Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 55

Lúc xuống xe, Lâm Dược Phi đi xuống trước, xốc hai nách của Lâm Tiếu ôm cô theo, sau đó kéo cô đi đến nhà hàng lẩu thịt dê.

“Chị Tiểu Vân!” Lâm Tiếu đứng ở cửa quán lẩu thịt dê, vén tấm rèm cửa làm bằng vải bông, định xông vào trong.

Lâm Dược Phi nắm lấy khăn quàng cổ của Lâm Tiếu: “Phủi tuyết trên người đi đã!”

Hai bàn tay to của anh phủi tuyết trên mũ, khăn quàng cổ và vai Lâm Tiếu, chỉ huy em gái: “Giẫm chân một cái.”

Lâm Tiếu nhảy lên, làm cho tuyết trên giày rơi xuống, cuối cùng cô cũng được anh trai đồng ý, vén rèm vải bông lên đi vào.

Thẩm Vân nhìn thấy Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu, vừa mừng vừa sợ: “Tuyết đang rơi dày thế, sao hai người lại tới đây?”

Lâm Dược Phi: “Sáng sớm ngày mai anh sẽ đưa Tiếu Tiếu về quê nên đến nói trước với em một tiếng.”

Thẩm Vân biết mười mấy ngày kế tiếp mình không gặp được Lâm Dược Phi, lòng trống rỗng. Nhưng mà khi nghĩ đến chuyện trời tuyết rơi dày thế này mà Lâm Dược Phi vẫn còn bỏ công sức chạy đến nói một tiếng với mình, trong đáy lòng cô ấy lại dâng lên chút ngọt ngào.

“Chị Tiểu Vân ơi, em thi cuối kỳ xong rồi!” Lâm Tiếu chia sẻ tin tức mới nhất của mình với chị Tiểu Vân.

“Em thi thế nào?” Thẩm Vân hỏi.

Lâm Tiếu: “Ngữ Văn 91, Toán học 95, Âm nhạc xuất sắc, Mỹ thuật xuất sắc, Thủ công xuất sắc, Thể dục thể thao xuất sắc...” Lâm Tiếu liệt kê từng môn học một ra, tất cả các môn học của cô bé đều rất xuất sắc!

Thẩm Vân cười khen: “Giỏi thế cơ à!”

Lâm Tiếu không thèm khiêm tốn: “Cô giáo Từ còn viết lời phê khen em nữa đó!”

Cô giáo khen cô hoạt bát, lạc quan, trong cái đầu nhỏ chứa đầy những ý tưởng kỳ diệu.

Lâm Dược Phi phát hiện ra em gái mình hoàn toàn không ý thức được điểm Ngữ Văn 91 và điểm Toán học 95 là số điểm thấp ở trong lớp, ngoại trừ khoảnh khắc nhận được điểm cô bé còn hơi bất ngờ —— Cô vốn nghĩ mình đã làm đúng tất cả các bài, có thể giành được hai trăm điểm —— Nhưng sau đó Lâm Tiếu đã nhanh chóng chấp nhận thành tích của mình, con cảm thấy mình thi rất tốt.

Bây giờ khi cô kể thành tích cho chị Tiểu Vân nghe, giọng điệu của cô tràn đầy niềm tự hào.

Không biết rốt cuộc vì lý do thế nào mà em gái của anh có thể làm bạn với Diệp Văn Nhân đã khóc chỉ vì thiếu một điểm nữa là tròn hai trăm điểm?

Lâm Dược Phi hơi bối rối, anh không biết mình có nên nói cho em gái biết điểm thi của cô hơi thấp hay không. Anh vừa muốn em gái mình có thể tiếp tục duy trì niềm vui và sự tự tin như bây giờ, nhưng cũng muốn em gái mình học tập tiến bộ hơn nữa!

Lâm Dược Phi cũng còn chưa suy nghĩ xong thì Thẩm Vân đã thay đổi đề tài: “Đã tới đây rồi thì ăn một bữa cơm rồi hẵng đi.”

Lâm Tiếu chờ mong nhìn anh trai: “Anh, bệnh nhiệt của em đã khỏi từ lâu rồi, hôm nay chúng ta ăn lẩu thịt dê...”

Lâm Dược Phi ngắt lời cô: “Không được!”

Thẩm Vân nở nụ cười, cúi đầu nhìn Lâm Tiếu: “Em vẫn còn muốn ăn lẩu thịt dê à?”

Cô ấy cho rằng sau khi Lâm Tiếu bị nhiệt phải uống canh mướp đắng, bị giày vò một trận vô cùng đáng thương thì sẽ không tiếp tục muốn ăn lẩu thịt dê nữa.

Lâm Tiếu: “Đương nhiên muốn ăn ạ!”

Cô uống canh mướp đắng là để giải nhiệt, còn lý do muốn giải nhiệt là vì muốn tiếp tục ăn lẩu thịt dê.

Nhưng mà anh trai lại không cho Lâm Tiếu ăn: “Tuyết rơi ngày càng lớn, đợi thêm chút nữa đường sẽ không dễ đi, chúng ta nhanh chóng trở về thôi nào.”

Lâm Tiếu không hiểu tại sao, anh trai dẫn theo cô chạy thật xa đến quán lẩu thịt dê thế mà một ngụm canh hai người họ cũng không được uống.

“Anh, thế anh tới đây một chuyến để làm gì vậy?” Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: “Nói hai câu với chị Tiểu Vân của em đó.”

Lâm Tiếu: “Nhưng mà nhà chúng ta đã lắp điện thoại rồi, bên cạnh quán lẩu thịt dê cũng có điện thoại công cộng. Anh có thể gọi điện thoại công cộng rồi yêu cầu ông chủ bên đó gọi chị Tiểu Vân mà... Chẳng phải chúng ta vẫn luôn dùng cách đấy để gọi cho mẹ đó sao?”

Thẩm Vân nghe Lâm Tiếu nói thế thì mặt đỏ lên.

“Nhóc con như em thì biết cái gì.” Suy tính riêng trong lòng đã bị em gái chọc thủng, gương mặt Lâm Dược Phi cũng đỏ lên.

 

Làn da phơi nắng rám đen trong mùa hè của anh đã được mùa đông dưỡng trắng hơn một chút, Lâm Tiếu đã chứng kiến rõ ràng quá trình anh trai cô đỏ mặt.

Lâm Tiếu nhìn anh trai, lại nhìn chị Tiểu Vân, cô nghĩ thầm chắc chắn họ đang đỏ mặt bởi vì thấy mình quá ngốc.

Hai người lớn đều không biết tới biện pháp gọi điện thoại thuận tiện như vậy, một cô bé con như cô lại nghĩ được ra!

Lâm Tiếu ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ của mình lên, cảm thấy mình thật thông minh.

Cô không tiếp tục nói gì nữa, một đứa trẻ tốt bụng sẽ không bao giờ vạch trần sự ngu ngốc của người lớn!

 

Trước khi rời đi, Lâm Dược Phi nói với Thẩm Vân: “Tết này nếu rảnh rỗi thì em nhớ tranh thủ thời gian đọc sách nhé.”

Thẩm Vân tiễn Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu ra khỏi cửa, không nói câu gì. Cô ấy không biết mình nên nói gì, cuối cùng ậm ừ vâng một tiếng, cũng chẳng biết Lâm Dược Phi đã bước ra ngoài được hai bước có nghe rõ hay không.

Quán lẩu thịt dê hôm nay không có khách tới, Thẩm Vân ngồi ngẩn ngơ trên ghế. Cô ấy quen biết Lâm Dược Phi chưa được bao lâu mà anh đã khuyên bảo cô ấy quay về trường học tiếp, còn nói sẽ chu cấp cho cô ấy học hành.

Thẩm Vân giật mình sợ hãi, cô ấy chưa hề yêu đương với Lâm Dược Phi, sao có thể để anh bỏ tiền chu cấp cho cô ấy được? Mà cho dù sau này cô ấy có yêu đương với Lâm Dược Phi thật... Khuôn mặt của Thẩm Vân lại đỏ lên, cho dù yêu đương thì cô ấy cũng không thể để Lâm Dược Phi bỏ tiền ra cho cô ấy đi học!

Chỉ là tâm tư muốn quay trở về trường tiếp tục học hành giống như ngọn lửa bên trong bếp than nhỏ, bùng cháy lên giữa đêm đông lạnh lẽo. Tuy rằng ngọn lửa này không lớn nhưng nó lại chẳng thể nào tắt lịm.

Năm nay Thẩm Vân mới mười bảy tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở vào năm ngoái thì cô ấy không được tới trường nữa. Cô ấy đã từng khóc lóc, đã từng làm loạn nhưng chẳng có tác dụng gì.

Mẹ đẻ của cô ấy đã qua đời khi cô ấy còn nhỏ, cha cô ấy nhanh chóng cưới mẹ kế, Thẩm Vân cảm thấy mình đã đồng thời mất đi cả mẹ lẫn cha.

Phía trên Thẩm Vân còn có một người anh ruột, tuy rằng cha cô ấy cũng mặc kệ anh trai nhưng vẫn cho anh tốt nghiệp trung học phổ thông.

Đến lượt Thẩm Vân, sau khi cô ấy tốt nghiệp trung học cơ sở thì cha cô ấy không tiếp tục chu cấp học phí nữa trong khi rõ ràng thành tích của cô ấy tốt hơn anh trai cô ấy rất nhiều, luôn nằm trong danh sách ba người đứng đầu của trường trung học cơ sở.

Mẹ kế nói: “Con gái học nhiều đến đâu cũng vô dụng.”

Sau đó bảo cô ấy đến làm việc ở quán cơm nhỏ do người thân ở quê mẹ kế cô ấy mở, bắt cô ấy phải làm công việc dành cho hai người nhưng chỉ hưởng lương của một nửa người thôi.

Ban đầu Thẩm Vân không hiểu gì, làm việc vất vả gần c.h.ế.t suốt hai tháng. Sau đó, cô ấy phát hiện ra bọn họ đang bắt nạt mình cho nên đã chuyển sang làm việc cho một quán cơm khác.

Sau khi cô ấy thay đổi công việc, mẹ kế ở trong nhà đã chỉ thẳng vào mũi của cô ấy mà mắng, Thẩm Vân dứt khoát dọn ra ngoài ở.

Quán cơm thứ hai cô ấy làm việc bao ăn nhưng không bao ở, Thẩm Vân muốn đi tìm một nơi bao cả ăn và ở nên đã tìm đến quán lẩu thịt dê này, sau đó vẫn luôn làm việc tới tận bây giờ.

Tuy rằng đi làm công cũng vất vả nhưng tiền lương được trả theo đúng giá trị của thị trường, bà chủ còn rất quan tâm tới cô ấy, cứ mỗi lần trông thấy có vị khách nào đó không ngừng liếc mắt về phía cô ấy thì sẽ lập tức bảo cô ấy trở về phòng bếp phía sau.

Thẩm Vân đi làm suốt một năm rưỡi, từ lâu đã không còn nghĩ đến chuyện học lại.

Cho đến tận khi cô ấy gặp được Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi mới quen cô ấy được mấy ngày đã nói với cô ấy rằng cô ấy nên tiếp tục đi học.

Lúc ấy Thẩm Vân cảm thấy Lâm Dược Phi là một kẻ lưu manh, một kẻ tâm thần, nhưng Lâm Dược Phi cũng là người đầu tiên nói rằng cô ấy nên học hành chăm chỉ.

Từ nhỏ đến lớn, mọi người xung quanh cô ấy đều nói con gái học hành cũng vô dụng.

Chỉ có Lâm Dược Phi nói với cô ấy: “Càng là con gái thì càng phải học hành thật giỏi.”

Sách giáo khoa trung học cơ sở của Thẩm Vân đã bị mẹ kế cân bán cho đồng nát từ lâu, không biết Lâm Dược Phi tìm kiếm từ nơi đâu mà có thể mang đến cho cô ấy một bộ sách giáo khoa cũ, muốn Thẩm Vân nhận lấy.

Thẩm Vân nói mình không cần, phòng mình đang ở không có chỗ để giữ nó... nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nhận.

Thật ra sau khi nhận được sách giáo khoa, mỗi ngày tan tầm cô ấy đều đọc sách. Cho dù Lâm Dược Phi không dặn thì đợt Tết này chắc chắn cô ấy vẫn sẽ đọc.

Nhưng Thẩm Vân không hề kể với Lâm Dược Phi chuyện cô ấy vẫn đang đọc sách nên hôm nay khi Lâm Dược Phi dặn dò, Thẩm Vân cũng không biết nên nói gì với anh.

Cô ấy không biết mình đọc sách sẽ có được ích lợi gì, cô ấy đã rời khỏi trường học một năm rưỡi, chẳng lẽ cô ấy thực sự có thể quay trở lại trường học nữa hay sao?

Cha ruột của Thẩm Vân không chu cấp cho cô ấy đi học, anh ruột cô ấy cũng không chu cấp cho cô ấy đi học, tại sao một người đàn ông mới quen biết không bao lâu lại muốn chu cấp cho cô ấy đi học?

Thẩm Vân đứng trước cửa quán lẩu thịt dê nhìn Lâm Dược Phi nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Tiếu, hai anh em đi về phía bến xe buýt.

 
Bình Luận (0)
Comment