Điều khiến Lâm Tiếu bất ngờ đó chính là mẹ của cô không hề tức giận một chút nào cả, bà nhìn cô đầy dịu dàng: "Con không cần phải dậy sớm, cứ ngủ cho đã đi."
Lâm Tiếu kinh ngạc trợn tròn hai mắt, chuyện này không giống với những gì cô biết, mùng một năm ngoái mẹ sẽ tranh thủ lúc trời còn chưa sáng gọi cô dậy. Cô phải cùng mẹ đón những người hàng xóm đến nhà chúc Tết và còn phải cùng mẹ đi chúc Tết hàng xóm.
"Tại sao lúc trước đều phải dậy sớm mà năm nay thì lại không vậy mẹ?" Vẻ mặt Lâm Tiếu đầy khó hiểu.
Lữ Tú Anh nhớ lại mùa xuân năm trước, bởi vì Lâm Dược Phi thật sự không ra gì, còn Lữ Tú Anh thì lại không muốn phải cô đơn lẻ bóng đi chúc Tết vào ngày đầu tiên của năm mới nên năm nào bà cũng bắt Tiếu Tiếu phải dậy sớm để đi với mình.
So với con trai lớn, Lữ Tú Anh càng muốn để hàng xóm gặp đứa con gái nhỏ khôn khéo hiểu chuyện của mình, mùng một không thể để cho Lâm Tiếu ngủ nướng được vì bà sợ hàng xóm sẽ đánh giá con bé là một đứa bé không được dạy dỗ tốt, hơn nữa còn nói hai đứa con nhà mình không hiểu quy củ ở sau lưng bà.
Lữ Tú Anh nhớ về chuyện cũ, ánh mắt nhìn Lâm Tiếu càng thêm dịu dàng: "Năm nay anh con dậy sớm đi chúc Tết nên con không cần dậy sớm nữa."
Lâm Tiếu đã hiểu, thì ra mùng một Tết chỉ cần một người con trong nhà dậy sớm là được.
"Vậy sao mấy năm trước người phải dậy sớm luôn là em?" Lâm Tiếu dùng ánh mắt tố cáo nhìn anh trai.
"Mấy năm tiếp theo đều đến lượt anh hết."
Tiểu Hoàng ở bên chân Lâm Tiếu, Lâm Tiếu nói với anh trai, Tiểu Hoàng cũng hùa theo, dùng giọng điệu non nớt sủa: "Gâu gâu gâu."
Lâm Dược Phi tặc lưỡi, chó con do cả hai cùng nhặt về, nhưng tại sao lại giúp em gái chứ không giúp anh?
"Động vật nhỏ giúp động vật nhỏ..." Lâm Dược Phi khẽ nói.
Buổi sáng mùng một Tết tiếp tục ăn sủi cảo.
Thấy Lâm Tiếu đã dậy, Lữ Tú Anh ra ngoài ban công lấy sủi cảo đã được gói vào tối qua vào. Ban công là tủ lạnh tự nhiên, Lữ Tú Anh cho sủi cảo đông lạnh đến mức cứng ngắc vào nồi.
Một nhà ba người ngồi quanh bàn ăn dùng bữa sáng muộn, Lữ Tú Anh nấu tổng cộng hai mươi cái: "Ăn ít thôi, trưa còn ăn cơm nữa."
Lâm Tiếu gắp một cái sủi cảo cho vào miệng thì cắn phải một thứ gì đó hơi cứng: "Ôi."
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn nửa cái sủi cảo còn lại, cô phát hiện ra có một hạt đậu phộng màu đỏ ở bên trong.
Lữ Tú Anh vội vàng nghiêng đầu nhìn: "Tiếu Tiếu ăn trúng rồi."
Hôm qua Lữ Tú Anh gói sủi cảo có bỏ một hạt đậu vào một cái sủi cảo, ai ăn được sẽ gặp được may mắn trong năm mới.
Rất nhiều người gói tiền xu vào trong nhưng Lữ Tú Anh không làm được, dù là đồng xu đã được rửa sạch và luộc qua nước sôi thì bà vẫn cảm thấy nó không được sạch vì thế liền nghĩ ra biện pháp dùng đậu phộng thay thế.
"Tiếu Tiếu ăn trúng miếng sủi cảo này, vận khí năm nay sẽ vô cùng tốt."
Lâm Tiếu cẩn thận ăn nửa cái sủi cảo còn lại, cô thầm nghĩ không biết vận khí tốt vào năm nay của mình sẽ như thế nào, làm đúng hết tất cả các câu hỏi trong kì thi hay mỗi ngày được cho hai hào ăn vặt rồi cùng Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân đến tiệm tạp hóa.
Ăn sáng xong, Lâm Tiếu nhận được tiền lì xì mừng tuổi của mẹ và anh trai.
Lâm Tiếu mở bao lì xì ra nhìn thử liền kinh ngạc mở to mắt, trong bao lì xì có tới mười đồng.
Mẹ cho mười đồng, anh cũng cho mười đồng.
Lâm Tiếu hít một hơi, tiền lì xì năm nay có tận hai mươi đồng.
Cô nhớ rõ năm trước chỉ có mẹ cho cô tiền mừng tuổi, anh trai thì không, năm ngoái mẹ lì xì cho cô cũng chỉ có một đồng.
Chỉ mới có một năm, tiền mừng tuổi của cô đã tăng gấp hai mươi lần.
Đây giống với hiện tượng lạm phát đã được tin tức nhắc tới, lạm phát thật sự quá tuyệt vời!
Với số tiền hai mươi đồng khổng lồ, Lâm Tiếu nghĩ mình không có đủ khả năng để giữ số tiền lớn như vậy, cô ngoan ngoãn cống nộp lại cho mẹ.
Nhưng mẹ lại không lấy!
Lữ Tú Anh cười nói: "Tiền mừng tuổi cho con thì chính là của con."
Lâm Tiếu lập tức xác nhận lại ý nghĩa của câu "là của con": "Con có thể tiêu sao? Có thể tiêu hết luôn sao? Muốn dùng như thế nào cũng được sao?"
Lữ Tú Anh cười ha ha: "Được, được, được, được hết."
Lâm Tiếu cầm chặt hai bao lì xì, may mắn đến quá nhanh khiến cô không kịp thích ứng, vừa ăn được đậu phộng may mắn đã có hiệu quả nhanh như vậy.
Hai mươi đồng tương ứng với một trăm lần hai hào, cô đột nhiên có một trăm ngày ăn vặt.
Lâm Tiếu vui vẻ ôm mẹ nhảy nhót sau đó kêu mẹ cúi xuống rồi hôn lên mặt mẹ.
Lâm Dược Phi ở bên cạnh nói: "Còn anh thì sao? Anh cũng cho em tiền tiêu vặt mà."
Lâm Tiếu nhìn chằm chằm mặt của anh trai: “Ồ…” Sau đó cô ẵm Tiểu Hoàng lên: "Tiểu Hoàng sẽ thay em hôn anh."
Tiểu Hoàng cũng từ chối, hai cái chân để ở trên mặt của anh trai.
Lâm Dược Phi nheo mắt lại: "Nhà chúng ta chưa từng có luật lệ đầu năm không được đánh con nít."
Ăn sáng xong, Lữ Tú Anh thúc giục Lâm Tiếu mau đi thay quần áo mới: "Chúng ta đến nhà dì Đỗ và dì Tề chúc Tết."
"Phải nhanh lên nếu không lại tới đúng giờ ăn cơm của người ta mất."
Lâm Tiếu lập tức chạy đi mặc quần áo mới: "Mẹ ơi, con nên mặc bộ nào?"
Tết năm nay cô có hai bộ quần áo mới, những năm trước cô đều chỉ có một bộ nên bây giờ Lâm Tiếu không biết nên mặc cái nào.
Lữ Tú Anh: "Bộ màu đỏ."
Năm nào Lâm Tiếu cũng được mẹ dẫn đến nhà dì Đỗ và dì Tề chúc Tết, việc chúc Tết dì Đỗ và dì Tề còn trịnh trọng hơn so với chúc Tết những người hàng xóm khác, hai mẹ con thường sẽ ở lại lâu hơn một chút nhưng sẽ luôn rời đi trước khi tới giờ cơm trưa.
Khác ở chỗ, năm nay anh trai cũng đi theo.
Đầu tiên sẽ đến nhà dì Đỗ sau đó mới tới nhà dì Tề, hai nhà đều khá là sửng sốt khi nhìn thấy Lâm Dược Phi.
Dì Tề kéo tay Lữ Tú Anh: "Xem như bà hết khổ rồi."
Lữ Tú Anh vừa đến nhà liền bắt đầu làm cơm trưa: "Tiếu Tiếu, buổi trưa con muốn ăn cá hố chiên hay là thịt viên chiên?"
Lâm Tiếu không chút do dự: "Cá hố chiên ạ."
Cuối cùng, Lữ Tú Anh đều nấu cả hai, bàn ăn mùng một Tết có một đĩa cá hố chiên, một đĩa thịt viên xốt chua ngọt, một bát thịt hấp và một đĩa bắp cải ngâm chua ngọt.
Cá hố chiên vàng giòn rụm, Lữ Tú Anh giúp Lâm Tiếu lấy hết xương sườn ở hai bên, để lộ ra thịt cá trắng nõn và phần xương sống ở giữa đưa cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lập tức dùng tay cầm lấy, ăn từng chút một.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Tiếu đặt bao lì xì dưới gối. Nửa đêm tỉnh lại cô thò tay xuống gối tìm bao lì xì, sau khi chạm vào mới yên tâm ngủ tiếp.
Tết chính là dịp để ăn uống và nô đùa, Lâm Tiếu cảm thấy bản thân ngày nào cũng ăn không ngớt, thức ăn của bữa trước còn chưa tiêu hết, cô đã muốn ăn nữa.
Tết năm nay có rất nhiều món ngon.
Trên TV lại bắt đầu chiếu Tây Du Ký.
Đây cũng không phải là điều khiến Lâm Tiếu thấy vui nhất, điều mà cô cảm thấy vui vẻ nhất đó chính là mẹ mình năm nay cũng được nghỉ đông, cô được nghỉ bao nhiêu ngày thì mẹ cũng được nghỉ bấy nhiêu ngày.
"Tiếu Tiếu, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi lễ chùa."
Lâm Tiếu chạy lạch bạch ra khỏi phòng: "Lễ chùa là gì ạ?"
Lữ Tú Anh: "Khá giống với đi chợ, có rất nhiều người bán đồ ăn, còn có biểu diễn gì đó nữa."
Lâm Tiếu chưa từng đi chợ, nhưng khi cô nghe mẹ mình nói có chỗ bán đồ ăn thì hai mắt lập tức sáng lên, gật đầu liên tục: "Đi đi đi ạ."
Hôm sau Lâm Tiếu dậy sớm, cô đến gọi mẹ dậy trước rồi gõ cửa đánh thức anh trai đang ngủ ở phòng kế bên, sau đó đánh thức Tiểu Hoàng đang ngủ ở phòng khách.
Lâm Dược Phi vừa ngáp vừa nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ sáng: "Lâu lắm mới được nghỉ vậy mà cũng không cho người ta ngủ nướng."
Lâm Tiếu không chút lưu tình vạch trần anh trai: "Ngày nào anh cũng ngủ nướng, đã ngủ mấy người rồi."
Lâm Tiếu mau chóng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rồi ăn cơm, động tác so nhanh hơn rất nhiều lúc đi học.
Lâm Dược Phi: "Nếu đi học em cũng nhanh nhẹn như vậy thì mỗi sáng anh cũng có thể ngủ thêm được mười lăm phút luôn đấy."
Lâm Tiếu không để ý tới anh trai, đi học có thể giống với đi lễ chùa sao?
"Đi lễ chùa thôi!" Lâm Tiếu nhanh chóng chuẩn bị xong, cô ôm Tiểu Hoàng đứng ở cửa chờ mẹ và anh trai.
Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: "Con dẫn Tiểu Hoàng đi theo luôn hả?"
Lâm Tiếu ngơ ngác: "Không được dẫn Tiểu Hoàng theo sao ạ?"
Lữ Tú Anh suy nghĩ một lát: "Vậy thì cứ đem nó theo đi, lúc ít người thì dắt nó đi, lúc đông người thì ôm nó lên."
"Hôm nay là mùng năm, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi lễ chùa nên con sẽ phải ôm nó nhiều đấy." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu: "Con sẽ ôm, nếu con ôm mệt rồi thì sẽ đưa cho anh ôm."
Lâm Tiếu lập tức giao nhiệm vụ cho anh trai.
Đến chùa, quả nhiên nơi đây vô cùng tấp nập. Lâm Tiếu còn chưa đi vào đã mở to hai mắt: "Quao, đông quá đi."
Nhiều người tới đây như vậy, chỗ này nhất định rất thú vị.
Lâm Tiếu nói mình muốn ôm chó con, Lữ Tú Anh căn bản không cho cô cơ hội này, vừa đến nơi bà liền để cho Lâm Dược Phi ôm chó con, còn mình thì nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Tiếu.
Nhiều người như vậy, Lữ Tú Anh sợ mình vừa buông tay sẽ lạc mất Lâm Tiếu.