào.

Số học sinh thi được hai điểm 100 trong lớp Lâm Tiếu có đến mấy bạn, lớp trưởng Chung Hiểu Khiết, cán sự học tập Trần Đông Thanh đều thi được hai điểm 100.

Các bạn học thi được 99 điểm, 98 điểm lại càng nhiều thêm nhiều, điểm Ngữ Văn của Vương Hồng Đậu là 98, Toán học 100, Diệp Văn Nhân Ngữ Văn 99, Toán 100 —— Thế mà Diệp Văn Nhân còn sụt sịt khóc đấy!

Lâm Tiếu kể cho anh nghe, khi Diệp Văn Nhân nhận được bài thi Ngữ Văn của mình, thấy mình không thi được 100 điểm, cô bé đã gục xuống bàn khóc ngay.

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu vội vã tới an ủi cô ấy.

Lâm Tiếu ở bên cạnh Diệp Văn Nhân, vừa hát vừa kể chuyện cười, còn bắt chước khỉ đột đi bộ cho bạn xem.

Lâm Dược Phi: “...”

Trong đầu Lâm Dược Phi hiện ra hình ảnh, anh không biết nên nói câu gì. Em gái anh với thành thích ở nửa dưới của lớp lại đi an ủi người bạn học chỉ thiếu một điểm là đủ hai trăm này. Bạn học của cô khóc bù lu bù loa, em gái anh ở bên cạnh học cách đi đứng của khỉ đột.

“Em là một bé gái, sao lại học cách đi đường của khỉ đột!” Nét mặt Lâm Dược Phi phức tạp.

Lâm Tiếu liếc nhìn anh trai một cái: “Khi còn bé anh chọc em khóc, không phải anh vẫn luôn học khỉ đột đi bộ trêu chọc em đó sao?”

Lâm Dược Phi sợ ngây người, sao anh có thể làm ra chuyện ngu ngốc như thế được?

“Anh không có.”

Lâm Tiếu: “Anh có.”

Cô có trí nhớ rất sớm, chuyện khi còn bé vẫn luôn nhớ rất rõ ràng, anh trai đừng hòng lừa gạt cô.

-

Trước khi ăn Tết không đánh trẻ con, chuyện thành tích học tập cứ tạm để sang một bên đã.

Năm mới tới xong rồi tính tiếp —— Câu nói này đã nhấn nút tạm dừng cho tất cả những chuyện không muốn xử lý.

Lâm Tiếu ở trong nhà, sau khi cô trải qua hai ngày xem TV sống vui vẻ thoải mái thì công ty Lâm Dược Phi đã được nghỉ. Lâm Dược Phi thu dọn hành lý, dẫn theo em gái về quê.

Một ngày trước khi về quê, bông tuyết bắt đầu xuất hiện trên bầu trời.

Lúc đầu chỉ là những hạt tuyết nho nhỏ, sau đó biến thành tuyết lông ngỗng rơi dày đặc.

Lâm Dược Phi nhìn thời tiết âm u bên ngoài cửa sổ, nhíu mày. Nếu hôm nay tuyết rơi quá dày thì không biết đường về quê ngày mai liệu có thuận lợi hay không.

Lâm Dược Phi đi tới đi lui vài vòng trong phòng, đứng ngồi không yên. Anh nói với Lâm Tiếu: “Em ngoan ngoãn ở trong nhà, anh đi ra ngoài một chuyến.”

Lâm Tiếu lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha: “Anh, anh đi đâu vậy?”

 

Lâm Dược Phi: “Anh đi tìm chị Tiểu Vân của em, sẽ về nhanh thôi.” Mấy ngày anh về quê này, quán ăn Thẩm Vân làm việc cũng phải đóng cửa đón năm mới, muốn gặp được cô ấy chắc hẳn phải tới tận năm sau. Bây giờ liên lạc khó khăn, mười mấy ngày không nhìn thấy người cũng không nghe được tiếng nên hôm nay Lâm Dược Phi phải tới gặp nói cho Thẩm Vân biết mình chuẩn bị về quê.

 

Lâm Tiếu vèo một cái đã lẻn đến bên người anh trai, mở to hai mắt tố cáo: “Anh đi tìm chị Tiểu Vân tại sao lại không dẫn em theo cùng? Em cũng muốn đi!”

Lâm Dược Phi khó hiểu đáp: “Trời lạnh thế này em đi làm gì, anh nói mấy câu sẽ trở về ngay thôi, không ở lại đó ăn cơm đâu. Yên tâm, anh sẽ không trốn em đi ăn mảnh món ngon.”

Lâm Tiếu tức giận, cô sợ anh trai trốn cô đi ăn mảnh bao giờ?

“Em cũng muốn gặp chị Tiểu Vân!”

Lâm Dược Phi càng khiếp sợ: “Em cũng muốn gặp chị Tiểu Vân?”

Đời trước chị dâu em chồng không có quan hệ tốt, đời này Lâm Dược Phi đã nghĩ kỹ từ lâu, nếu như quan hệ hai bên không tốt thì nên ít gặp mặt.

Thẩm Vân và Lữ Tú Anh, hai bên không nên gặp mặt nhau mà Thẩm Vân và Lâm Tiếu cũng vậy. Không gặp, không tiếp xúc, tự nhiên sẽ không có mâu thuẫn.

Không ngờ Lâm Tiếu tám tuổi lại thích Thẩm Vân và còn vì anh trai không dẫn cô đi gặp chị Thẩm Vân mà tức giận nữa.

Lâm Dược Phi không còn cách nào khác nên chỉ có thể dẫn Lâm Tiếu đi cùng: “Vậy em tự thay quần áo, đeo khẩu trang, đội mũ, quấn khăn quàng cổ đầy đủ vào.”

Lâm Dược Phi vốn định một mình đạp xe đi nhanh về nhanh, bây giờ Lâm Tiếu cũng đòi đi, anh liếc thoáng qua tuyết rơi dày đặc bên ngoài, quyết định dẫn em gái đi xe buýt.

Bản thân anh ngã một cái cũng không sao, nhưng nếu để Lâm Tiếu ngã, Lữ Tú Anh chắc chắn sẽ lột một lớp da của anh.

“Tiếu Tiếu, lấy bốn tờ tiền một hào trong hộp ra đây!”

Lâm Dược Phi mang theo Lâm Tiếu ra khỏi nhà, mặt đất đã bị một tầng trắng mỏng phủ lên trên. Lâm Tiếu không thích đi ở giữa đường, tuyết ở giữa đường đã bị những người khác giẫm, đen sì bẩn thỉu. Cô đi về phía ven đường, để lại trên mặt tuyết bằng phẳng trắng tinh những dấu chân nho nhỏ.

Lâm Tiếu cúi đầu, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, bảo đảm khoảng cách giữa các dấu chân được lưu lại đều giống nhau.

“Á!” Lâm Tiếu trượt chân chuẩn bị té ngã, Lâm Dược Phi vội vàng bước tới giữ chặt cô.

“Ôi! Anh, anh giẫm loạn dấu chân của em rồi!” Lâm Tiếu hét lên.

Lâm Dược Phi cúi đầu nhìn thoáng qua: “Dấu chân gì chứ, em đi bộ hay đang vẽ tranh hả?”

Lâm Dược Phi kéo Lâm Tiếu đi đến giữa đường: “Đi bên cạnh đường trơn trượt.”

Lâm Tiếu không muốn, vẫn chạy về phía ven đường không có ai đi để giẫm tuyết.

Lâm Dược Phi không còn cách nào, chỉ có thể đi bên cạnh em gái, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lại không được đi quá gần để tránh chạm vào dấu chân của cô.

Đi tới bên xe buýt, xe buýt chờ mãi chờ mãi chưa thấy đến nên xung quanh người chờ xe càng lúc càng đông.

Lâm Dược Phi đã hối hận vì dẫn em gái đi ra cửa, nếu như mình anh đạp xe đi thì bây giờ đã tới được quán lẩu thịt dê rồi.

Sau hơn hai mươi phút chờ đợi, xe buýt cuối cùng cũng tới. Lâm Dược Phi nhìn thấy người bên trong chật ních, nhíu mày. Anh bảo Lâm Tiếu đứng trước mặt anh để anh đẩy Lâm Tiếu lên trên trước, sau đó anh mới chen lên.

Không ngờ xe buýt dừng lại trước trạm dừng, bác lái xe không hề mở cửa trước mà gào lên với những người chờ xe: “Không lên được! Chờ chiếc tiếp theo đi, chiếc tiếp theo ở ngay đằng sau rồi!”

Lâm Tiếu tin tưởng, ngoan ngoãn đứng im trước trạm dừng.

Lâm Dược Phi duỗi cổ nhìn về phía sau, con đường một mảng trắng xóa, lấy đâu ra cái bóng của của chiếc xe buýt tiếp theo?

Chờ chiếc tiếp theo đến, chẳng lẽ chiếc tiếp theo sẽ không cần phải chen lấn?

Lâm Dược Phi ôm lấy em gái, kẹp cô vào dưới nách, ba bước biến thành hai đi tới cửa sau của xe buýt. Đầu tiên, anh nhét em gái vào bên trong, sau đó người cũng theo sát chen vào.

Cánh cửa đóng lại phía sau lưng Lâm Dược Phi, nhân viên bán vé hô: “Này! Hai người lên từ cửa sau kia, không mua vé hả!”

Trong xe chen chúc như vậy, không thể tới phía trước mua vé. Lâm Dược Phi cũng hô lên: “Cháu chuyển tiền tới đó!”

Anh đưa tiền cho người phía trước, người phía trước lại đưa tiền cho người phía trước nữa, cứ vậy một đường chuyền tới tay nhân viên bán vé.

Nhân viên bán vé xé hai tờ vé mỏng, lại lần nữa chuyển về chỗ Lâm Dược Phi.

Trái phải trước sau Lâm Tiếu toàn là người, cô cảm giác mình đã ép thành bánh nhân thịt. Vừa rồi anh trai cô kẹp cô đi lên từ cửa sau, quần áo của Lâm Tiếu đã bị nhăn nhúm thành vào một chỗ, áo len nhét vào trong quần thu bung ra, áo len và áo bông bên ngoài xô đẩy lên phía trên, rốn lộ ra ngoài, gió lạnh thổi vù vù qua đó.

Lâm Tiếu nhớ mẹ dặn để lộ rốn sẽ bị tiêu chảy nên mùa hè đi ngủ cũng không dám để lộ rốn nữa là trong một ngày đông tuyết rơi.

Lâm Tiếu muốn đưa tay kéo quần áo mình xuống, nhưng vì chen chúc nên hai cánh tay của cô không thể động đậy.

“Anh ơi! Anh! Anh kéo áo xuống hộ em với, áo của em bị kéo lên trên mất rồi!”

Lâm Dược Phi giữ chặt áo Lâm Tiếu, kéo mạnh xuống: “Nhóc phiền phức.”

 
Bình Luận (0)
Comment