Lâm Dược Phi cúi đầu nhìn Tiểu Hoàng trong n.g.ự.c mình, cả hai mắt lớn trừng mắt nhỏ, hóa ra hôm nay anh chính là một người ôm chó.
"Mẹ mẹ, mẹ mau nhìn xem, dưới chân những người đó dẫm lên chiếc đũa thật dài." Lâm Tiếu phấn khích nói.
"Hả?" Lữ Tú Anh sợ hãi, bà nhìn theo ngón tay của Lâm Tiếu đang chỉ thì nhìn thấy mấy người mặc đồ đẹp mang cà kheo thật dài để biểu diễn.
Lữ Tú Anh: "Đó không phải là đũa."
Lần đầu tiên Lâm Tiếu được xem biểu diễn cà kheo, còn học được một chữ, nhảy cà kheo.
Người đi cà kheo thật sự quá lợi hại, giẫm lên cà kheo vừa mảnh khảnh vừa dài giống như cây đũa thế kia nhưng lại bình tĩnh di chuyển giống như đi trên mặt đất, còn có thể làm đủ loại động tác.
Trong lễ chùa quả nhiên cái gì cũng có bán, Lâm Tiếu thấy có bán kẹo hồ lô liền lập tức đi đến chỗ đó.
Lữ Tú Anh cảm thấy bàn tay nhỏ bé đang kéo mình ra đằng sau, bà vừa quay đầu lại đã thấy ngay cây cột bằng rơm cắm đầy kẹo hồ lô, cười nói: "Mua một cây thôi."
Lâm Dược Phi mở ví tiền ra, ánh mắt Lâm Tiếu đảo qua từng cây kẹo hồ lô ngào đường, lựa ra cây mà cô cảm thấy lớn nhất: "Cái ở phía trên ạ. Không đúng, không đúng, ở bên trái, bên trái."
Có kẹo hồ lô trong tay, Lâm Tiếu đưa đến bên miệng của mẹ mình, cô muốn mẹ ăn quả sơn trà đầu tiên trước.
Lâm Tiếu biết, nếu cô ăn trước thì mẹ sẽ không muốn ăn, sao ngay cả cô mà mẹ cũng chê.
Sau khi mẹ ăn hết viên kẹo hồ lô thứ nhất, Lâm Tiếu liền đưa cho anh cắn viên thứ hai: "Anh hai ăn cẩn thận một chút, không được để môi chạm vào quả phía sau."
Mẹ chê Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu cũng chê anh trai.
Lâm Dược Phi trừng mắt nhìn Lâm Tiếu, anh cúi đầu cắn một cái, cố ý một phát cắn hết hai viên.
Lâm Tiếu bất ngờ, miệng của anh trai to quá đi.
Lâm Tiếu lấy kẹo hồ lô về, miệng cô há to cũng chỉ cắn được có một viên. Bên ngoài phủ một lớp đường vừa ngọt lại vừa giòn, bên trong là quả sơn trà chua chua, Lâm Tiếu vội vàng nhai, quả sơn trà ăn chung với đường sẽ đỡ bị chua hơn.
Càng tiến sâu vào trong, Lâm Tiếu phát hiện ra quầy hàng ném vòng khiến cô không thể bỏ qua.
Quầy hàng rất đông khách, có một người trẻ tuổi đang ném vòng và rất nhiều người vây xem. Còn có một ít người trong số đó nhiệt tình chỉ huy: "Ném qua trái, bên trái có đồ tốt."
"Ném cao hơn một chút."
Người thanh niên đeo mười cái vòng nhựa trên cánh tay, ném từng cái một ra ngoài, cuối cùng ném trúng được một cái. Mọi người xung quanh khen ngợi không ngớt, ông chủ thì lắc đầu thở dài, cầm lấy món đồ trong cái vòng đưa cho người thanh niên.
Lâm Tiếu biết trò này chơi như thế nào, những món đồ nằm trong cái vòng đều được mang về nhà.
"Mẹ…" Lâm Tiếu nhẹ nhàng kéo tay mẹ.
Nếu là trước kia, Lữ Tú Anh tuyệt đối sẽ không để cho Lâm Tiếu chơi cái này, những món đồ đáng giá căn bản đều được đặt ở vị trí không thể nào ném tới, còn những món đặt ở phía trước đều là những vật không đáng tiền, tiền bỏ ra để chơi không biết có thể mua được bao nhiêu cái.
Bây giờ cũng đã dư dả hơn, suy nghĩ của Lữ Tú Anh liền thay đổi, trước kia Lâm Tiếu chưa từng chơi nên nếu dịp Tết con bé muốn chơi thì cứ để cho thử một lần.
"Ông chủ, lấy cho tôi mười cái vòng." Lâm Dược Phi mở ví tiền ra trả tiền.
Lâm Tiếu nhón chân nhận lấy vòng từ trong tay ông chủ, Lữ Tú Anh nói với cô: "Để anh con ném giúp con đi."
Lâm Tiếu nắm chặt lấy mấy cái vòng trong tay không chịu đưa cho anh trai: "Tự con ném là được." Đương nhiên tự mình ném mới vui.
Lữ Tú Anh cảm thấy sức lực của Lâm Tiếu không đủ, nếu để mình cô chơi hết thì không khác gì chơi cho có lệ, bà thương lượng với Lâm Tiếu: "Vậy chia cho anh con năm cái nhé?"
Lâm Tiếu trả giá: "Hai cái."
"Quỷ hẹp hòi." Lâm Dược Phi liếc em gái mình một cái: "Ông chủ, lấy thêm mười cái nữa."
Lữ Tú Anh có chút xót tiền: "Mười cái còn chưa đủ sao, thôi kệ đi, không được phép mua nữa."
Trên cánh tay của Lâm Tiếu có mười cái, Lâm Dược Phi cũng vậy, hai anh em đứng ở bên ngoài sợi dây ngăn cách, hai mắt nhìn nhau như có tia lửa điện phóng ra.
"Vèo."
"Vèo."
Hai cái vòng được ném ra cùng lúc, vòng của Lâm Tiếu còn chưa bay tới hàng đầu tiên đã rơi xuống, còn vòng của anh trai thì bay đến giữa mới rơi xuống nhưng không trúng được cái nào.
Lữ Tú Anh tò mò hỏi hai anh em: "Tụi con muốn lấy cái nào?"
Lâm Tiếu và anh đều chỉ về bình sứ trắng xanh lớn cao đến nửa người ở chính giữa của hàng cuối cùng: "Cái đó."
Lữ Tú Anh: "..."
"Nếu không thì đổi cái khác dễ hơn đi." Lữ Tú Anh đề nghị.
Hai anh em nhìn nhau một cái, đồng thời nói: "Không đổi."
Lâm Tiếu: Anh trai không đổi thì cô cũng không đổi.
Lâm Dược Phi: Em gái còn dám nhắm vào bình hoa lớn ở hàng cuối, nếu anh mà nhắm đồ vật nhỏ hơn ở đằng trước thì cũng quá mất mặt rồi.
Lữ Tú Anh trơ mắt nhìn hai anh em hết lần này tới lần khác ném hụt. Lâm Tiếu ném rất nhanh, mỗi lần đều ném ra với tất cả sự hy vọng, cô cứ thế cho đến khi mười cái vòng trong tay đều bị ném đi hết thì mới thôi.
Lâm Tiếu đưa tay định lấy một cái vòng ở trên cánh tay trái của mình nhưng không sờ thấy được cái vòng nào hết, cô vừa cúi đầu liền phát hiện ra mình đã hết vòng rồi.
Trên tay Lâm Dược Phi còn dư lại ba cái, anh đang xoay cổ tay để chuẩn bị ném tiếp.
Lữ Tú Anh đoạt lấy ba cái vòng cuối cùng ở trên tay Lâm Dược Phi sau đó nhét Tiểu Hoàng vào trong n.g.ự.c Lâm Dược Phi. Cứ theo cái đà này, hôm nay nhất định sẽ tay trắng ra về.
"Em gái con tám tuổi, chẳng lẽ con cũng tám tuổi luôn sao?" Lữ Tú Anh không biết tại sao Lâm Dược Phi lại phải ganh đua với Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lập tức nói: "Con đã chín tuổi rồi."
Năm mới, cô lại lớn thêm một tuổi.
Lữ Tú Anh: "Còn chưa tới sinh nhật đâu." Bà vừa nói vừa nhắm vào con thỏ làm bằng gốm ở bên phải hàng giữa.
"Vèo." Lần ném đầu tiên, cái vòng rơi vào khoảng trống.
Lữ Tú Anh dựa theo cảm giác điều chỉnh góc độ sau đó ném lại lần nữa. Lần này, cái vòng đụng vào con thỏ nhỏ bằng gốm nhưng bị văng ra ngoài.
"Mẹ giỏi quá!" Lâm Tiếu ở bên cạnh cổ vũ cho mẹ của mình.
Lữ Tú Anh lại điều chỉnh góc độ thêm một chút: "Vèo."
"Trúng rồi!" Lâm Tiếu hào hứng nhảy cẫng lên, Tiểu Hoàng ở trong lòng Lâm Dược Phi sủa gâu gâu.
Ông chủ đưa con thỏ gốm cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vui vẻ nâng niu trong lòng bàn tay, mẹ ném được thỏ con bằng gốm cho cô bé!
"Mẹ giỏi quá đi." Lâm Tiếu vừa điên cuồng khen ngợi mẹ, vừa dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh trai.
Anh hai thật vô dụng.
"Sao đằng trước có nhiều người xếp hàng quá vậy?" Lữ Tú Anh tò mò nhìn hàng dài phía trước.
Ba người đi tới liền phát hiện phía trước không phải là chỗ bán đồ ăn hay trò chơi giải trí mà là lối vào trong chùa.
Lễ hội chùa ban đầu được tổ chức ở xung quanh chùa. Tuy nhiên, sau đó hình thức lễ chùa dần phổ biến, không hẳn sẽ liên quan đến chùa nhưng đến nay, xung quanh vẫn sẽ có chùa.
"Đã tới trước cửa rồi thì cứ vào tham quan một chút đi." Lữ Tú Anh nói: "Hôm nay là mùng năm tháng Giêng nên sẵn thắp cho Thần Tài một nén nhang luôn."
Lữ Tú Anh thắp hương sau đó bỏ hai hào vào trong hòm công đức, trong lòng nghiêm túc cầu nguyện hơn so với trước kia.
Thần Tài không thể tăng được số tiền lương cố định ít ỏi trong xưởng dệt bông nhưng có thể tăng tiền hoa hồng của Lâm Dược Phi lên.
Lữ Tú Anh kéo Lâm Tiếu từ trong đoàn người tấp nập ở trong chùa chui ra ngoài, cảm thấy đi dạo cũng gần hết lễ chùa rồi: "Mình về thôi."
Lâm Tiếu còn muốn chơi nữa nhưng cô đã đi mệt lắm rồi. Tết năm nay cô được mua cho một đôi giày búp bê màu đỏ, đi bộ nhiều khiến chân cô bị trầy một chút.
Lâm Tiếu thoáng do dự nhưng cô không kháng nghị, ngoan ngoãn để mẹ dắt về.
Một nhà ba người đi tới lối ra.
Đột nhiên, Tiểu Hoàng đang ở trong n.g.ự.c Lâm Dược Phi bỗng dùng chân đạp vào eo của anh.
Lâm Dược Phi vội vàng ôm chặt lấy Tiểu Hoàng, sợ nó té xuống: "Đừng lộn xộn."
Anh vừa nói vừa theo bản năng cúi đầu nhìn xuống chân của Tiểu Hoàng, lập tức phát hiện ra có một đôi tay đang nhanh chóng rút tay ra khỏi túi áo mình.
"Có trộm, mau bắt trộm." Lâm Dược Phi la lớn.
Một thân ảnh gầy gò nhỏ bé chui vào trong đám người nhanh chân chạy đi giống như một con cá bơi trong dòng nước.
Lữ Tú Anh vội hỏi: "Có bị lấy mất tiền không?"
Lâm Dược Phi lấy ví tiền còn nguyên vẹn từ trong túi ra, tiền bên trong cũng không thiếu đi chút nào. Anh lắc đầu: "Không ạ. Tên đó còn chưa kịp ra tay."
Lữ Tú Anh thở phào nhẹ nhõm: "Nhất định là nhờ khi nãy có khấn Thần Tài."
Lâm Tiếu lập tức phản bác: "Sao lại là nhờ Thần Tài ạ? Rõ ràng là công lao của Tiểu Hoàng mà!"